Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

Dảo tiên sinh




Trần Nhương




Muộn đã ngoài ba mươi tuổi. Ba mươi tuổi ở vùng ven nội này coi như gái già. Trai tân mới lớn thì chúng nó đang chờ mấy đứa còn học phổ thông, vừa dậy thì, vú nây nẩy sau lần áo sơ mi trông đầy gợi cảm. Bắt đầu biết làm dáng, má lúc nào cũng như vừa ở trong bếp ra, hồng dậy lên. Những anh tầm bốn mươi thì nhõn mấy đứa mười tám, đôi mươi hơ hớ đứa nào đứa ấy đều mắc bệnh dài tim . Những ông tầm năm mươi thì mấy người còn đơn lẻ, các vị này chỉ “vui là chính”, có điều kiện là tợp một cái rồi chạy mất dép. Chỉ còn mấy ông số phận không may vợ bỏ hoặc vợ chết là để ý đến Muộn. Nhưng khổ nỗi họ con đàn cháu đống, vốn ham vui cứ đẻ thả phanh nên bây giờ chúng nó rống lên đứa đòi nhà, đứa đòi cưới vợ, đứa đòi xe máy. Ngữ ấy thì có các vàng Muộn cũng không thèm. ở vậy cho nó mát, cho nó nhẹ mình.



Muộn đã có lần biết mùi đàn ông. Những tưởng người đàn ông mình biết đầu tiên sẽ là người đàn ông gắn bó suốt đời. Nào ngờ đổ vỡ tan tành. Và từ đó Muộn rất sợ đàn ông, rất ghét đàn ông. Muộn nhìn họ như có gắn kính hồng ngoại, cô thấy hết lòng trong dạ đục của các đấng tu mi nam tử, của các đấng gọi là danh gia vọng tộc. Trông hào hoa phong nhã thế thôi nhưng tên đàn ông nào bên trong cũng ẩn chứa một con dê cụ, một con quỷ…Bạn bè bảo Muộn là quá cực đoan, còn ối người đàn ông tốt. Muộn chả tin. Muộn nghĩ thế làm gì được cô, đã qua cái thời người ta nghĩ hộ mình, nói hộ mình theo ý tưởng của họ. Gái già thì bảo thủ là phải rồi. Cho nên đến bây giờ Muộn chẳng có ai để ý đến cô.



Vào những đêm se se lạnh, trời lấn phấn mưa phùn, một mình cuốn cái chăn đơn, Muộn cứ thấy hai bên mình trông trống, lành lạnh. Cô trở mình liên tục mà cái cảm giác đó không qua đi. Bản năng giống cái của cô thức dậy. Một chút thèm khát, một chút muốn được bàn tay đàn ông ve vuốt…Cô hồi tưởng lại cái thời cô yêu Dảo. Cái gương mặt trắng trẻo hiền lành của hắn hiện ra. Hắn đẹp trai, khuôn mặt rất dễ gần. Hắn có khoa nói, trên trời dưới biển gì hắn cũng biết. Hắn biết cách nói để người nghe sướng cái lỗ tai và tin hắn. Tin hắn như tin Chúa, tin Phật vậy. Hắn chỉ có cái tội hắn không làm được gì. Hình như ông trời đã ban cho hắn nói hay thì làm dở. Ngoài ra hắn còn có thói quen khá kỳ cục, ấy là hắn quý những tờ giấy bạc bất kể mệnh giá là bao nhiêu. Hắn quý tiền hơi bệnh hoạn. Hắn nâng niu, hắn vuốt từng nếp răn cho kỳ phẳng mới thôi. Hắn vuốt đến nỗi tờ giấy bạc căng ra dãn hết cả thớ giấy, như quá sức chịu đựng. Có khi hắn còn ngậm một ít nước phun nhẹ lên đồng tiền rồi dùng bàn là đưa qua cho phẳng lừ. Hắn khoái trá gấp đôi tờ giấy bạc lại thật ngay ngắn rồi mới cất vào ví. Hắn dây dây người, săn lẳn . Hắn khoẻ như trâu mộng. Hắn làm tình không biết mệt. Hắn vừa rú lên sung sướng lăn đùng ra ngáy như sấm, vậy mà một lúc sau hắn đã đòi Muộn cho hắn lần nữa, lần nữa. Hắn thô bạo nhưng hắn để lại dấu ấn không thể phai trong trí nhớ người đàn bà mà hắn đã ăn nằm. Muộn nghĩ thế vì chính cô lúc này cũng không sao quên được cái cảm giác mà hắn để lại trong đời con gái của cô. Hắn biết chiều phụ nữ, hắn vuốt ve mơn trớn, hắn hôn hít khắp nơi khiến cô nổi da gà. Hắn mút mát, hắn choằm choặp như nghiến ngấu da thịt người đàn bà. Hắn rên ư ử, hắn nói những lời tục tĩu như rót vào tai âm thanh gợi tình. Hắn biết đốt lửa làm sôi sùng sục những giác quan, những bản năng tình dục vốn bị mặc cảm, e dè, xấu hổ của người phụ nữ. Hắn như một thầy phù thuỷ cao tay khi thấy đối tác đã lâng lâng, đã thoát bỏ ý thức thì hắn làm cái việc đẩy tới đỉnh núi vời vợi của đam mê. Chỉ còn biết vồ vập đón nhận một cách tự nguyện, dâng hiến. Muộn bị hắn chài như thế. Cô không sao cưỡng nổi cái tiểu sảo ma thuật của hắn. Và cô đã đánh mất tất cả tuổi xuân, mất tất cả sự trong trắng của mình. Cô cứ tưởng hắn yêu cô đắm đuối như thế thì con giữ gìn làm gì. Nhưng sau những lần như thế Muộn càng nhận bộ mặt đích thực của hắn…



Một lần hắn và Muộn về quê hắn bên Văn Giang. Hắn bị lên cái nhọt to ở nách, dân gian thường gọi là lên ổ gà, nên không thể đi xe được.Muộn phải đèo hắn. Thôi cũng được, mấy chục cây số cũng chẳng mệt mỏi gì. Dọc đường bàn tay của hắn cứ luồn vào trong áo Muộn lần mò khắp thắt lưng, hắn luồn tay vào cạp quần cứ thọc xuống dưới. Muộn phải gắt lên đập vào tay hắn và mặt đỏ tấy khi những người qua đường nhìn thấy. Cũng chỉ được một lúc hắn lại thế, hình như hắn lên cơn như người nghiện không còn biết trời đất là gì nữa. Đến một nơi hơi vắng vẻ, hắn bảo nghỉ một tý vì nách hắn đau quá. Muộn dừng xe. Hắn vào khu vườn có cây rơm. Hắn kéo ít sợi rơm lót ra nền đất lổn nhổn những gạch vỡ. Hắn ngồi dựa vào cây rơm và vạch áo để Muộn xem cái nhọt ở nách. Cái nhọt to như quả trứng gà nằm giữa hõm nách vừa đỏ tím vừa trắng như một quả gì đang thối. Hắn không quan tâm đến cái nhọt bọc, hắn nhìn Muộn như con sói. Rồi hắn kéo cô đè sấn xuống. Nền đất lổn nhổn những gạch vỡ khiến lưng cô đau điếng. Hắn tụt quần cô ra và hành sự giữa mảnh vườn trống hơ trống hoác. Cô vùng vằng không nổi. Hắn nghiến ngấu, hắn hùng hục thoả mãn dục vọng. Rồi bỗng hắn rú lên. Tiếng kêu của hắn mới rùng rợn làm sao, vừa sắc lẻm như một lưỡi dao vừa đau đớn tuyệt vọng. Cái nhọt bọc ở nách hắn đã vỡ. Những động tác cuồng bạo của hắn đã bóp nát cái nhọt vốn đã chín mũm. Mủ và máu túa ra chảy xuống ngực cô, xuống lườn hắn. Một mùi tanh lợm giọng khiến Muộn nôn nao. Hắn vục dậy kẹp sát cánh tay vào nách. Cùng lúc những hòn đá từ trong mấy bụi cây bay tới tấp về phía hai người. Có lẽ trẻ con trong xóm nhìn cái cảnh đồi bại ấy tức mình cho một trận củ đậu bay. Hắn kéo Muội chạy vọt ra ngoài đường. Cô lấy mùi xoa lau cho hắn lau cho mình mà lòng uất lên đến nghẹt thở. Một con người không còn biết đâu là giới hạn, đâu là sự ô trọc của thú tính. Muộn như người bị hẫng bước, cô không thể ngờ cái con người trông thánh thiện nhường kia, đẹp đẽ nhường kia lại mang tính nết của con thú cuồng dục. Cô hoàn toàn thất vọng về người đàn ông mà cô ký thác cả cuộc đời mình . Cô quyết định quay về, không còn lòng bụng nào về quê hắn nữa. Nhưng rồi hắn van nài, hắn quỳ xuống xin lỗi cô và thề thốt rằng sẽ không bao giờ như thế nữa. Lòng người đàn bà mềm lại. Cô nhìn hắn thiểu não như con chiên ăn năn trước Chúa, cô lại quên hết sự bỉ ổi của hắn. Và nói cho cùng vì hắn quá yêu cô nên thèm khát sự chung chạ. Thế là cô lại nguôi ngoai. Trời sinh ra người đàn bà với chức phận làm mẹ, mang nặng đẻ đau nên tấm lòng bao giờ cũng bao dung, dễ mềm yếu. Mà hắn lại khéo nói, hắn biết làm mềm lòng cô. Chả thế mà các cụ ngày xưa đã bảo đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu…



Rồi ngày tháng cứ trôi đi cô không rứt bỏ được hắn và hắn cũng không để xảy ra những việc quá tồi tệ nữa. Chỉ có điều hắn thích ăn ngon, mặc đẹp, thích rao giảng, thích đao to búa lớn. Hắn rất hay đọc báo xem tin tức thế giới, xem ti vi và bình luận về thời cuộc.



Hôm ti vi đưa tin quân đội Mỹ ồ ạt nhảy vào Apganistan đánh quân Taliban, hắn bị sốc. Thế giới bây giờ hình như chỉ có Mỹ, nơi nào Mỹ thấy không có nhân quyền, có chủ nghĩa khủng bố là ngang nhiên mang quân đến đánh bất biết quốc gia đó là một đất nước độc lập có chủ quyền. Mỹ nói người ta khủng bố nhưng chính Mỹ vẫn mang quân khủng bố nước khác. Mỹ đang áp dụng luật rừng, luật đại dương cá lớn nuốt cá bé. Thế giới bây giờ không có đối trọng. Liên xô và khối các nước xã hội chủ nghĩa sụp đổ hình như đã tạo cho Mỹ thế độc tôn. Điều này vào thập kỷ trước không bao giờ xảy ra được, bố bảo Mỹ không dám ngang ngạnh như thế. Đau thật, cả thế giới giương mắt lên mà nhìn, tuyên bố ú ớ dăm câu thì làm nước mẹ gì. Giá như còn Liên xô thì đập cho Mỹ một đòn nhừ tử. Thằng nào cũng sợ Mỹ, cũng vì quyền lợi, vì miếng cơm manh áo của mình mà quay lưng lại cả. Đau thật. Phải chi Chính phủ mình cho hắn sang chi viện thì một mình hắn cũng chơi tay bo với Mỹ.



Hắn đến chơi nhà Muộn với khuôn mặt hốc hác, mệt mỏi, mất hết vẻ tươi tắn thường ngày. Hắn nói với anh trai Muộn :



Không thể tưởng tượng được anh ạ. Một thế giới vẫn gọi là văn minh tiến bộ mà im thin thít như thịt nấu đông trước hành động xâm lược của Mỹ. Chính Mỹ mới là tên sen đầm quốc tế…

Chú cứ lo chuyện đâu đâu. Tớ đang lo nộp tiền học cho mấy đứa. Thế quái nào phổ cập giáo dục mà cái gì cũng tiền.



Anh chả quan tâm gì đến tình hình thế giới. Cái kiểu này thằng Mỹ nó chơi tuốt. Cứ phải nện cho hắn một trận như Việt Nam mình mới hết vi tính !



Đúng, tớ chả quan tâm mấy. Đang cháy ruột vì cái gì cũng tăng giá từ xăng dầu đến điện, nước, đến cái tem cũng lên. Họ giải thích với Nhà nước cái gì cũng lỗ, thế là họ móc túi dân bù lỗ. Nghe chướng tai bỏ mẹ. Mà mấy ông chuyên gia, chuyên viên, tham mưu cái gì cũng gật. Tớ mà có quyền là cách chức thằng làm ăn thua lỗ chứ không cho thu của dân…Ông ấy không biết mỗi lần tăng giá chỉ chết thảo dân, còn các vị ấy có mà muỗi đốt gỗ.

