Bukowski, Charles
Bản dịch của Thận Nhiên
CHARLES BUKOWSKI
(1920-1994)
một đêm oi bức ở quán rượu của Tony. quý vị không tơ tưởng gì đến chuyện đụ đéo nổi đâu, mà chỉ khoái lai rai bia lạnh thôi. Tony đẩy nhẹ hai ly đến phía tôi và Indian Mike, Mike xuỳ tiền ra. tôi để cho gã trả tiền vòng đầu. Tony tính tiền, chán ngán, ngó quanh — 5 hay 6 mạng đang ngó mê mải vào những ly bia của họ. bọn đần. Tony bước tới hai thằng tôi.
“có trò gì mới không hả, Tony?” tôi hỏi.
“ui, cứt.” Tony đáp.
“đếch có khỉ gì mới à.”
“cứt.” Tony nói.
“a, cứt.” Indian Mike nói.
chúng tôi nốc bia.
“mày nghĩ gì về mặt trăng?” tôi hỏi Tony.
“cứt.” Tony đáp.
“đúng là cứt.” Indian Mike nói, “thằng nào là đồ khốn nạn trên mặt đất thì hắn cũng là đồ khốn nạn trên mặt trăng, đếch có chó gì khác.”
“người ta cho rằng chắc không có sự sống trên sao Hoả.” tôi nói.
“thì sao nào?” Tony hỏi.
“ồ cứt, cho hai ly nữa đi.” tôi nói.
Tony lại đẩy ra hai ly, rồi đi tới tính tiền. bước trở lui. “trời nóng bỏ mẹ. ước gì tao chết ngắc, tiêu mẹ nó đi như miếng băng vệ sinh cũ hôm qua.”
“khi chết ngắc rồi thì người ta đi về đâu, hả Tony?”
“cứt, ai quan tâm đéo?”
“mày không tin vào Linh Hồn Con Người à?”
“cục cứt!”
“vậy Che thì sao? thánh nữ Joan of Arc thì sao? Billy the Kid thì sao? tất cả mấy mạng đó thì sao?”
“cục cứt!”
chúng tôi nhậu bia, nghĩ về chuyện đó.
“nè, tao đi đái à.” tôi nói.
tôi đi ra phòng vệ sinh đằng sau, và như thường khi, thằng Petey Mặt Cú đứng láng cháng ở đó.
tôi móc cu ra đái.
“chắc như đinh đóng cột là cha nội có con cu bé xíu xiu.” hắn cà khịa.
“khi tao đái hay ngồi thiền, thì đúng vậy, nó bé. nhưng tao sẽ là cái thứ mà mày phải gọi bằng siêu-cụ. khi mà tao sẵn sàng phệt thì mỗi lóng tay bây giờ sẽ cương lên tới gấp sáu lần à nghen.”
“nếu cha nội không nổ ì xèo thì nghe gồ ghề thiệt. vì bi giờ tui thấy chỉ có hai lóng tay ló ra à.”
“tao chỉ mới khoe cái đầu buồi thôi đó.”
“tui sẽ tính cha một đô để bú cu cha.”
“nhiêu đó nhiều nhặng gì mạy.”
“cha ló ra nhiều hơn cái đầu. cha chìa ra hết cỡ rồi đó cha nội à.”
“má mầy, Pete.”
“tui cá là cha nội sẽ quay lại khi hết xu uống bia.”
tôi bước trở ra.
“cho 2 ly nữa đi.” tôi gọi.
Tony lặp lại cái quy trình chán ngắt, bước tới.
“trời nóng bỏ mẹ. chắc tao lên cơn khùng mất.” hắn nói.
“cái nóng làm cho mày nhận ra cái con người thật của mình.” tôi nói với Tony.
“ê, nè. mày cho rằng tao là thằng khùng à?”
“hầu hết tụi mình khùng. nhưng giữ kín như điều bí mật.”
“nghe được, giả sử cái cứt mày nói là đúng đi, thì có bao nhiêu đứa tỉnh táo trên địa cầu này? liệu có đứa nào không?”
“vài đứa.”
“mấy đứa?”
“chỉ mấy đứa tính trong cả triệu đứa à?”
“ờ, tính vậy đi.”
“chà, tao cho là có chừng 5 hay 6 đứa.”
“5 hay 6 à?” Indian Mike nói. “mẹ, bú cặc tao đây nè!”
“nè,” Tony nói, “làm sao mày biết là tao khùng? làm sao mình thoát khỏi cái điều đó chứ?”
“ờ, vì tất cả tụi mình đều khùng nên chỉ có vài đứa kềm chế, kiểm soát được tụi mình, thậm chí còn ít hơn vài đứa nữa kìa, cho nên chúng mặc kệ mình lên cơn khùng, lúc này thì chúng chỉ có thể làm được vậy thôi. có thời tao nghĩ là có khi chúng tìm ra nơi nào đó để sống ở ngoài không gian trong lúc chúng tiêu diệt tụi mình. nhưng giờ thì tao biết rằng bọn điên cũng chiếm ngự cả bầu trời ngoài vũ trụ luôn rồi.”
“sao mày biết?”
“vì chúng đã dựng cờ Mỹ trên mặt trăng.”
“giả sử bọn Nga dựng cờ Nga trên mặt trăng thì sao?”
“cũng vậy thôi.” tôi đáp.
“vậy thì mày không thiên vị cho bên nào à?” Tony hỏi.
“tao công bằng với mọi mức độ của sự điên loạn.”
chúng tôi ngồi im. nốc tì tì. Tony cũng vậy, hắn tự rót cho mình một ly scotch pha nước. hắn có thể chơi vậy. hắn là chủ quán mà.
“trời ơi, nóng quá.” Tony nói.
“cứt, nóng thiệt.” Indian Mike nói theo.
rồi Tony ca cẩm. “điên loạn. tụi mày biết chưa, có một điều gì rất điên đang xảy ra ngay lúc này!”
“đúng vậy.” tôi nói.
“không, không, không... tao muốn nói là ngay TẠI ĐÂY, ngay quán này!”
“sao?”
“thiệt vậy. thiệt là điên quá xá, có lúc tao phát sợ luôn.”
“kể tao nghe đi, Tony.” tôi nói, tôi luôn sẵn sàng đón chờ những trò khỉ của chúng sinh.
Tony chồm tới gần. “tao biết một thằng cha có cái máy phệt. hổng phải cái thứ cứt khùng điên trên mấy tạp chí đâu. hay như thứ bọn mày thấy trên quảng cáo. mấy cái chai nước nóng với mấy cái hĩm làm bằng thịt bò muối, thứ thịt mà lâu lâu có thể thay được, mấy thứ đó toàn là nhảm nhí. thằng cha này biết cách kết hợp và chế ra nó. một cha khoa học gia người Đức, mà mình thộp cổ được, ý tao là chính phủ mình thộp cổ thằng chả trước khi bọn Nga ra tay. giờ thì giữ bí mật nghen.”
“chắc chắn, Tony, phải bí mật chứ...”
“Von Brashlitz là tên chả. chính phủ mình cố làm cho chả khoái trong KHÔNG GIAN sống. để chả đừng bỏ đi. thằng già lỗi lạc trời đánh, nhưng trong đầu chả có chứa cái MÁY PHỆT này. cùng lúc chả nghĩ rằng chả là một thứ nghệ sĩ con mẹ gì đó, nhiều khi tự xưng là Michelangelo... người ta chu cấp cho chả 500 đô một tháng, giữ chả đủ sống qua ngày để khỏi vào nhà thương điên. họ canh chừng chả một thời gian, rồi phát chán hay quên mẹ chả rồi, nhưng họ vẫn tiếp tục gởi checks, và thảng hoặc trong tháng thì có một tay đặc vụ tới nói chuyện với chả chừng hai mươi phút, viết một bản tường trình rằng chả còn khùng, rồi chuồn, cho nên chả cứ đi rong hết thành phố này qua thành phố khác, lôi theo chiếc xe tải to đùng màu đỏ. sau cùng, một đêm nọ chả tới đây nhậu. tâm sự với tao rằng chả chỉ là một lão già hết gân, muốn có một nơi yên tĩnh để làm nghiên cứu con mẹ gì đó. nghe vậy thì tao cứ câu giờ xem sao. tụi mày biết đó, quán này có vô số thằng khùng lai vãng mà.”
“đúng vậy.” tôi nói.
“rồi, nghe nè, chả cứ nhậu tì tì tới xỉn, rồi chả phun ra hết với tao. chả đã chế ra một mợ người máy có thể tặng cho bất cứ gã đàn ông nào một cú phệt phê ngất trời, hơn bất cứ mợ đàn bà nào suốt trong nhiều thế kỷ qua! thêm nữa, không băng vệ sinh, không ỉa đái, không cãi cọ xì xằng!”
“lâu nay tao truy tìm một mợ y như vậy trong suốt đời mình.”
Tony bật cười ha hả, “thằng nào mà hổng tìm. tất nhiên, tao nghĩ rằng cha này khùng, cho tới một đêm nọ tao theo chả mò xuống tận nơi chả ngụ, và chả lôi cái MÁY PHỆT trong chiếc xe đỏ ra cho tao xem.”
“rồi sao nữa?”
“cứ như thể là lên tới thiên đường trước khi mày ngủm.”
“để tao đoán phần còn lại nghen.” tôi nói.
“đoán đi.”
“Von Brashlitz và cái MÁY PHỆT của chả giờ đang nằm trên lầu quán này.”
“hê hê...” Tony cười nhăn nhở.
“nhiêu?”
“hai mươi tì một phùa.”
“hai mươi tì để phệt một cái máy?”
“chả qua mặt bất cứ thứ gì mà Tạo Hoá đã mần ra. mày sẽ chứng kiến tận mắt.”
“thằng Petey Mặt Cú sẽ bú tao mà chỉ đòi có một tì thôi.”
“Petey mặt cú cũng được đấy. nhưng nó không phải là thứ phát minh hạ đo ván mọi thứ thánh thần.”
tôi xuỳ ra tờ 20.
“vậy thì giúp tao cú này, Tony, nếu đây chỉ là trò đểu cho qua cái ngày nóng hừng hực này thì mày đi tong tay khách hàng tuyệt vời nhất đó nghen!”
“như mày mới nói đó, cách gì thì tụi mình đều là những thằng điên hết. phệt hay không thì tuỳ mày thôi.”
“phệt tới đi.” tôi nói.
“tao nữa. 20 tì của tao nè.” Indian Mike tham gia.
“tụi mày nên hiểu điều này, tao chỉ ăn 50% tiền cò thôi. phần còn lại là vô túi của Von Brashlitz. 500 tì tiền trợ cấp đéo nhằm nhò gì với lạm phát và thuế má, vả lại, cha Von B. này nhậu schnapps [*] như điên.”
“nào, lên đường.” tôi nói, “mày thu 40 tì rồi đó. cái MÁY PHỆT bất tử kia ở đâu?”
Tony nhấc tấm phên ngăn lên, nói, “đi qua đi. theo cầu thang lên phía sau. lên đó, gõ cửa, nói, ‘Tony bảo lên đây’.”
“có số ở cửa không?”
“cửa số 69.”
“ờ, con số nghe ngầu lắm.” tôi nói, “còn gì nữa không?”
“ngầu, tất nhiên là ngầu rồi...” Tony nói, “chuẩn bị súng ống cho ngon đi.”
chúng tôi mò tới cầu thang. leo lên. “thằng Tony chẳng từ chuyện gì để chơi mình một cú đểu.” tôi nói.
chúng tôi bước theo hành lang. đây rồi: cửa số 69.
tôi gõ cửa: “Tony bảo lên đây.”
“a, xin chào quý ông, mời vào.”
một lão trông rất quái với vẻ mặt nghênh nghênh, ly schnapps trên tay, kính hai tròng, y như trong những cuốn phim thời xưa cú đế. có vẻ như lão đang có khách, một thứ tươi trẻ, hầu như quá trẻ, trông vừa mỏng manh vừa chắc lụi.
nàng bắt chéo chân, khoe hàng một tí: đầu gối trong vớ ny-lon, đùi vớ ny-lon, và cái phần nhỏ tí ngay đó, nơi đôi vớ dài giao nhau chỉ hở cho một xíu thịt phô ra. nàng mông vú ngồn ngộn, đôi chân cũng vớ ny-lon, đôi mắt ánh nét cười xanh biếc, trong veo...
“thưa quý ông, — con gái tôi, Tanya...”
“cái gì?”
“à, vâng, tôi biết, tôi thì quá... già... nhưng như là cái huyền thoại về gã da đen có cái củ lẳng to khổng lồ, thì cũng có huyền thoại về những lão già người Đức chẳng bao giờ ngừng phệt. các ông có thể tin vào những điều các ông muốn. đây là con gái tôi, Tanya, thế nào đi nữa...”
“chào các anh.” nàng bật cười, cắt lời.
bất giác mọi người cùng nhìn về phía cánh cửa có đề dòng chữ: PHÒNG CHỨA MÁY PHỆT.
lão già nốc hết ly schnapps.
“ra là... các ông đến để thưởng thức cú PHỆT sướng tê chim, phải không nào?”
“bố ơi!” Tanya nói, “bố có phải cứ thô lỗ như thế mãi đâu?”
Tanya lại gác chân lên, lần này cao hơn lúc nảy, làm tôi phê ngất ngư. lão giáo sư nốc thêm một lyschnapps nữa, đứng dậy bước tới cánh cửa có đề PHÒNG CHỨA MÁY PHỆT. lão quay lại, mỉm cười với chúng tôi, rồi từ từ mở cánh cửa. lão đi vào rồi trở ra ngay, tay đẩy ra một vật trông như cái giường bệnh viện có gắn bánh xe.
Nó, cái vật ấy, TRẦN TRỤI, một cục kim loại.
lão giáo sư đẩy cái vật quái quỷ ra ngay trước mắt chúng tôi, rồi bắt đầu ư ử một bài hát bốc mùi thối tha nào đó, hẳn là bằng tiếng Đức.
cục kim loại có cái lỗ ngay chính giữa. lão giáo sư cầm một lon dầu, dí nó vào cái lỗ, rồi xịt vào đó một lượng dầu kha khá trong lúc miệng vẫn ư ử cái khúc ca tiếng Đức.
lão mải miết bơm dầu vào, rồi ngoái đầu nói, “ngó dễ thương quá, phải không quý ông?”, rồi quay lại với công việc đang làm.
Indian Mike ngó tôi, cười gượng, nói, “mẹ kiếp... mình lại bị chúng lừa nữa rồi!”
“ra vậy.” tôi nói, “gần cả 5 năm rồi tao đếch đụ đéo gì, nhưng có mà trời đày thì tao mới đút cu vào trong cái đống chì cứng ngắt đó!”
Von Brashlitz cười rộ. bước tới tủ rượu, lấy chai thứ 5, rót một ly tràn trề, ngồi xuống đối diện chúng tôi.
“khi chúng tôi ở Đức, hiểu rằng cuộc chiến đã thất bại, và tấm lưới đang siết chặt dần — xuống tới trận đánh cuối cùng ở Berlin — thì chúng tôi hiểu rằng cuộc chiến đã lái qua một tính chất mới — cuộc chiến thật lúc đó trở thành việc ai vồ được những khoa học gia người Đức nhiều nhất. nếu ai trong Nga hay Mỹ vồ được nhiều khoa học gia người Đức nhất — thì kẻ đó là người sẽ lên mặt trăng trước nhất, lên sao Hoả trước nhất... bất cứ điều gì cũng trước nhất. chà, tôi không biết thật sự chuyện xảy ra như thế nào... tính bằng số hay tính trong nghĩa quyền lực trí tuệ của khoa học. tôi chỉ biết rằng người Mỹ dớt được tôi trước, họ vồ ngay lấy tôi, nhét lên xe chở đi, cho tôi uống một liều, dí súng vào đầu tôi, hứa hẹn với tôi, nói khùng nói điên. tất nhiên, lúc đó họ đưa cái mẹ rượt gì thì tôi cũng ký hết...”
“thôi được rồi.” tôi nói, “dài dòng lịch sử quá, cha nội. nhưng dù gì đi nữa thì tôi cũng không nhét cu, con cu bé bỏng tội nghiệp của mình, vào trong cái bướu bằng kim loại lát mỏng hay là cái cục quái gì đó đâu! Hitler rõ là một gã khùng mới chăm bẵm, nuôi nấng cha nội. tôi ước gì bọn Nga tóm cổ cha nội trước! trả lại tôi 20 tì đây!”
Von Brashlitz cười khì, “hehehehehe... tớ chỉ là đùa chút thôi mà, phải không nào? heheheheheheeee!”
lão đẩy cái đống kim loại ấy trở vào phòng, xô cửa đóng sầm lại. “ui chu choa, hehehehehee!”, rồi chơi thêm một ngụm rượu.
Von B. rót thêm một ly schnapps. lão ngửa bài. “thưa quý ông, tôi là một nghệ sĩ và một nhà phát minh! MÁY PHỆT của tôi chính là cô con gái của tôi, là Tanya...”
“cha nội lại đùa nữa hả, Von?” tôi hỏi.
“không đùa! Tanya! tới ngồi lên đùi quý ông đó đi nào!”
Tanya cười nhẹ, đứng dậy, ngúng nguẩy bước tới, ngồi lên đùi tôi. cái MÁY PHỆT kỳ diệu đây ư? Tôi không thể tin nổi! da của nàng là da, hay thứ gì dường như vậy; và lưỡi nàng, nó ngọ nguậy trong miệng tôi khi chúng tôi hôn nhau, chẳng có vẻ gì là máy móc cả — mỗi cử động đều khác thường, hưởng ứng nhịp nhàng với các cử động của tôi.
tôi cuống cuồng lên, kéo rách áo nàng ra khỏi đôi vú, sờ soạng trong quần lót, tôi nóng hừng hực hơn chính mình trong nhiều năm qua, rồi chúng tôi quấn lấy nhau; cách nào đó chúng tôi phải đứng lên — rồi tôi dựng nàng lên, hai tay tôi níu lấy mái tóc dài óng ánh hoàng kim của nàng, bẻ ngược đầu nàng ra sau, rồi vươn xuống, vạch mông nàng ra, lúc tôi đâm vào, nàng tới — tôi thấy được sự thắt bóp, và tôi tan loãng vào cơn hoan lạc.
quả là trận tình tuyệt nhất mà tôi từng được hưởng!
Tanya vào phòng vệ sinh, tắm rửa, chỉnh sửa lại nhan sắc, cho phiên của Indian Mike. Tôi đoán vậy.
“phát minh vĩ đại nhất của loài người đấy.” Von Brashlitz nghiêm nghị phát biểu. lão hoàn toàn đúng.
rồi Tanya trở ra, và đến ngồi lên đùi CỦA TÔI.
“KHÔNG PHẢI! KHÔNG PHẢI! TANYA! TỚI PHIÊN CỦA QUÝ ÔNG KIA! CON VỪA PHỆT TAY ĐÓ XONG MÀ!”
dường như nàng chẳng nghe lão nói gì. và thật lạ, bởi vì, thật sự thì tôi chưa bao giờ là người tình giỏi giang gì lắm, ngay cả với cái MÁY PHỆT.
“anh yêu em không?” nàng hỏi.
“yêu.”
“em yêu anh. em hạnh phúc quá, và... em không có quyền được sống. anh biết điều đó, phải không?”
“anh yêu em, Tanya. anh chỉ biết vậy thôi.”
“thật khốn kiếp!” lão già gào lên, “cái MÁY PHỆT này!” lão bước tới cái hộp được đánh vẹc-ni, có in chữ TANYA bên thành hộp. cái hộp có những sợi dây điện thò ra ngoài; có đĩa số để bấm, những cây kim rung rung, và nhiều màu sắc, bóng đèn chớp tắt, tiếng tích tắc... Von B. là gã ma cô quái nhất mà tôi từng gặp. lão cứ mải mê bấm số, rồi ngước lên nhìn Tanya:
“25 NĂM TRỜI! mẹ kiếp, mất gần cả đời để chế tạo ra mày! Thậm chí tao còn phải giấu mày với HITLER nữa kìa! mà giờ thì... mày đang cố biến thành một con đĩ chó tầm thường!”
“tôi không phải 25 tuổi.” Tanya nói, “tôi 24 thôi.”
“mày thấy chưa? mày thấy chưa nào? đúng y như là một con đĩ tầm thường!”
lão lại loay hoay bấm số.
“em mới tô màu son mới hả?” tôi hỏi Tanya.
“anh có thích màu này không?”
“à, thích lắm!”
nàng chồm tới hôn tôi.
Von B. cứ loay hoay bấm số. tôi cảm thấy rằng lão sẽ thắng.
Von B. quay sang Indian Mike. “chỉ là chút sai sót nhỏ trong máy thôi. tin tôi đi. tôi sẽ sửa xong trong giây lát thôi.”
“tôi hi vọng như vậy.” Indian Mike nói, “tôi có cái cù lẳng dài 14 lóng tay đang háo hức, và đã đặt cọc 20 tì rồi.”
“em yêu anh.” Tanya thì thầm với tôi. “em sẽ không bao giờ phệt với đứa nào khác nữa. nếu em không thể có anh thì em sẽ không thèm bất kỳ ai khác.”
“Tanya, anh sẽ tha thứ cho em, dù em làm bất cứ điều gì.”
lão giáo sư nổi nóng. lão loay hoay bấm bấm xoay xoay nhưng không có kết quả gì. “TANYA! tới lúc mày phải PHỆT thằng cha KIA! tao... tao... mệt quá rồi... phải làm một ngụm schnapps thôi... rồi dẹp hết đi ngủ... Tanya...”
“á à...” Tanya nói, “cái thằng già thối xác kia! mày với thói rượu chè của mày, rồi bú vú tao suốt đêm, làm tao không ngủ nghê gì được! mà cu mày có ngỏng được chút nào đâu! mày thật là gớm ghiếc!”
“CAIII GIII?”
“TAO NÓI LÀ, ‘MÀY CÓ NGỎNG CON CU ĐƯỢC CHÚT NÀO ĐÂU!’”
“mày... mày... Tanya, mày sẽ trả giá cho chuyện này! mày là tạo vật của tao, và tao không phải là đồ chơi của mày!”
lão cứ cố xoay xoay vặn vặn mấy cái nút kỳ dị. ý tôi là mấy cái nút trên máy. lão điên tiết lắm rồi, và bạn hiểu mà, một cách nào đó, cơn giận lại cho lão sự sáng suốt không ngờ. “chờ chút nhé Mike, tôi chỉ cần điều chỉnh mấy mạch điện tử là êm ngay! chờ chút! một chút thôi! tôi thấy nó rồi.”
rồi lão nhảy dựng lên. cái thằng cha mà người ta đã cứu thoát khỏi tay bọn Nga. lão nhìn Indian Mike. “giờ thì nó ổn rồi! cái máy chạy ngon lành rồi! chúc quý ông vui vẻ!”
rồi lão đi lấy chai schnapps, rót một ly, ngồi xuống quan sát.
Tanya xuống khỏi đùi tôi, bước tới với Indian Mike. tôi nhìn Tanya và Indian Mike ôm ghì lấy nhau thắm thiết.
Tanya kéo dây kéo quần Indian Mike xuống, móc cu hắn ra. quả là thằng này có con cu trời thần đất lở! hắn nói là 14 lóng tay thôi nhưng ngó kỹ thì nó gần như 20 lóng tay lận.
Tanya ôm con cu của Mike bằng cả hai bàn tay.
hắn mê tơi, rên lên thống khoái.
bất ngờ, nàng giật toạc nguyên con cu ra khỏi người hắn. ném qua một bên.
tôi thấy cái vật ấy lăn trên thảm như một súc xúc-xích động cỡn, dây một vệt máu buồn đến nao lòng. nó lăn tới chân tường. rồi nằm lại đó như một vật có đầu mà không có chân, và không nơi chốn để đi... thiệt đúng là vậy.
kế tiếp, là hai HÒN DÁI bay tưng trong không, một cảnh tượng nặng nề, vòng vèo. chúng chỉ rớt xuống giữa tấm thảm mà không biết làm gì hơn là từ từ nhỏ máu.
thế đấy, chúng nhỏ máu.
Von Brashlitz, vị anh hùng của cuộc xâm lược Mỹ-Nga, thất thần ngó những gì còn lại của Indian Mike, tay bạn nhậu ngày xưa của tôi, đỏ lòm một đống trên sàn nhà, máu tuôn chảy từ giữa phòng — Von B. dọt lẹ như ma đuổi, xuống cầu thang...
phòng 69 chấm dứt mọi chuyện, ngoại trừ một chuyện.
tôi hỏi nàng: “Tanya, nhà chức trách sẽ đến trong giây lát, chúng ta có nên dâng hiến cái số phòng này cho tình yêu của mình không?”
“tất nhiên, anh yêu của em!”
chúng tôi mần điều đó với nhau, chỉ vừa kịp, và bọn chức trách ngu xuẩn xông vào.
một tay trong bọn có vẻ uyên bác liền tuyên bố Indian Mike đã ngủm.
và vì Von B. là một thứ sản phẩm của chính phủ Mỹ, nên có cả đống người lu bu lại quanh — đủ thứ viên chức lăng nhăng — lính cứu hoả, phóng viên, cớm, nhà phát minh, C.I.A, F.B.I, và đủ thứ hình thái cứt đái khác của nhân loại.
Tanya bước tới ngồi lên đùi tôi. “chúng sẽ giết em thôi anh ạ. anh đừng đau buồn quá nghen.”
tôi không trả lời nàng.
Von Brashlitz gào lên, chỉ tay vào mặt Tanya — “NGHE TÔI NÓI VỚI CÁC VỊ NÀY, CON QUỶ ĐÓ NÓ KHÔNG CÓ CẢM XÚC GÌ ĐÂU! TÔI ĐÃ CỨU NÓ KHỎI TAY HITLER! nghe tôi nói này, nó chỉ là một CÁI MÁY thôi!”
bọn họ đứng trơ trơ, chẳng ma nào tin lời Von B.
chỉ đơn giản vì đây là một cỗ máy xinh đẹp vô ngần, cái-được-gọi-là-đàn-bà, mà họ từng được thấy.
“cứt thiệt! mấy cha đần kia! mỗi mợ đàn bà là một cái máy phệt, mấy cha không hiểu vậy sao? chúng vận hành cho kẻ trả giá cao nhất! CHẲNG CÓ CÁI CHÓ GÌ LÀ TÌNH YÊU CẢ! ĐÓ CHỈ LÀ ẢO VỌNG HOANG ĐƯỜNG NHƯ THỨ ẢO VỌNG VỀ LỄ GIÁNG SINH THÔI!”
họ vẫn không tin lão.
“ĐÂY chỉ là một cái máy! nó chẳng biết SỢ gì cả! XEM NÀY!”
Von Brashlitz chộp lấy một cánh tay của Tanya.
giật phăng nó ra khỏi thân thể nàng.
và bên trong — bên trong cái lỗ của vai nàng — ai cũng thấy — chẳng có gì khác ngoài dây điện và đủ thứ ống xoắn xít, và mọi thứ lăng nhăng khác đang hoạt động — với một thứ chất lỏng gì đó có vẻ tượng trưng cho máu.
tôi nhìn Tanya đứng đó với đủ thứ dây nhợ lòng thòng trên vai nàng, nơi đã từng có một cánh tay, nàng nhìn lại tôi:
“anh yêu, hãy vì em! em đã bảo là anh đừng có quá đau buồn cơ mà.”
tôi ngó bọn chúng xô lại quanh nàng, cấu xé nàng, cưỡng hiếp nàng.
tôi không thể chịu nổi cảnh đó. tôi gục xuống rồi thổn thức khóc...
không khác con mẹ gì cả, có hơn gì Indian Mike đâu, hắn không bao giờ được hưởng cái giá của 20 tì.
nhiều tháng trôi qua. tôi không hề quay lại quán rượu. có một phiên toà nhưng chính phủ tha bổng cho Von B. và cái máy của lão. tôi dời qua thành phố khác sống. một nơi xa lắc. một hôm nọ đang ngồi trong tiệm cắt tóc, tôi nhặt lên tờ tạp chí tình dục, thấy mẩu quảng cáo thế này: “Hãy bơm phồng nàng búp-bê bé bỏng của bạn lên! giá chỉ $29.95. chất liệu cao-su đàn hồi, rất bền bỉ. Bao gồm luôn dây xích và roi da trong gói hàng. Một bộ bikini, nịt vú, quần lót, 2 bộ tóc giả, son môi và lọ chứa dung dịch thuốc-yêu. Công ty Von Brashlitz.”
tôi gởi cho lão một ngân phiếu. đến một số hòm thư ở bang Mass. thì ra lão cũng đã dời nhà.
gói hàng đến trong khoảng 3 tuần. thiệt là kẹt, tôi không có cái ống bơm xe đạp nào, và tôi nổi cơn hứng tình khi lôi nó ra khỏi hộp. tôi phải xuống trạm xăng ở góc phố để dùng cái vòi bơm bánh xe của họ.
nó trông hấp dẫn hơn nhiều khi được bơm lên. vú mông ngồn ngộn.
“có cái gì ngộ vậy, hả ông thầy?” tay nhân viên trạm xăng hỏi tôi.
“nè, cha nội, tớ chỉ mượn cái vòi bơm chút hơi thôi. ngày nào mà tớ không đổ xăng ở đây, phải không nào?”
“được mà, có gì đâu. chuyện nhỏ mà ông thầy. ông thầy cứ bơm thoải mái. tui chỉ thắc mắc ông thầy có cái gì ngó ngộ quá thôi...”
“quên nó đi!” tôi nói.
“TRỜI ƠI! ngó cặp TI kìa!”
“tao đang ngó, đồ khốn!”
tôi để hắn đứng le cái lưỡi dài thoòng ra vì kinh ngạc, rồi vác nàng lên vai, quày quả về nhà. tôi vác nàng vào phòng ngủ.
nỗi thắc mắc lớn đã đến chưa nào?
tôi dang đôi chân nàng ra, cố tìm một thứ khe lỗ nào đó.
Von B. đã không sai sót gì nhiều lắm.
tôi leo lên nàng rồi hôn đôi môi cao-su. thỉnh thoảng tôi sờ soạng xoa vuốt một trong hai cái núm ti khổng lồ và mút nó chùn chụt. tôi đã đội cho nàng mái tóc giả màu vàng và thoa thứ dung dịch thuốc-yêu lên khắp cu mình. chẳng hao phí nhiều thuốc lắm đâu. có lẽ lão đã gởi cho tôi đủ xài cả năm cũng không hết.
tôi hôn nàng say đắm ở sau vành tai, nhét ngón tay vào đít nàng, rồi thúc liên tục. rồi tôi nhảy xuống, dùng dây xích trói tay nàng ra sau lưng, có một cái ổ khoá bé tí và chìa, rồi tôi quất nàng một trận tơi bời xí quách bằng cái roi da.
trời ạ, chịu hết xiết! chắc mày lên cơn khùng quá rồi! tôi nghĩ thầm.
tôi lật nàng lại, nhét nó vào, chồm hổm, thúc dồn dập. thiệt tình mà nói, chẳng hứng thú chi mấy, tôi bắt đầu chán. tôi hình dung ra cảnh mấy con chó đực quậy với mấy con mèo cái; tôi tưởng tượng ra cảnh hai kẻ phệt nhau qua không khí khi họ nhảy ra từ toà nhà Empire State. Tôi tưởng tượng một cái hĩm to tướng như một con bạch tuộc, bò về phía tôi, ướt mem và thối hoắc và kêu đòi khao khát cho một cơn tới đỉnh. tôi nhớ lại tất cả các thứ quần lót, đầu gối, chân, vú, hĩm mà tôi từng có lần chiêm ngưỡng. cục cao-su đang đổ mồ hôi; tôi cũng đang tuôn mồ hôi như tháo.
“yêu dấu ơi, anh yêu em quá xá!” tôi thì thầm vào vành tai cao-su của nàng. tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng tôi tự buộc mình tới trong cái dề cao-su cà chớn đó. nó chẳng giống một em Tanya chút nào.
tôi lấy lưỡi dao lam, cắt rạch cái con quỷ đó tan tành cho đã cơn bực. mang vất vào bồn rác cùng với mớ lon bia.
có bao nhiêu trự đàn ông Mẽo bỏ tiền mua cái thứ đần độn đó?
hay là rồi đây bạn có thể bước qua cả năm chục cái máy phệt trong 10 phút đi bộ trên hầu hết các vỉa hè chính của nước Mỹ — cái hiện hữu khác biệt duy nhất mà chúng giả vờ rằng chúng thuộc về loài người.
tội nghiệp cho Indian Mike. với con cu 20 lóng tay chết ngắc.
tất cả những thằng khốn khổ Indian Mike. tất cả mọi kẻ leo vào không gian. tất cả những cô điếm của Việt Nam và bang Washington.
Tanya khốn khổ, bụng của nàng đã là bụng của một con cừu non, mạch máu là mạch máu của một con chó. hiếm khi nàng ỉa đái, nàng chỉ phệt — trái tim, giọng nói và cái lưỡi mượn từ những kẻ khác — vào thời đó chỉ có 17 vụ giải phẫu ghép nội tạng có thể thực hiện. Von B. đã đi trước thời đại xa lơ xa lắc.
Tanya đáng thương, nàng chẳng ăn gì, chỉ liếm láp tí chút gọi là — phần lớn là phô-mai rẻ tiền và nho khô. nàng chưa từng khao khát tiền bạc hay bất động sản hay xế xịn hay nhà cửa sang trọng đắt tiền. nàng chưa bao giờ đọc báo buổi chiều. chưa từng ham muốn ti-vi màu, mũ mới, giày ống đi mưa, những cuộc ngồi lê đôi mách với những mụ vợ đần độn; nàng cũng không ao ước có một gã chồng là bác sĩ, là đại gia chứng khoán, là chính khách hách-xì xằng hay là cớm gộc.
thằng nhân viên ở trạm xăng cứ hỏi tôi hoài, “nè, ông thầy! cái em mà hôm nọ ông thầy vác tới đây để bơm phồng lên giờ sao rồi?”
nhưng gã hết cơ hội để thắc mắc. tôi đổ xăng ở trạm khác. thậm chí tôi cũng không còn cắt tóc ở cái tiệm mà tôi thấy tờ tạp chí có mẩu quảng cáo búp-bê cao-su của lão Von B. nữa. tôi cố quên hết mọi chuyện.
còn bạn, nếu là tôi thì cha nội tính sao nào?
_________________________
[*]schnapps: rượu mạnh, xuất phát từ chữ “Schnaps” trong tiếng Đức.
---------------
Dịch từ nguyên tác “The Fuck Machine”, trong Charles Bukowski, The Most Beautiful Woman in Town & Other Stories (San Francisco: City Lights Books, 1988) 35-46.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét