Hoàng Long
Trên thân hình em
Tay anh hành khất
Môi làm lãng du
Quần áo em, vốn dĩ là sương mù, che mờ đi đồi núi và suối nguồn phong nhiêu. Mắt anh là mặt trăng sẽ soi sáng từng đường nét. Đầu tiên, anh nhẹ nhàng gỡ từng lớp quần áo cho sương mù tan đi. Gương mặt em ngửa ra phía sau chìm khuất. Hai chúng ta không nói năng gì. Đỉnh đồi đã nhô cao dưới ánh trăng, đã căng lên trong sự kích thích. Lưỡi anh là gì nhỉ? Một con cá quẫy trong đêm trăng vàng, lướt qua khe hẹp phơi mở mênh mang. Tay anh lại thành con sóc nhỏ chạy tung tăng quanh ngọn đồi vắng, rồi thành con chó sói đứng trên đỉnh đồi mà gào rú đêm hoang. Băng qua một thung lũng nhỏ trải dài như hoang mạc, con chó sói đã tìm về hang. Cửa hang mở cần mật mã, là những cử chỉ dịu dàng. A, hang cũng là nguồn nước. Tiếng nước chảy trong đêm trăng thanh, tiếng cựa mình của mẹ vũ trụ. Lưỡi anh chơi trò thám hiểm, tìm xem có gì dưới đáy nước sâu. Tay anh cũng tham gia tìm kiếm, lặn mò đáy động bể dâu. Hình như không thấy gì cả. Nước và chỉ nước mà thôi. Thế là lưỡi anh bỏ cuộc, trở lại vùng đỉnh núi đồi, mơn man lắng nghe tiếng gió. Lần này anh cử con rồng đi vào kiểm tra hang động. Từ từ từng chút chắt chiu, rồng đi cho đến tận đáy. Vũ trụ trong cơn địa chấn, tiếng gào tiếng thét bao la. Cơn thiên tai làm anh cảm hứng, con rồng lao vút sông sâu rồi bay thẳng trên trời tinh tú, rồi lại vẫy vùng dưới nước ngập đầu. Cho đến khi cả vũ trụ rùng rùng chuyển động với phong ba sấm chớp rung trời, đầu rồng hoá thành núi lửa, phun thẳng dung nham tinh khôi. Tất cả chìm vào tĩnh lặng. Anh cũng triệu hồi con rồng. Đồi núi phủ mù sương trở lại, suối nguồn cũng khép cửa phong nhiêu. Anh kính cẩn cúi đầu cảm tạ, nghi lễ tẩy trần đã xong. Khi chìm vào cơn sáng tạo, với sự bùng nổ khát khao, anh để lại một kiệt tác, tái sinh giữa tiếng thét gào, hành trang cho ngày vô tận, ra đi còn chút vẫy chào.
Ghê!
Trả lờiXóaChọn ngay bài này đọc cũng ...ghê. Ha ha...
Xóa