Cô đung đưa đôi chân trần trắng xanh chạm
nước biển, thích thú cái trò chơi trẻ con đá chân cho bọt sóng tung lên
cao. Những hạt nước tròn xoe long lanh dưới ánh nắng đẹp như pha lê, cô
mãi kiếm tìm một điều gì cho mình mà cô cũng không hiểu "nó" là cái gì?
Nó như hạt nước biển đẹp lung linh rồi tan ra hoà quyện với mênh mông
nước, chìm nghỉm trong vô vàn giọt nước biển. Nhìn cái bóng gầy guộc
của cô hắt lên nền cát trông cô đơn lạ lùng, hốt nhiên cô thấy lo lắng
cho cảm xúc của mình vô cùng. Nó hẫng hụt nó chênh vênh như ngụ cư nơi
mỏm đá bên bờ sâu thăm thẳm, nó ngượng ngùng định kiến như người đàn bà
của chế độ mẫu hệ, nó như một cơn khát nước dữ dội chặn ngang cuống
họng.
Cô biết mình không xinh hay có thể nói là khuôn mặt cô chẳng có gì hoàn hảo với vóc dáng mảnh mai gầy guộc. Có đôi lần cô tự hỏi không biết những người đàn ông đã yêu mình vì điều gì nơi cô. Điều gì khiến họ đừng chân bên cô quấn quýt say đắm rồi lại không chịu được sự cay nghiệt nơi cô. Có lúc cô thấy mình như hoán đổi vị trí của người đàn ông, ôm một người đàn ông đang khóc và vỗ về an ủi. Ngồi im lặng nhìn thằng bạn thân đang như muốn khóc vì chia tay với người yêu cô thấy mình dở khóc dở cười. Cô không dễ khóc hay nói đúng hơn cô thấy mình không thể khóc những lúc cần khóc. Có lúc cô giận mình vì không thể lấy cái thứ vũ khí của phụ nữ làm mình mềm hơn, cô cứ giận mình thế nhưng rồi mọi thứ vẫn vậy. Có lúc cô lại bật cười vì nhớ lại có lần mình đã khóc suốt 1 ngày, khóc đến mềm môi khóc đến mê muội khóc đến mụ mị cả người khóc đến khô khốc cả cảm xúc. Nhìn những người đàn ông khóc mà cô muốn ngán ngẩm cõi lòng tự hỏi nếu cô yêu một người như thế có lẽ cũng là luật bù trừ của tạo hoá chăng?
Cô vẫn thường ước mình có một ngôi nhà của mình, nơi cô có thể thực hiện những sở thích điên rồ mà không ai ngăn cấm hay nhìn cô như một đứa bé muốn nổi loạn. Nơi mà cô có thể tự do mở cửa vào với người ngợm tóc tai quần áo ướt rũ rượi vì mưa. Nơi mà cô có thể ngủ như chết cả những ngày nghỉ mà không bị ai gọi dậy giữa chừng. Nơi mà cô có thể mở những bản nhạc đinh tai nhức óc người nghe lúc buồn, hay nằm dưới nền nhà như một người không còn sự sống lúc nửa đêm. Nơi mà cô có thể ngồi trên mái nhà ngắm trăng uống rượu mà không bị người đời coi là thần kinh, nơi cô có thể vứt bừa một bao thuốc hay tàn thuốc hút dở mà không sợ ai nhìn ngó. Nơi mà cô có thể buông thả cái thân hình đẫm nước không lau sau khi tắm xuống giường ngủ đến quên trời đất. Nơi mà không người đàn ông nào có thể chạm vào cuộc sống riêng tư của cô vì cô thấy mình không thiết tha những người đàn ông như là cứu cánh cho cuộc sống.
Đôi khi cô thấy mình thanh thản hồn nhiên như một đứa trẻ con và hời hợt như một người đàn bà vô độ. Đôi lúc cô lại thấy mình nghiêm khắc như một bà già và khắt khe từng cử chỉ lời nói. Thảng có lúc cô lại thấy mình là một người phụ nữ đau thắt lại với những ham muốn rất người. Cô không điều chỉnh được bản thân thành hình hài khuôn mẫu mà cô muốn.
Có lần cô cười toe toét và hỏi một người đàn ông đã từng rất yêu cô:
- Sao anh lại yêu em?
Người đàn ông nhìn người phụ nữ đang trong hình hài một đứa trẻ tò mò rồi trả lời:
- Anh yêu em vì em cười rất hay, vì em rất phụ nữ và cá tính nhưng anh không nắm bắt được em, bên em anh thanh thản nhưng không yên lòng về em. Em dễ bị nổi loạn.
Cô bật cười khanh khách phải chăng những người như cô được coi là quá mạnh mẽ trong cả lời nói và hành động nên làm cho các đấng mày râu ngần ngại. Sao con người cứ tự cho mình là tinh tế mà lại không hiểu cái đơn giản nhất là xé toang cái vỏ bọc bên ngoài sẽ tung toé hết những chua cay.
Nên chăng yêu một người thì phải học cách yêu họ hơn bản thân mình hay là mình cần thay đổi theo cái cách mà họ muốn? Có phải là một giọt nước trong veo thì tốt hơn là một biển nước hoà tan? Cô vẫn đang học cái cách tan ra mà chưa được, hình hài của cô vẫn cứng nhắc cái vỏ bọc chắc chắn. Cô vẫn hoài vọng về những xa xôi và không tưởng được có lúc mình lại không là mình nữa.
Cô chọn cái cách cũ rích là tìm về nơi bình yên nhất.
Chân trần đong đưa.
Cô biết mình không xinh hay có thể nói là khuôn mặt cô chẳng có gì hoàn hảo với vóc dáng mảnh mai gầy guộc. Có đôi lần cô tự hỏi không biết những người đàn ông đã yêu mình vì điều gì nơi cô. Điều gì khiến họ đừng chân bên cô quấn quýt say đắm rồi lại không chịu được sự cay nghiệt nơi cô. Có lúc cô thấy mình như hoán đổi vị trí của người đàn ông, ôm một người đàn ông đang khóc và vỗ về an ủi. Ngồi im lặng nhìn thằng bạn thân đang như muốn khóc vì chia tay với người yêu cô thấy mình dở khóc dở cười. Cô không dễ khóc hay nói đúng hơn cô thấy mình không thể khóc những lúc cần khóc. Có lúc cô giận mình vì không thể lấy cái thứ vũ khí của phụ nữ làm mình mềm hơn, cô cứ giận mình thế nhưng rồi mọi thứ vẫn vậy. Có lúc cô lại bật cười vì nhớ lại có lần mình đã khóc suốt 1 ngày, khóc đến mềm môi khóc đến mê muội khóc đến mụ mị cả người khóc đến khô khốc cả cảm xúc. Nhìn những người đàn ông khóc mà cô muốn ngán ngẩm cõi lòng tự hỏi nếu cô yêu một người như thế có lẽ cũng là luật bù trừ của tạo hoá chăng?
Cô vẫn thường ước mình có một ngôi nhà của mình, nơi cô có thể thực hiện những sở thích điên rồ mà không ai ngăn cấm hay nhìn cô như một đứa bé muốn nổi loạn. Nơi mà cô có thể tự do mở cửa vào với người ngợm tóc tai quần áo ướt rũ rượi vì mưa. Nơi mà cô có thể ngủ như chết cả những ngày nghỉ mà không bị ai gọi dậy giữa chừng. Nơi mà cô có thể mở những bản nhạc đinh tai nhức óc người nghe lúc buồn, hay nằm dưới nền nhà như một người không còn sự sống lúc nửa đêm. Nơi mà cô có thể ngồi trên mái nhà ngắm trăng uống rượu mà không bị người đời coi là thần kinh, nơi cô có thể vứt bừa một bao thuốc hay tàn thuốc hút dở mà không sợ ai nhìn ngó. Nơi mà cô có thể buông thả cái thân hình đẫm nước không lau sau khi tắm xuống giường ngủ đến quên trời đất. Nơi mà không người đàn ông nào có thể chạm vào cuộc sống riêng tư của cô vì cô thấy mình không thiết tha những người đàn ông như là cứu cánh cho cuộc sống.
Đôi khi cô thấy mình thanh thản hồn nhiên như một đứa trẻ con và hời hợt như một người đàn bà vô độ. Đôi lúc cô lại thấy mình nghiêm khắc như một bà già và khắt khe từng cử chỉ lời nói. Thảng có lúc cô lại thấy mình là một người phụ nữ đau thắt lại với những ham muốn rất người. Cô không điều chỉnh được bản thân thành hình hài khuôn mẫu mà cô muốn.
Có lần cô cười toe toét và hỏi một người đàn ông đã từng rất yêu cô:
- Sao anh lại yêu em?
Người đàn ông nhìn người phụ nữ đang trong hình hài một đứa trẻ tò mò rồi trả lời:
- Anh yêu em vì em cười rất hay, vì em rất phụ nữ và cá tính nhưng anh không nắm bắt được em, bên em anh thanh thản nhưng không yên lòng về em. Em dễ bị nổi loạn.
Cô bật cười khanh khách phải chăng những người như cô được coi là quá mạnh mẽ trong cả lời nói và hành động nên làm cho các đấng mày râu ngần ngại. Sao con người cứ tự cho mình là tinh tế mà lại không hiểu cái đơn giản nhất là xé toang cái vỏ bọc bên ngoài sẽ tung toé hết những chua cay.
Nên chăng yêu một người thì phải học cách yêu họ hơn bản thân mình hay là mình cần thay đổi theo cái cách mà họ muốn? Có phải là một giọt nước trong veo thì tốt hơn là một biển nước hoà tan? Cô vẫn đang học cái cách tan ra mà chưa được, hình hài của cô vẫn cứng nhắc cái vỏ bọc chắc chắn. Cô vẫn hoài vọng về những xa xôi và không tưởng được có lúc mình lại không là mình nữa.
Cô chọn cái cách cũ rích là tìm về nơi bình yên nhất.
Chân trần đong đưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét