Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Quá khứ không em



Lê Thị Thấm Vân






“Hãy vui lên em.” Khi em như vũ công bị lãng quên, anh khẽ đưa tay vặn dây cót.

Ht & Lh là quá-khứ-hiện-tại-trộn-lộn. Ô cửa vừa vặn đút lon sữa bò đục khoét trong phòng giam chia chung mảnh trời thanh tân. Vỉa hè, màu đêm liều lĩnh, xoay lưng trấn an nhau chờ cơn mộng vượt biên. Cái dương vật không thể nổi gân hay nổi giận trong lòng bàn tay thằng bé có đường chỉ tay chưa định hình giữa trưa nung nắng trên xứ sở có cuống rún em đã biến thành bồ hóng.

Sáng nay tay đang vẽ ai trên bàn. Hôm qua tay đã vỗ thùng đàn câm nín bám bụi thời gian xanh chát ủ mầm nhẫn nhục, độ lượng.

“Giờ thì em biết.”

Cơn mưa không mùa kéo đến đời anh đang ngả dần về phương cứu rỗi. Chiều muộn trước sân xi-măng nhà em, nơi sương rơi đóng hột. Trong thế giới của riêng em, em nhón mười đầu ngón chân đặt trên chân trần anh, hít sâu mùi cằm mùi cổ. “Anh thương em không?” Tất cả gáy sách thân quen trên kệ đồng tình mở to mắt trêu anh.

Chẳng cần bàn tay chống đỡ nửa bầu trời. Em lao thẳng vào anh, tốc độ sợi dây thắng đứt đoạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét