Âu Thị Phục An
Cái quán màu đỏ mờ.
Ghế dựa rộng.
Người ta trang trí nhiều chậu hoa tươi màu đỏ màu hồng và màu gì là lạ không biết. Nó nửa hồng nửa tím sậm.
Bụi nước được phun ra mát rượi.
Có lẽ là hoa Đổ Quyên.
Ngồi đã lâu cũng mỏi.
Nhạc xập xình nghe đã chán mà người hẹn vẫn chưa tới.
Nhưng rồi cái di động cũng reo vang.
Cô nàng mảnh khảnh lướt tới với y phục trắng.
Vân Lam luôn trễ hẹn.
Nàng chạy từ đâu tới khó mà biết được vì bao giờ cũng là nói dối cả.
Gạn hỏi chỉ là thừa. Miễn có mặt là coi như đã gặp được trong ngày hôm nay (và những lần đã qua)
Hai ly kem chocolate mát rượi được đưa tới. Bốn con mắt thèm khát nhấp nháy. Hai cái lưỡi le ra liếm môi. Rồi môi cười toe tóet. Rồi môi ngọam lấy từng muỗng mát ngọt. Nuốt. Thỏa mãn cái trưa nắng hực hỡ của mùa xuân. Và cái cổ khô khát nảy giờ.
- Chờ tui có lâu không?
- Còn phải hỏi? ta ra khỏi bệnh viện là gọi liền và chờ mỏi cổ. Có mua bánh mì không?
- Có, trong giỏ.
- Tí nữa đói hãy ăn.
-
Nàng xơi kem xong thở hắt ra. Ui, cái tự do mỏng tang của tui… Nàng than thở.
- Tuyệt, hôm nay trời nắng lạ thường bồ nhỉ?
- Ừ.
- Ngồi một tí là tui phải về nha.
- Ê, đừng xem đồng hồ kiểu đó trước mặt ta mãi. Dẹp đi. Quên thời gian đi. Khi tụi mình ở với nhau đừng để trần thế xen vào.
- Bồ ơi, thông cảm, tui đâu có tự do như bồ.
-
Trán nàng còn lấm tấm mồ hôi. 11 giờ trưa không phải là thời điểm tốt cho mọi cuộc hẹn hò. Má nàng xanh tái. Môi thâm xì. Một phụ nữ không kịp trang điểm gì cả hoặc không hề còn biết trang điểm khi ra đường thì tội lỗi cho tên chồng kia quá. Tên đó bó rọ nàng vào cái chuồng củi ngang 3 m, dài 10m cả ngày lẫn đêm. Tên đó bó luôn trí não nàng không cho đi lang thang dù là trên internet.
Nàng ít ăn nên gầy gò. Muốn ra đường nàng phải trốn. Thường là nàng chạy chứ không đi. Chạy từ nhà ra chợ. Chạy từ điểm internet về nhà. Nàng luôn liếc nhìn đồng hồ đeo tay để canh giờ về. Và nàng luôn phải về đúng giờ nàng phải dọn cơm.
- Vân Lam ơi, bây giờ là thế kỷ nào rồi?? ngó bộ dạng bồ ta chán chết được. Một tháng mới gặp bồ một lần, tự do thỏai mái đi cưng.
- Rồi, bồ nói gì đi.
- Một bầu tâm sự đây, thôi qua đây cho ta ôm một cái rồi nói chuyện sau.
Tôi nắm bàn tay gầy gò của nàng. Ngực áo Vân Lam phập phồng theo nhịp đập trái tim.Có khi một con người chỉ tồn tại vì vô số nghĩa vụ quanh mình, trong khi họ muốn tự do sống theo ý thích thì hòan tòan không thể được. Trái tim nàng luôn mang nhiều món nợ ân tình. Và vì thế, Vân Lam luôn khát khao tự do,và chỉ có thể thỏa mãn khi cùng tôi trò chuyện.
- Vân Lam là gì nhỉ?
- Đám mây màu lam buồn
- Cũng còn đở hơn đám mây màu đen
- Mây màu đen cũng tuyệt chứ
- Vì sao?
- Nó sẽ thành mưa, làm mát cả trái đất đang nóng dần lên
- Nhưng người buôn bán vĩa hè rất ghét mưa
- Ừ nhỉ
Rồi chúng tôi nói về tự do. Vân Lam thèm được như tôi vì tôi thật sự đang sống rất tự do. Muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi. Nhưng tôi lại còn thèm một thứ tự do đích thực khác. Tôi vẫn chưa thấy thỏa mãn. Vân Lam mơ màng.
- Bồ có biết khi đạt khóai cảm là lúc tui thấy mình thật sự tồn tại không? Ngòai ra tui thấy cuộc đời tui chán ngắt.
- Ta thì thấy lúc đó mình mới thật sự tự do.
- Tự do đen và bóng, tụi mình luôn khát khao và huyển hoặc.
- Có khi tự do nhất chính là cái chết
- Đi tu cũng chưa hết ràng buộc
- Hai đứa mình ra đảo hoang sống đi
- Hì hì…, trở lại thời hái lượm à
- Ôi, nào chồng nào con nào nghĩa vụ
- Kể cái hôm gặp người ấy đi
- Vẫn thế
- Vẫn thế à, có gì mới không
- Có, chàng nồng nàn âu yếm hơn trước
- Sao ngần ấy năm chung đụng xác thịt mà mới nồng nàn thôi sao ? có tiến bộ!
- Ừ, đã biết hôn lên môi ta chứ không né như xưa
- Có thể chàng yêu bồ rồi, yêu nhưng không nói ra
- Có lẽ, nhưng tình bạn vẫn là trên hết…
-
- …Thường là làm được mấy cái ?
- Hai…, có khi chỉ một rưỡi
- Ha ha…
Tôi duỗi dài chân ra, ngữa đầu ngắm hàng hoa Đổ Quyên dọc trên bậu cửa, thanh thản như khi cùng chàng gác chân nằm ngủ những buổi trưa sau khi làm tình.
Vân Lam hớp nhẹ những hớp nước trong ly cà phê sữa, lọai năng lượng của nàng.
Tôi yêu Vân Lam vì trái tim bốc lửa nhiệt tình của nàng và nàng thì luôn khát khao uống từ tôi những giây phút của tự do mà nàng không có được. Chúng tôi chia sẻ nhau tất tần tật mọi thứ cảm xúc có được. Một người tình ở một chốn rất xa xôi – rất rất xa xôi- mà nàng biết là không thể nào với tới. Có những cuộc tình rõ ràng là quá xa xăm khi chúng không được lòai người công nhận. Vân Lam luôn thấy mình tội lỗi. Cái thân xác quặt quẹo kia luôn chờ nàng từ 10 giờ của mỗi trưa để nghe tiếng nói của nàng. Để nghe nàng đọc thơ. Để nghe tiếng nàng thở và tiếng nàng rít sâu trong cơn bồi hồi của nhịp đập trái tim.Hàng ngày, trừ thứ bảy và chúa nhật, Vân Lam chạy từ nhà ra chợ, rồi từ chợ về nhà lúi húi vội vàng nấu nướng, rồi từ nhà nàng chạy ra internet với linh hồn kia … Xem đồng hồ … Rồi lại chạy về làm người vợ ngoan dọn cơm sẳn chờ chồng. Vân Lam thấy mỏi mệt. Nhưng cùng lúc thấy thỏa cơn khát mãnh liệt bởi những dòng thơ chảy ra từ môi thân xác ấy. Vân Lam run rẩy đến tận cùng và vỡ òa từng tế bào đam mê hối hả. Một thứ khóai cảm để nàng tồn tại.
- Hôm nay có hẹn với chàng không?
- Vẫn thế, sau khi gặp bồ cho thỏa cái phần hồn, ta vẫn phải hẹn hò cho thân xác.
- Vậy chúc mừng nha.
Gần năm năm cho một cuộc hẹn hò. Gắn bó, thầm lặng, thiếu nồng nàn nhưng đầy tình thân bạn bè.
Tuổi trẻ trong sáng của thời sinh viên khi mà những lần gặp nhau tay còn chưa dám chạm, nhưng bây giờ thì hai thân phận bỗng đụng vào nhau đầy xúc động nhưng không có tình yêu.
Tình yêu mà làm gì khi không ai cần chiếm hữu ai?
Đem lại khóai cảm cho nhau là đủ.
Để thấy mình tồn tại.
Để biết mình tự do.
Buổi trưa như vỡ ra thành từng mảng vàng rực phía bên ngòai khung cửa.
Nhạc lướt nhẹ một bài hát u hòai thong dong chạm vào dòng xúc cảm vẫn phập phồng trên bờ ngực.
Hai ổ bánh mì được lôi ra.
Hai người đàn bà ngồi nhai bữa ăn trưa.
Chậm chạp và thích thú.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét