Tôi là một cô gái chơi bời, hay ít ra tôi tự nhận thấy mình không đủ phẩm cách để xếp vào tầng lớp gái ngoan. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ mình hư hỏng, đơn thuần đó chỉ là lối sống của một cá tính quá mạnh mẽ giữa thời đại đảo điên mọi giá trị xã hội.
Những năm của tuổi 20, tôi đắm chìm trong tự do phiêu bạt. Đôi khi đó là cảm giác chới với hoặc hoảng loạn, có lúc lại như tận hưởng và hòa tan bản thân vào thế giới này. Không nghĩ nhiều về tương lai, tôi bơi trong hiện tại hỗn mang của đời mình bằng vẻ thư thái bất cần. Không từng mơ đến một chiếc phao cứu sinh, tôi chấp nhận mọi định mệnh đều là bến bờ. Cứ bồng bềnh bồng bềnh và nếu phải dừng ngay trong tích tắc, chấm hết mọi chuyển động, kết thúc kiếp phù sinh, tôi cũng chẳng có gì phải hối tiếc. Song vừa chớm 30, tôi bắt đầu nhận ra con tim mình đã yêu và đang khổ sở vì yêu. Tình yêu ấy dây dưa từ quá khứ, âm thầm nối vào hiện tại và biến tôi thành một con người đầy ắp giằng xé nơi tâm hồn. Nguyên nhân giản đơn theo cách cổ điển là không biết từ bao giờ tôi đã trao tặng trọn vẹn trái tim cho một người đàn ông không còn độc thân. Sau nhiều năm đứng bên lề cuộc hôn nhân hạnh rạng của người tình, tôi ngồi trước mặt anh điệu đà mở lời:
- Hai năm nữa em sẽ lấy chồng đấy! Một ông thầy tử vi xem cho em và bảo lúc đó sao Thai xung chiếu Đế Vượng, em sẽ yên bề gia thất…
- Đến lúc em kết hôn là anh yêu em được tám năm. Anh sẽ vẫn tiếp tục yêu em nếu chồng em cho phép!
- Khi nào còn được anh yêu, em sẽ không để người đàn ông khác phải ghen tuông khổ sở đâu…
*
Năm tôi 23 tuổi, quê mùa mộc mạc từ tỉnh lẻ chui vào làm thư ký văn phòng cho một công ty nhỏ xíu trong một tòa cao ốc cũ kỹ ngay giữa khu trung tâm tài chính của thành phố. Tôi trở thành con mồi ngơ ngác trước hầu hết đám đàn ông trong công ty mình và những công ty khác cùng tầng lầu. Tôi làm việc ở đó được hơn tháng thì xin nghỉ bởi bản thân chẳng thấy vui trước sự tranh giành của các thợ săn. Một vài người kiên trì đuổi theo tôi ra ngoài phạm vi của bãi săn. Một vài người khác biết chờ đợi đến khi các đối thủ khác bỏ cuộc mới bắt đầu tìm kiếm tôi. Cuối cùng, người thắng cuộc là Virgo, vào thời điểm tôi khoác lên tuổi tác của mình con số 24.
Chúng tôi ngủ với nhau lần đầu sau khi đã dành cả ngày thứ bảy cho việc ăn uống, mua sắm, nghe nhạc ở phòng trà và điểm tất yếu là anh phải rời bỏ tôi lúc nửa đêm để về với gia đình của mình. Tôi tỉnh giấc khi mặt trời đã chói gắt ngoài cửa sổ, không buồn khoác cả chiếc khăn che lại cơ thể căng tràn khao khát mà ngồi ơ hờ nhớ về tình một đêm vừa đi qua bằng tâm trạng trống vắng. Trên chiếc bàn nơi tôi đặt giỏ xách là một sấp tiền Virgo để lại… Ừ, nếu như không có nó, hẳn sẽ thiệt thòi cho tôi lắm. Được trả giá còn hơn là chẳng đáng một đồng để rồi tự huyễn hoặc bản thân mình vô giá. “Tình yêu vốn chỉ là thứ mà những thằng đểu nghĩ ra để khỏi phải trả tiền”, ai đó đã từng nói như thế mà!
Uể oải gọi lễ tân khách sạn đặt giúp một phần ăn, rồi tôi cứ ngồi nhấm nháp thời gian của sáng chủ nhật trôi đi trong cố ý.
Mười một giờ trưa, có tiếng gõ ngoài cửa phòng, nhìn qua lỗ kính thấy Virgo đứng đó với nét mặt đầy đáng yêu, tôi không bất ngờ mà thản nhiên khỏa thân đứng đón nhân tình của mình bằng vòng tay ôm nũng nịu. Chúng tôi tiếp tục quấn chặt lấy nhau và làm tình miệt mài cho đến khi Virgo thốt lên: “Libra, anh yêu em!”.
*
Virgo không yêu tôi bằng thời gian, vì đó là thứ anh thiếu thốn cùng cực. Nhưng anh là một người đàn ông tốt khi biết an ủi tôi bằng vật chất và những lần hẹn hò nồng nàn cùng lời biện hộ không thể không cảm thông cho được. Tôi đối với Virgo bằng thứ tình cảm âm thầm vắng biệt hy vọng nên luôn phủ nhận trái tim mình đã yêu và cố vẽ đường cho lý trí dẫn dắt thể xác lưu lạc vào những mối quan hệ khác pha trộn giữa nhục cảm và tiền bạc. Bởi vậy tôi mặc định mình chỉ là gái bao nhiệt thành của Virgo để chừa cửa cho những thợ săn bền bỉ đến sau. Chẳng phải tình một đêm, cũng chưa phải là yêu, thì một cô gái thích cuộc sống hưởng thụ có thêm vài người đàn ông khác bảo bọc cũng có sao?
Không có sắc đẹp của mỹ nhân, cũng chẳng có nổi vóc dáng của kiều nữ, tôi chỉ sở hữu được vẻ ngoài xù xì gai góc cùng miệng lưỡi chua chát rất khó ưa kèm một tâm hồn nổi loạn đến khó ngờ. Lẽ ra sẽ không người đàn ông nào yêu thích loại phụ nữ như thế, nhưng thứ tình dục dễ dãi của tôi đã níu chân họ lại. Tôi sẵn sàng nói với những người đàn ông có vợ tán tỉnh mình theo cách lả lơi sống sượng của gái làng chơi: “Okie, vì anh có vợ rồi mà em thì chưa chồng nên lần đầu have-sex em miễn phí còn những lần sau anh phải trả tiền nha!”, hay phóng khoáng thẳng thừng như gái Tây trước những cậu trai non tơ đeo đuổi: “Tôi thích cậu, nhưng bảo là yêu thì giả dối lắm, nên nếu cậu chấp nhận làm toy-boy thì chúng ta cặp kè héng…”. Rồi tôi đem tất cả mọi chuyện về các thợ săn ngu ngơ hoặc lão luyện kể lại cho Virgo nghe, để anh biết rằng đang chiếm hữu được một cô gái mà biết bao nhiêu gã trai khác thèm muốn.
*
Thường tôi chỉ ngủ với người đàn ông săn đuổi mình một lần rồi sau đó thản nhiên coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra để tiếp tục đối đãi với họ giống như bạn bè bình thường. Cảm giác gượng gạo, hổ thẹn của ái ân lạc dòng hoàn toàn tê liệt trong nhận thức. Giống như một thử nghiệm, tôi bắt đầu các mối quan hệ bằng cách khoác lên mình vẻ nhu nhược thụ động y như món đồ vô tri trôi nổi giữa dòng đời. Những người đàn ông ngang qua dễ dàng nhìn thấy và nhặt về. Khi ý tưởng sở hữu đóng đinh vào tư duy của họ thì món đồ bắt đầu lộ thói tinh quái, nó ngúng nguẩy tuột khỏi tay người chủ và tự động biến đi bất kỳ lúc nào. Lẽ thường chỉ có chủ nhân mới có quyền vứt bỏ đồ vật, một khi quy luật đó đảo ngược, những kẻ từng tự ấn định năng lực sở hữu cho mình sẽ mất bình tĩnh và sự ngạo mạn sẽ khiến họ làm mọi cách để sắp đặt lại thế giới trước khi biết chỉ là vô vọng, nếu không hẳn họ sẽ có phần đau, vì một thứ chẳng ra gì dám bỏ rơi mình. Sự khinh rẻ hoàn toàn vô nghĩa trong cuộc chơi này, bởi những cảm xúc sân si đã choán hết tâm trí của cả hai phía.
