hà duy phương
em - người đàn bà đắng
vành môi vắng lặng ngọt ngào
từ độ hôn mê
trái cấm địa đàng chín mọng
trong mắt em đỏ khảm nỗi-vội-vàng
nơi hoang mang anh vừa kịp lớn
muôn thuở
( riêng K )
đến đây cùng anh
ta đi ngược cơn say
về lại nơi chưa bao giờ có những phiền muộn
em - người đàn bà lắng cặn
trong veo
tựa giọt sương đau cựa mình trên răng lá
đến đây cùng anh
mùa sương mới
ngày rung lá cỏ
ta yêu như cơn say
chưa chớm đục bao giờ
em - người đàn bà đắng
vành môi vắng lặng ngọt ngào
từ độ hôn mê
trái cấm địa đàng chín mọng
trong mắt em đỏ khảm nỗi-vội-vàng
nơi hoang mang anh vừa kịp lớn
anh đã qua bao miền đất lạ
không nơi nào đẹp bằng trái tim em
có bờ gió ướt
cho Thơ men chải mượt mà
tóc nắng mắc võng ru nhau
em - người đàn bà lắng cặn
vành môi vắng lặng ngọt ngào
đến đây cùng anh hỡi người đàn bà đắng
muôn thuở cơn say chưa thôi rời rã
muôn thuở cơn yêu bao giờ cũng lạ
muôn thuở ta yêu
tựa giọt sương đau cựa mình trên răng lá
Hà Duy Phương
em - người đàn bà đắng
vành môi vắng lặng ngọt ngào
từ độ hôn mê
trái cấm địa đàng chín mọng
trong mắt em đỏ khảm nỗi-vội-vàng
nơi hoang mang anh vừa kịp lớn
muôn thuở
( riêng K )
đến đây cùng anh
ta đi ngược cơn say
về lại nơi chưa bao giờ có những phiền muộn
em - người đàn bà lắng cặn
trong veo
tựa giọt sương đau cựa mình trên răng lá
đến đây cùng anh
mùa sương mới
ngày rung lá cỏ
ta yêu như cơn say
chưa chớm đục bao giờ
em - người đàn bà đắng
vành môi vắng lặng ngọt ngào
từ độ hôn mê
trái cấm địa đàng chín mọng
trong mắt em đỏ khảm nỗi-vội-vàng
nơi hoang mang anh vừa kịp lớn
anh đã qua bao miền đất lạ
không nơi nào đẹp bằng trái tim em
có bờ gió ướt
cho Thơ men chải mượt mà
tóc nắng mắc võng ru nhau
em - người đàn bà lắng cặn
vành môi vắng lặng ngọt ngào
đến đây cùng anh hỡi người đàn bà đắng
muôn thuở cơn say chưa thôi rời rã
muôn thuở cơn yêu bao giờ cũng lạ
muôn thuở ta yêu
tựa giọt sương đau cựa mình trên răng lá
Hà Duy Phương
không lẽ bác Thu có bạn ... sao ta !
Trả lờiXóahe he... có bè thôi!
Xóa