Đau thật anh ạ, thế giới chỉ còn một cực. Anh chỉ nhìn ngay trước mũi. Chuyện nước mình thì nói cả ngày…



Ông anh Muộn tỏ vẻ khó chịu với thằng em rể tương lai, chỉ được cái bẻm mép. Anh sỏ ngọt :

- Lo bò trắng răng làm gì cho mệt. Chú cứ lo cho mình giầu có, kiếm cái xe máy mà đi, có đồng ra đồng vào rồi mà cưới vợ. Hay để vợ nuôi.



Như người khác thấy anh vợ tương lai nói thế thì đùng đùng tự ái nhưng với hắn thì nói thế chứ nói nữa cũng chả hà hấn gì.

Nhưng mà chết đứt đi được. Thế giới như không còn người để thằng Mỹ làm trời làm biển gì cũng được. Ước gì cụ Stalin sống lại – Hắn vẫn lải nhải về tình hình thế giới…



Ông anh Muộn không bắt chuyện nữa nên hắn ngồi một lúc rồi lẳng lặng ra về.



Hôm giỗ bố Muộn hắn đến rõ sớm. Hắn xách theo thẻ hương và mấy quả cam. Chị dâu Muộn đặt lên bàn thờ. Mặc dù cỗ bàn chưa xong, chưa cúng bái gì nhưng hắn cứ thắp hương và lầm rầm khấn vái. Mọi người nhìn thấy thế cũng mừng cho Muộn kiếm được người biết lễ nghĩa. Tuy hắn không biết làm gì nhưng chả nhẽ con rể tương lai đến giỗ bố vợ lại ngồi xơi nước nên hắn mó vài việc như lau bàn, xúc ấm trà rồi đi ra đi vào hỏi han chuyện trò vài câu để ai cũng thấy hắn xăng xái. Đúng là mồm miệng đỡ chân tay.



Cúng bái xong đến lúc thụ lộc , hắn ngồi mâm với mấy ông chú bà bác. Hắn lại giở khoa nói ra. Thôi thì chuyện ta chuyện tây, chuyện si đa, chuyện nghiện hút, chuyện vụ án liên chi hồ điệp. Bia cứ rót và hắn cứ uống. Chưa bao giờ được bữa bia xả láng như hôm nay. Nâng lên cạch một cái với các cụ là dốc cạn. Hắn lè nhè :



- Mời các chú bắc cạn đi. Cháu xin dẫn đường. ấy chú thái nguyên thế này. Mời chú, mời chú để thằng cháu được hầu chú…

Bọn tôi tửu lượng kém lắm, anh cứ tự nhiên

- Bia là thứ nước giải khát. Cháu còn chơi cả chai lúa mới cũng không nhằm nhò gì.



Hắn nói thế nhưng hắn đã chuếng choáng. Mấy miếng xương để ở góc mâm hắn lại gắp lên :

- Rơi miếng thịt phí quá. Dân ta hay thật, rơi thổi phù cái coi như sạch, chén luôn. Ông tây có mà dám.

- ấy xương đấy anh ạ- ông chú Muộn can hắn.

Chú nhìn nhầm thế nào, miếng đùi gà ngon quá.



Một lúc sau hắn đã leo lên gác xép. Nhà Muộn chật, chỉ có mười mấy mét vuông. Vợ chồng con cái ông anh Muộn cả thảy 4 người, Muộn nữa là 5. Anh Muộn làm thêm gác xép chiếm gần hết diện tích nhà mới đủ chỗ ở. Hắn chui lên gác rồi mấy ông chú bà bác lè lưỡi nhìn nhau khiếp cho ông cháu rể tương lai. Một lúc sau tiếng ngáy từ trên gác xép dội xuống như máy khoan bê tông. Tiếng ngáy của hắn mới khiếp làm sao, ngáy như nôn ruột ra lại nuốt ruột vào , có cái gì vừa dữ dằn vừa đau đớn thoát từ lồng ngực hắn ra.



Họ hàng đang ngồi uống nước dưới nhà thì thấy trên gác xép có tiếng chị dâu Muộn : Đồ khốn nạn. Xin lỗi chị…em tưởng Muộn. Muộn biết có chuyện liền leo lên gác xép. Chị dâu Muộn ghé vào tai em gái nói : Chị lên lấy cái áo, chú Dảo lại ôm lấy chị có láo không chứ. Không phải ngày giỗ bố chị tát cho nó mấy cái… Muộn ngượng chín cả mặt. Đến thế là cùng. Người như thế sẽ là chồng Muộn ư ? Muộn thầm khấn bố : Bố có thương con gái bố thì bố cho con một thằng đàn ông tử tế, nếu như thế này thì con thà ở vậy còn hơn…Chồng con gì cái ngữ ấy chỉ ăn tục nói phét…Bố ơi là bố, bố có thương con gái bố không….



Một lúc sau từ trên gác xép nước tí tách rỏ xuống giữa bàn uống nước. Ông chú kêu lên :

Con ơi xem chai gì đổ trên gác xép.



Lần này thì anh trai Muộn leo lên. Trời đất, mùi khai nồng nặc. Cái thứ nước tiểu của người vừa uống bia rượu tuôn ra thì không sao lẫn được. Máu trong người anh trai Muộn như bị đun sôi sùng sục. Anh lật tung tấm chăn lên thì thấy ướt sũng. Hắn đái vào chăn. Cái thằng mất dạy này nó lười đi xuống nhà vệ sinh. Cái chăn bông loại 4 kg thấm sũng nước đái, nó không thể hút được hơn nữa, chảy loang ra sàn gỗ nhỏ tong tong xuống nhà. Con rể tương lai như thế này đây, ngày giỗ bố vợ của mình mà đái cả ra chăn. Anh trai Muộn không thể kìm nén được nữa, túm áo lôi Dảo dậy. Anh dang tay tát đánh đốp một cái như trời giáng vào bộ mặt xanh xám sũng nước của Dảo.

Cút ngay khỏi nhà tao. Em tao có ở vậy tao cũng không gả cho mày ! Từ nay tao cấm cửa !



Dảo bò dậy, loạng choạng xuống gác. Hắn ngượng. Hắn chắp hai tay làm động tác như vái lậy mọi người :

- Con xin lỗi ! Con xin lỗi !



Muộn nhìn theo bóng Dảo đi ra cổng. Hắn hơi loạng choạng một chút rồi như định thần lại chạy vút ra ngoài đường. Lòng Muộn tê tái. Một cảm giác chua sót ngấm vào toàn thân cô. Cô cảm thấy cơ thể mình như một miếng bánh đa thả vào trong bình rượu, nó ngấm cái vị sót xa vào từng ngõ ngách. Đồng thời cô cũng có cảm giác vơi đi, tháo cởi một cái gì lâu nay bám chặt trong lòng cô. Cô như người cắt bỏ được một khối thịt thừa vẫn đeo bám đâu đó trên cơ thể .



Cô chia tay với Dảo như thế. Sau lần ấy hắn có hẹn gặp cô nhưng cô không thể. Cuộc chia tay vừa ê chề vừa nhẹ nhàng mà cô không hề nuối tiếc. Chỉ có điều cô ân hận vì sự cả tin của mình. Cô bị những lời đường mật của hắn làm cho mụ mỵ mà tin tưởng vào hắn như tin một tôn giáo, mà trao gửi cho hắn tất cả những gì quý giá của người con gái…Điều thầm kín ấy không ai biết. Cô giữ trong lòng như một vết sẹo đã liền miệng nhưng không bao giờ trả lại sự mịn màng của làn da được nữa. Cô ân hận một điều là dâng hiến cho một tên giả rối, một tên đểu cáng mang bộ mặt thánh thiện. Nếu hắn là một người chân thành, một người nói sao làm vậy thì dù không lấy được nhau cô cũng không đau sót mấy. Chưa có chồng đã biết mùi đàn ông cũng là sự thường của các cô gái thời hiện đại. Từ thời Nguyễn Du cũng đã quan niệm chữ trinh cũng có năm ba bẩy đường kia mà.



@

Cho đến bây giờ Muộn vẫn đơn lẻ như thế. Cái sự chồng con đối với cô càng lúc càng xa vời, nó như con tầu rời ga bươn bả chạy về phía trước. Muộn cứ âm thầm chịu đựng. Cô lấy việc chăm sóc các cháu con anh trai mình làm vui. Cô có buồn đôi chút nhưng bù lại cô có tự do, không bị ràng buộc câu thúc vì chồng, vì con, về đối đáp ứng xử bên nội, bên ngoại. Cô được tuỳ ý, nói theo điều mình nghĩ, làm theo điều mình thích.



Lâu lắm hôm nay Muộn vui bạn bè rủ nhau đi Phủ Tây hồ. ừ thì đi. Đi lễ Phật cho lòng thanh thản. Mấy cô bạn đã đề huề chồng con thì đùa đi cầu cho Muộn lấy chồng. Muộn chả tin. Đức Phật vẫn khuyên người ta diệt dục, càng bỏ nhiều ham muốn càng tịnh tâm. Khổ một nỗi kiếp người sinh ra đã có sẵn tính tham lam ích kỷ. Họ không biết đâu là điểm dừng, đã có lại muốn có nữa, đã giầu lại muốn giầu nữa. Họ đến cửa Phật cầu xin để ăn cắp, buôn lậu, tham nhũng được nhiều hơn. Nếu Đức Phật linh thiêng thật thì ngài vật chết những kẻ tham lam, đạo đức giả ấy. Thế thì Muộn có cầu Đức Phật cũng không thể ban cho cô một tấm chồng như ý. Đi chùa cho lòng thanh thản chứ chẳng cầu xin gì, mà có cầu cũng chẳng được.



Suốt từ bãi gửi xe vào đến Phủ hai bên là hàng quán ăn uống, ốc luộc ốc nướng, cá tươi, hải sản và các lều viết sớ, xem tướng số. Mấy ông thày không biết có biết chữ nho, chữ nôm gì không mà ngồi cứ như các vị túc nho, thầy đồ ngày xưa. Sớ thì in sẵn, lằng nhằng triện đỏ chỉ cần điền tên, tuổi, địa chỉ của tín chủ là có dăm ba ngàn. Trời ơi cái thứ giấy này đốt đi mà thần Phật thấu hiểu được lời khẩn cầu của chúng sinh thì có phép thần thông. Tất cả là đòn chơi tâm lý. Cái tâm lý khiến con người mê muội, ù lỳ không còn biết thật giả là gì nữa. Tiền giả, văn tự giả, bạc giả chỉ có tiền thật chui vào túi những kẻ buôn thần bán thánh. Cái trò tâm lý nó quan trọng lắm nên chế độ Sài Gòn hồi nào nâng lên thành “ Chiến tranh tâm lý “.



Mấy cô bạn rủ Muộn làm tờ sớ cầu ngài giải cho tình duyên phần âm. Các cô giải thích cho Muộn là dưới âm có vị nào yêu mày lắm nên không muốn mày đi lấy chồng. Phải làm sớ , thậm chí phải sửa cái lễ cầu xin ngài buông tha cho thì mới lấy được chồng. Tất cả những lời giải thích ấm ớ ấy chả làm cho Muộn tin vào sự linh hiển của thần Phật. Thôi cứ cầu mong cho bằng an là được rồi. Nể bạn, Muộn cũng dừng lại ở một quán viết sớ. Từ xa Muộn đã thấy ông thày trắng trẻo thư sinh khiến cô hơi chột dạ. Ông thày đeo kính dâm, đội khăn xếp nhưng có nét gì đấy khiến Muộn có cảm giác cô đã gặp ở đâu đó. Ông ta vừa thu 10.000 đồng của một tín chủ, ông ta đưa tờ 10.000 đồng lên soi soi xem cái hình chìm có nét không để phân biệt tiền thật tiền giả rồi sau đó cẩn thận vuốt từng góc tờ giấy bạc cho phẳng phiu. Ông cẩn trọng với một động tác rất nhẹ nhàng, thành kính như động tác làm nghi lễ trước vị thần tối cao nào đó, ông gấp bốn góc tờ giấy 10.000 đồng chồng khít vào nhau, không lệch một tý ti nào. Sau động tác ấy, ông rút từ trong túi ra một bìa ny lông, khẽ khàng xếp đồng tiền vào đó. Xong, ông tìm dây chun cẩn thận cuốn ra ngoài rồi đút vào túi ngực.



Cái động tác ấy khiến Muộn giật mình. Đúng là Dảo rồi. Không ai trên đời này có động tác gấp tiền tỷ mẩn như hắn. Muộn ù té chạy. Chạy như chân không chạm đất. Cô chạy như sợ hắn phát hiện ra cô. Cô chạy theo bản năng sợ hãi, như gặp lại nỗi kinh hoàng ngày nào. Muộn chạy quáng quàng va ngay vào tấm biển treo trước lều, tấm biển rơi nằm chềnh ềnh trên đất, Muộn kịp đọc dòng chữ dán bằng đề-can “ Dảo tiên sinh . Viết sớ cầu tài lộc, cầu phúc đức, cầu bình an. Xem tướng, đoán vận hạn…”

Mấy cô bạn bất ngờ không hiểu ra sao. Một lúc sau định thần lại các cô cũng chạy như bay và giọng thất thanh:

- Muộn ơi ! Muộn ơi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét