Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Nỗi buồn trong đêm Đông tịch liêu



Một đêm ưu tư ta lại tìm đến những cảnh vật ngoài kia
Cơn gió ngoài hiên lại làm lòng ta man mác nỗi buồn...



Ta chường người dậy cùng thức với đêm tối, ánh sáng phố u ngoan kia lại lòe lên trong mờ ảo. Ta lại cặm cụi ngồi thơ thẩn. Những cảm xúc trong đầu cứ mờ mờ - ảo ảo, đã nhiều lần ta cũng thế. Nhưng sao, lần này nó khác quá... nó kèm theo tiếng nhịp đập của con tim, tiếng máy quạt thổi vù vù lạnh đến thoắt người vì... ta mới từ phòng tắm bước ra. Nhưng ta vẫn cố cầm cự không muốn tắt, cho đến khi chai lì cái lạnh mới thôi! Cảm xúc trong đầu ta lại cứ thế, hoảng loạn và hoạt động như một cổ máy sắp bị hư hỏng. Ta lại cảm thấy mình trơ trụi quá, nghĩ và suy... toàn những câu chuyện buồn! Không đổi lấy một niềm vui nào cho riêng bản thân, cứ như... ta là người đau đớn và đầy sự chông chênh nhất vậy. Tuyệt vọng không một lối thoát - mà cũng gần như vậy rồi, còn gì?

Phải chăng? Ta đã sống vì nỗi buồn không thể thiếu nữa rồi, ta lại nhớ - lại trông - lại mong những điều không bao giờ đến, rồi ta lại buồn... ta suy tư với vẻ sầu thảm - chỉ mình ta biết thôi. Ta cố gắng, hướng mắt ra nhìn ngoài kia, phố đêm u buồn cùng tiếng rên rĩ trong con tim của ta, lại thoi thúc nhiều sự cô liêu.



Ta gửi gì đây cho gió ngoài kia, để ru lòng ta được nhẹ nhõm trong đêm đông se lạnh kèm theo sự cô đơn. Ta lại thế nữa rồi, lại trở về với cái không gian ảm đạm - giữa phố đêm "tịch liêu", gió kia... lại thổi mạnh rét buốt, cuống trôi đi hạt bụi li ti ngoài kia. Nhưng nỗi buồn của ta, vẫn còn đó. Không bay bỗng giữa thinh không nữa, cũng không luốn cuốn chạy theo gió... đơn giản là vì ta muốn ngồi suy tư cho chính ta lúc này

Ta cảm thấy rằng, mọi thứ lại càng trở nên hoảng loạn, càng xa vời. Và... nhiều rối bời, một phút lại thêm một chút ồn ào... cứ mỗi phút, con tim ta lại cồn cào những hổn độn kia. Ta như người đang chết trong một đống hoang tàn của tâm hồn rũ rượi. Nhưng... ta vẫn không giữ được sự "thinh lặng" dù cho có chết đi, tiếng ồn vẫn dai dẵng mãi cùng với biết bao nỗi đau khó tả?



Ta cố gắng đứng trước gương, im lặng và cố nhìn mình thật lâu qua đó - cái bản sao vừa thật vừa ảo... để rồi, ta cảm thấy một điều rằng - ta đã khác, ta thay đổi quá nhiều với cái ta của lúc trước! Mỗi sự việc trôi qua, ta lại thêm một vết hằn trên mi, lần này nhiều sự việc đến hơn nữa. Thì... ta chỉ có thêm một chút những vết hằn hơn trước, chắc... sẽ không sao đâu? Chỉ có thể... ta không nhận ra mình một chút thôi! Thân xác ta cũng từ đó, lại hoang tàn một cách nhanh chống hòa lẫn với biết bao cảm giác thiếu hụt kia - một cảm giác rai rứt đến bấn loạn.

Tiếng âm thanh của từng mảnh vỡ rơi xuống - lại lần nữa ta không kiểm soát được mình mà đập vỡ mọi thứ xung quanh, trong đó... có chiếc gương ta đang soi! Bởi lẽ, ta không muốn nhìn thấy ta ngay lúc này nữa - khuôn mặt lạnh tanh với sự nhơ nhếch kèm theo đó là tiếng rên rĩ của đôi mi bắt đầu đẫm lệ...



Thân xác bắt đầu rã rời, ta nằm xuống. Cố gắng nhắm đôi mi lại cho lệ kia đừng rơi, để mọi hoạt động của nghĩ suy được dừng lại. Ta lại thở vội trong giây phút choáng ngộp của con tim, ta đang cố gắng hòa mình vào dòng suy nghĩ một cách cân bằng và tương xứng, vì... ta sợ rằng nó lại lỗi nhịp với con tim mục nát của ta, chỉ cần... mọi thứ vỡ òa thì nó có thể giết chết tâm hồn "buồn" này bất kì lúc nào ta chẳng hay? Ta biết được rằng... ta đang rất sợ, không phải sợ cái chết của tâm hồn...

Mà là... ta sợ, ta yếu đuối trước chính bản thân ta ngay lúc này! Ta không dám gào thét lên, vì nó chứng minh ta một lần nữa rơi vào cảm giác tuyệt vọng của ít phút trước, cũng là vì ta sợ những gì đã diễn ra... điều làm ta sợ nhất là mọi thứ sẽ vỡ òa rồi đôi mi kia lại từ từ buông vị mặn chát, kèm theo đó là sự chua cay của nỗi buồn sâu thẫm. Thôi... ta không ưu tư nữa, ta cố gắng tìm đến giấc ngủ say, để được giải thoát cái đêm đông tịch liêu này!

Vì... ta sợ lắm khi thức dậy mọi người nhìn vào khuôn mặt nhệch nhạt này, lại biết rằng đêm qua ta đã rơi vào cảm giác buồn - tuyệt vọng và không chợp mắt được... điều quan trọng nữa là ta sợ mọi người bảo rằng, ta "yếu đuối" trong cái xã hội bộn bề những biển khổ.

Đắng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét