Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Khúc ai điếu tặng mùa đông



Những ngày mùa đông ở miền đất này, mưa sẽ luôn bên bạn mỗi ban mai, mỗi chiều tà hay mỗi đêm khuya vắng. Bạn ngồi trong phòng, nhấm nháp một tách trà và nghe tiếng nàng hát liên miên ngoài khung cửa sổ. Cô nàng mềm mại ẩm ướt ấy đang kiên trì tán tỉnh bạn, dù bạn có để ý hay không. Bạn thì vô tình. Bạn đặt chén trà sang bên cạnh rồi cúi mặt xuống những con chữ. Đôi khi giọng hát bỗng dưng rộn rã, kéo bạn trượt khỏi những dòng suy nghĩ luẩn quẩn. Nàng đang bắt vào điệp khúc. Bạn giỏng tai lên với khuôn mặt khó đăm đăm. Bạn nghĩ bạn bị làm phiền. Bạn nghĩ chính vì tiếng ồn của nàng (bạn chưa bao giờ xem đó là tiếng hát) đã làm cho cô ả mảnh khảnh kiêu sa không chịu hé răng để tặng cho bạn nửa nốt nhạc. Bạn ước ao có thêm một trăm cái cửa sổ nữa để bạn có thể bộc lộ nỗi tức giận bằng cách vùng dậy, chạy tới và đóng sầm chúng lại. Bạn nhét hai nút bông vào hai lỗ tai, nhưng thay vì nhận được sự im lặng, bạn lại điên thêm vì những tiếng u u xình xịch của một chuyến tàu. Bạn cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng cách hít thật sâu và nhẹ nhàng thở ra, nhấp một ngụm trà, rồi lại cúi xuống tiếp tục theo đuổi mối tình đơn phương vô vọng. Ngoài kia, nàng hát bằng cả tâm hồn. Trong phòng, bạn chuyển động bằng cách dẫm chân tại chỗ.

Cô ả của bạn đôi khi tặng bạn một cái nhìn lạnh buốt khiến con tim bạn gần như đóng băng. Bạn sợ đôi mắt ấy. Bạn van xin nàng hãy hát lên những giai điệu có thể nhấn chìm trời đất vào trong một nỗi say mê choáng ngợp, để cho âm thanh cuộc sống sẽ trở nên xa xăm như tiếng vỗ cánh của một con ruồi trong giấc mộng trưa hè. Nàng bỏ rơi bạn bằng cách nhìn về phía khung cửa sổ. Bạn nghĩ mình hiểu được một phần nào đó những suy nghĩ đang diễn ra trong cái đầu bé nhỏ thanh tú của nàng. Nhưng ả mưa ngoài kia vẫn cất tiếng liên miên, và chẳng dấu hiệu nào cho thấy ả sẽ dừng lại.

Mưa ở gần bạn lắm, bên ngoài bức tường đá lạnh lẽo kia. Nàng run rẩy khi chạm vào khung cửa sổ. Những ngon tay nhỏ nhắn trắng muốt của nàng e ngại gõ lên tấm ván. Lần thứ bao nhiêu rồi, mà sao nàng hồi hộp như lần hò hẹn đầu tiên? Lần thứ bao nhiêu rồi, mà bạn không hề mở cửa? Giọng hát mềm mại của nàng giờ đây phảng phất một nỗi buồn làm héo cả không gian. Đôi lúc, nàng hất tung những giọt nước mắt của đợi chờ, hy vọng và cả nỗi đau qua khe cửa nhỏ. Lúc ấy bạn đang làm gì mà không để ý? Hay bạn có để ý, nhưng lại tỏ ra bực bội? Để đến một ngày, nàng chẳng còn nhìn thấy một khoảng trống dù bé nhỏ nào cho những giọt nước mắt thấm qua.

Bạn là kẻ có ý chí sắt đá, hay bạn là một kẻ lì lợm đáng nguyền rủa?

Bạn ngồi ở chiếc bàn gỗ ấy, với cô nàng mà bạn nói rằng là của bạn. Nàng bây giờ chẳng thèm nhìn bạn nữa, dù là một cái liếc lạnh lùng. Nàng ngó hoài ra phía cửa. Đôi tai mỏng mảnh xanh xao của nàng chăm chú hứng những tiếng động bên ngoài. Trông nàng có vẻ mệt mỏi. Nàng cần một cuộc dạo chơi. Nhưng bạn không đủ can đảm để đưa nàng đi dưới trời mưa gió. Bạn e sợ rằng cô nàng ẩm ướt kia sẽ vồ lấy bạn và dập tắt ngấm đốm than hồng quý giá về sự son sắt mà bạn luôn gìn giữ nâng niu. Có những đêm khuya, bạn nghe tiếng nàng ho, và bàn tay nàng cào vào trang giấy. Bạn tự hỏi có phải mình là một kẻ nhẫn tâm? Hay là một kẻ hèn nhát? Bạn muốn được nhìn thấy nàng bên cạnh mỗi ngày, dù nàng không yêu bạn, còn hơn để nàng biến mất vĩnh viễn? Quả là bạn nghĩ như vậy đấy.

Một ngày kia, nàng mưa thôi hát. Bạn không hề biết rằng nàng đã thôi hát từ lâu. Những âm thanh mà bạn cố lẩn tránh từ dạo mùa đông vừa ghé đến miền đất này, vào lúc nào đó, đã chuyển thành tiếng khóc than ảo não. Nàng đã cố gắng kìm nén những tiếng nấc cứ trào lên từng đợt trong chiếc cổ dài tao nhã. Ước gì bạn mở hé một cánh cửa, hẳn bạn sẽ động lòng vì những giọt nước mắt trinh trắng vỡ vụn trên gò má diễm kiều. Tất cả những điều ấy đã diễn ra bên ngoài con người bạn, bên ngoài căn phòng của bạn. Và với bạn, đó chỉ là những tiếng ồn khó chịu mà bạn sẵn sàng đánh đổi phép lịch sự để tống cổ càng nhanh càng tốt.

Bạn quá vui mừng. Bạn mở toang cửa sổ và thấy một bầu trời quang đãng. Nàng mưa đã bỏ đi, âm thầm nuốt nước mắt vào trong. Bạn nghĩ rằng bây giờ thì chẳng có lý do gì để cô bé kiêu sa của bạn không cất giọng oanh vàng. Bạn sẽ dắt nàng đi dạo dưới một bầu trời vừa mới được khai sinh bằng nỗi đau khổ của một người con gái bị hắt hủi. Bạn ngồi vào bàn với đôi chân ý nghĩ sẵn sàng bước lên những bậc thang mây. Nhưng cô nàng gầy guộc của bạn vẫn yên lặng một cách đáng ngờ. Mắt nàng đóng đinh vào một điểm nào đó trên ngọn cây trứng cá. Tay nàng chìa về phía khung cửa sổ giờ đây ngập tràn ánh nắng mùa xuân.

Nàng đã chết trong tư thế của một con người luôn khao khát được thoát ra khỏi căn phòng chật chội.

6 nhận xét:

  1. Đừng nói là anh viết bài này nha.
    Không tin.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh viết thì hay hơn rồi. Hi hi... Hỏng phải của anh, quên tên tác giả rồi. Đóng blog, mở blog... đóng đóng mở mở, ẩn ẩn hiện hiện...Di đại ca thất thường

      Xóa
    2. Không phải đóng, mà là xóa.
      Rồi mở ra cái mới, chương mới.
      Anh không thích em mới mẻ à?

      Xóa
    3. Có gì mà phải mới hay cũ chứ? Hi hi... không thèm làm Di đại ca nữa hả?

      Xóa
    4. Thì vẫn Di đại ca, con sẻ xù lông ngày nào thành con chim biển bự chảng. Thiệt là... thích quá đi, hehe...

      Xóa