Anh hãy đưa em ra bờ sông, nhìn con thuyền trôi dạt mà cứ ngỡ mình đang bay trên con nước chở nặng phù sa, như tấm lòng em chất chứa ưu phiền chỉ mong trút bỏ.
Anh hãy đưa em ra biển, nhìn sóng triều lên đập vào bờ đá tung bọt không ngừng, để tưởng nhớ tình mình phải chịu bao nhiêu bão tố vẫn chưa tới bến yêu thương sau trăm lần mớm thử.
Anh hãy đưa em lên vùng cao nguyên đầy nắng, để ngắm nhìn rừng hoa trắng nở rộ khi xuân về. Và để hớp uống từng giọt sương mù phủ vây khi chiều xuống trên cánh đồng thung lũng. Nơi đã có những trận ác chiến kinh hồn và những cơn mưa ào ạt cuốn trôi bao mái nhà bao vết máu, để tưởng thương những người đã khuất chưa một lần may mắn biết hương vị tình yêu.
Anh hãy đưa em tới ngọn đồi phủ đầy hoa anh đào, để nhìn những cặp tình nhân đang dắt tay nhau đón nhận từng cánh hoa đỏ hồng rơi rụng trên vai trên tóc. Em sẽ nhìn từng khuôn mặt rạng rỡ để thấu nghiệm thế nào là màu nhiệm của tình yêu.
Anh hãy đưa em đến vùng sa mạc khô cằn, nơi có những đụn cát mênh mông chồng chất lên nhau như nhiều ngọn núi để em thấy mình bé nhỏ. Đêm đến em sẽ ngước mắt nhìn trời tìm những vì sao. Em sẽ tìm ngôi sao bổn mạng để gặng hỏi tại vì đâu mà duyên số em bẽ bàng cuộc đời em cay nghiệt, sống bấy nhiêu tuổi đời mà chưa biết được hạnh phúc yêu thương.
Anh hãy đưa em về quê hương về miền phù sa châu thổ để em chắp cánh lên cao như đàn cò trắng bay lượn hữu tình. Và hãy đưa em đến một hải đảo xa vắng bóng người để em chôn vùi kỷ niệm đớn đau trong lòng biển cả và dâng hồn mình cho sóng nước. Em sẽ sống những ngày cuối cùng với hoa cỏ chim muông. Hương hồn em sẽ dâng cho muôn vàn tinh tú, hóa kiếp thành những hạt bụi để hòa nhập vào vũ trụ của em và anh.
Anh, hãy nhớ nghe anh. Hãy đưa em đi…Hãy đưa em đến…
Lê Miên Khương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét