Nhà thơ Mạc Mạc.Một bút danh lạ. Một giọng thơ lạ. Nhiều sắc thái.
EM
Em là người đàn bà không có số
Trong dãy hồng nhan tiệm cận tìm anh
Họ bên anh trục tung lẫn trục hoành
Em không số nên không tọa độ
Em là người đàn bà chưa học bài dừng - đỗ
Chạy xe không phanh chở chuyến độc hành
Lùi vào đâu cho non chiều nghiêng đổ
Tiến lên đâu cho già chỗ cuộc đời
Em là người đàn bà không ngừng chờ đợi
Hứng tiếng anh rơi trĩu một mùa chài
Đan cho mình áo tháng Giêng Hai
Ngóng Ba mươi em bận ngày hội mới
Nỗi nhớ anh, bông như len rút sợi
Đàn ông ơi vời vợi thổi muôn trùng
Con chim nào ca mãi khúc thủy chung?
Con bướm nào khóc kén tằm nông nổi?
Em là ai trong luân hồi lạc lối
Anh là ai trong gian dối thế trần
Ta là nhau trong nhĩ nhàu bể khổ
Trầm luân yêu nên trễ một mùa đời
Để rồi...
Em - người đàn bà đi lượm xuân rơi
Em - người đàn bà treo tình trước ngõ
Em - người đàn bà cố thắp mình cho tỏ
Kẻo gió Đông về thổi tắt những lắt lay
RƠI CHẬM
Lòng như tiếng mõ rơi
Ngắt một đĩa đầy hoa quất trắng
Chùa hiên Đông nắng
Mắt nắng
Những nắng là nắng
Ngày như già đi
Nỗi nhớ già đi
Không vẽ nổi nét mặt nhau
đêm hoa quất
đêm duy nhất
Những ngón tay đan một trời xuân sắc
Chiều qua ngồi khóc chiếc áo len
Gió mùa khóc những thang thuốc bắc
Ấm đất hờn cơn ngằn ngặt
Làm sao chữa Bài thơ này đang ốm ? (*)
Chạy ra cánh đồng
Trồng mình thành con bù nhìn rơm
Quà quà quạ quạ
Đuổi có hết những trêu ngươi của tạo hóa?
Ngày mai lại vấn tóc soi gương mặt nước phủ Tây Hồ
Vặn lại kim giờ
Chiếc đồng hồ đã chết ở luống cúc đỏ booc đô áo anh màu ca rô xanh tím
Thêm một trầm nhang cho đượm ngày bảng lảng
Ta khói hương để khỏi chơi vơi ( * *)
Hóa vàng đi em
Hóa vàng đi em
__________________
(*) Bài thơ này đang ốm - Tên một bài thơ của Nguyễn Bình Phương
(* *) Lời bài hát : Chiều phủ Tây Hồ
TÓC
Những cơn mưa phùn rơi trên cát
Những cơn khát
Những ngọn đồi rải rác chân mây
Tôi ngồi đây
Nghĩ mãi về những điều cũ kỹ
Cũ như gương mặt anh
Nếp nhăn chẳng vằn thêm thời gian
Lũ kiến bò đi bò lại
Ở hai đầu của thực tại
Tôi nghĩ về mấy điều vụn vặt mơ hồ
Ngày mai có mất nước không?
Ngày kia có cúp điện không?
Mấy con cá để trong tủ lạnh khi rã đông ngoài dự định thì sẽ ra sao nhỉ?
Như chúng ta đây
Cứ vùi những suy nghĩ về nhau
Đông cứng! Đông cứng!
Tôi chẳng biết một nỗi buồn thì đựng trong bao nhiêu từ vựng
Ngoài bờ ao lũ xoan đào rì rào theo gió cự nự nhau
Chửi tay làm thơ dở hơi đứng khóc loài hoa gọi mời muỗi dĩn
Sầu Đông! Sầu Đông! Nàng tím đến sầu cả mùa đông?
Những nỗi buồn rét mướt
Những tin yêu mong manh ủ dột
Nếu tóc không đủ dài thì người đàn bà trong bài hát của ông Phú Quang giấu đêm vào đâu?
Khi đó chắc phải làm một con sâu
Chui lại kén gặm đêm cho đến sáng
Hay là xem loạt phim ma cà rồng hết Hừng Đông rồi Chạng Vạng
Biết đâu có con ma nào hứng lên hiện ra ban ân cho một cái ngoạm cổ
Rồi thăng hoa
Miệng sẽ rên lên sung sướng : Em Bella đây! Bella của đời anh đây!
Không thể ai ngoài anh, đúng không Edward?
Ôi! Thế là viên mãn trọn kiếp!
Và người đàn bà chẳng cần nuôi tóc để giấu đêm làm gì!
NHỚ NỐT MỘT NGƯỜI DƯNG
Đêm dán vào trần nhà
Thạch thùng chắt lưỡi đếm kỷ niệm
12h 30
Ngày…nhớ…tháng…yêu…năm…20…kiếm tìm
Bông phấn mặt trời
dặm dặm kem nền cao su lốp xe Suzuki điểm trang mặt quốc lộ
Sa mạc anh lăn tròn theo vòng bánh em
Ảo ảnh cuộc tình thách đố mái tóc tuổi đôi mươi
Thành phố đỏ rực trời, không phải hoa phượng, mà bởi khuôn mặt người
Triển lãm hình cánh diều
Niềm tin của em cong chao đảo như thiếu gió
Tổng đài di động cồn cào:
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Những ngón tay mấp máy dãy cố định
031.3456789
031.345678
031.34567
031.3456
031.345
031.34
031.3
031.
031
03
0
Đêm luồn theo kẽ tay bưng giấu mặt
Phỉnh phờ hồn biển bờ gió gọi phía sau lưng
…
Này,
Hạ làm giỗ hàng trăm nghìn cánh Phượng
Ngày hôm nay nhớ nốt một người dưng
NGÀY KHÔNG GIỜ
Gặp nhau nơi cầu thang
Bông hoa sứ tần ngần vàng và trắng
Gặp nhau thầm lặng
Ánh mắt ta xanh ,chén trà trong đựng màu men Ánh Hồng, em thì thầm hỏi chiếc ấm sứ Hải Dương màu ngọc rạn, vỡ rồi phải không anh?
Gặp nhau loang loang
Gặp nhau thoang thoảng
Kim đồng hồ chỉ áo anh, màu ca rô xanh tím, những chiếc cúc đỏ booc đô khúc khích cười…
Thời gian tắt lịm
Nơi nào chân không? Nơi nào tập rỗng?
Nơi những búp măng đang lớn cùng bờ môi
Nơi sống mũi thẳng, hàng mi khép và vết râu mới cạo
Gió à
Gió ơi
Gió thổi những ngọn đồi
Gọi miết man tràn hoang mạc
Sấm sét là đây
Trời Đất rùng mình
mưa hoa…mưa hoa…
Ở đâu đó, giữa phố phố nhà nhà
Chiếc đồng hồ chạy mãi giờ ca rô xanh tím…
lâu ngày mới đọc được thơ TraCY Hay lắm
Trả lờiXóaVâng.Vừa lạ vừa hay!
Xóa