Năm tháng trôi qua trôi qua… Virgo hơn tôi 9 tuổi nên anh bắt đầu nói về cái ngưỡng “Tứ thập nhi bất hoặc” sắp cận kề. Nhưng tôi không nhận thấy thời gian phủ dấu vết lên con người anh. Càng ngày tôi càng thấy anh hào hoa cùng hình thể rắn rỏi hơn thủa ban đầu gặp gỡ. Và vì Virgo chưa bao giờ yêu tôi bằng thời gian nên vợ con anh chẳng mảy may biết đến mối quan hệ ngoài luồng của chồng mình. Tôi vẫn đóng vai một cô bồ ngoan ngoãn không hề ghen tuông hoặc đòi hỏi trong khi năm tháng đã bào mòn những gai nhọn và phủ lên sắc vóc 30 vẻ đằm thắm mặn mà. Một ngày kia soi vào tấm gương và nhìn thật kỹ bóng mình, tôi nhận ra bản thân đã có quá nhiều đổi thay. Lúc đó tôi đã ôm chặt bờ vai của Virgo và nức nở: “Em yêu anh, yêu anh đến tan cả em ra…” như một cách hồi đáp lại lời yêu ngắn ngủi nhất thời của anh sáu năm về trước.
Có một triết lý sống, không hẳn là nguyên bản, bởi tôi đã biến tấu nó như sau: “Cô gái trẻ dan díu với chồng của người khác. Nếu mối quan hệ kéo dài một năm sẽ bị coi là quan hệ bất chính, có dấu hiệu phạm pháp. Nếu mối tình ấy kéo dài ba năm thì gọi là tình yêu ngang trái cách trở. Nếu mối tình ấy được sáu, bảy năm thì nó sẽ là tình yêu đích thực”. Vậy đấy, ta làm gì chẳng quan trọng, quan trọng là làm điều đó được trong bao lâu.
Trái tim tôi chung thủy tuyệt đối với Virgo, nhưng vẫn để thể xác đi hoang cùng những cuộc tình một đêm bất chợt lèn vào khoảng trống anh để lại khi phải quay về nhập vai người đàn ông tuyệt vời của gia đình. Tôi đòng đưa thể xác cùng thứ tình cảm bảng lãng như mây trời cùng vài người đàn ông giàu có hoặc danh giá hoặc trẻ đẹp. Tất cả đều dùng dằng không dứt, dù chẳng ai tốt bằng Virgo.
Lại có một triết lý sống nguyên bản như sau: “Một nàng đĩ, nếu ngủ với thợ thuyền hoặc lao động ngoại tỉnh, thì bị gọi là đối tượng xã hội. Nếu ngủ với đại gia lừng lẫy, thì được gọi là chân dài. Nếu ngủ với một ngôi sao sân cỏ hoặc màn bạc, sẽ được đàng hoàng lên báo kể chuyện “nghề nghiệp” và trưng ảnh hở da thịt giữa công chúng, không ai có ý định bắt nàng”. Thêm một lần nữa để khẳng định, ta làm gì chẳng quan trọng, quan trọng là làm điều đó với ai mà thôi.
*
Cũng như những lần gặp trước đó, tôi kể cho Virgo nghe về vài vệ tinh mới của mình.
- Có một ông ngũ tuần cứ chạy theo em cầu hôn. Hứa cho em nhà mặt tiền, xe lexus, mỗi năm vài triệu đô shopping nếu chịu làm vợ thứ năm của ổng đấy…
- Điều kiện tốt vậy sao em không chấp nhận?
- Ổng đem cái chết của cha mẹ ra thề độc mà em vẫn thấy không đáng tin. Hơn nữa ổng già rồi, mà đâu có được đẹp bằng anh…
- Haizzz… Già là một cái tội phải không em?
- Không phải, tại điều kiện mấu chốt là em phải theo ổng ra nước ngoài sống. Như thế làm sao em gặp anh được nữa…
Virgo ôm tôi thật chặt và thì thầm: “Cảm ơn cuộc đời vì có em…”, dù sau đó anh vẫn nhắc lại chuyện tôi cần có hạnh phúc riêng, bởi anh không thể phản bội vợ con của mình. Song mọi chuyện chuyển biến đến mức nào đi chăng nữa thì tình yêu anh dành cho tôi vẫn không hề thay đổi.
- Anh đừng lo cho em! Có thể năm sau em sẽ cưới một cậu bạn học. Cậu ấy hứa đến năm 31 tuổi em còn ế sẽ tới rước em, dù em có lỡ bị đui què mẻ sứt thì vẫn không thay lòng đổi dạ. Giờ em hổng nôn mà cậu ấy hối thúc hoài.
- Kể ra em có nhiều người theo quá nhỉ?
- Em có một anh bạn hài hước lắm. Hôm bữa ảnh quát vô mặt em là: “Trời ơi! Lấy chồng lấy vợ lè lẹ đi… Chứ người ta ly hôn hết rồi kìa!”, khiến em nghĩ mình cũng nên kết hôn để có thể ly dị cho bằng thiên hạ. Hi hi…
::
Nhưng rồi một biến động nhỏ khiến vài thứ quan trọng chao đảo. Trong hàng tá tình nhân một đêm đã trở thành bạn bè của tôi có một người đột quỵ mà chết khi vừa qua tuổi 40, một người khác gặp tai nạn xe hơi liệt não phải sống đời thực vật trong bệnh viện. Hai tin dữ đến chỉ cách nhau một làm tôi hoang mang lo sợ. Không phải về họ… Tâm trạng ấy xuất phát từ Virgo, nếu một ngày anh có mệnh hệ gì, làm cách nào tôi biết được chuyện và tìm gặp lại anh lần nữa? Đã có lần tôi từng nói với anh, bằng lời tôn giả A Nan, đệ tử của đức Phật: “Một mai kia, nếu xa nhau… Em nguyện làm cây cầu đá, chịu 500 năm gió sương, 500 năm tuyết phủ, 500 năm mưa vùi, 500 năm nắng rọi, chỉ để mong một lần anh bước qua, cho chúng ta được gặp lại…”
Tôi gọi cho Virgo, năn nỉ anh gác hết công việc lại để đến gặp mình. Lần đầu tiên tôi quỵ lụy: “Anh hãy vì em lần này thôi!”. Chúng tôi gặp nhau và có chút gì đó gượng gạo.
- Chưa bao giờ mình đi du lịch cùng nhau cả. Giờ em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi.
- Đi Bali được không anh? Người ta gọi nơi đó là thiên đường tình yêu…
Mọi thứ giữa Virgo và tôi vốn chỉ cần xác lập đơn giản như thế là cả hai đã có thể rời khỏi thành phố vài ngày. Ở trên hòn đảo xinh đẹp, tôi đã làm đủ mọi cách để thể hiện tình yêu của mình với Virgo. Cho đến ngày cuối cuộc hành trình đầy lãng mạn, tôi mới thảng thốt hiểu ra dụng ý của anh trong chuyến đi này.
- Vợ anh phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta. Anh đã hứa với cô ấy sau chuyến đi này sẽ không gặp lại em nữa. Thà cứ như trước cô ấy không biết chuyện, chứ hoàn cảnh bây giờ… anh không thể bội tín…
Tôi đã không nói thêm bất cứ lời nào, chỉ nhìn sâu vào mắt anh ra chiều hiểu hết. Về tới thành phố trong phút giây chia lìa nhau, đột nhiên tôi nắm chặt tay Virgo, giọng run run:
- Anh… Ngày mai mới về nhà được không? Chưa bao giờ anh ở bên em suốt đêm tại thành phố này cả?
Chúng tôi tìm đến khách sạn quen thuộc. Ngày mai thôi, tôi sẽ chấp nhận để nỗi khát khao hơn sáu năm qua vĩnh viễn lùi xa, tôi trả Virgo về với gia đình của anh, không bao giờ quấy quả nữa. Bởi tôi yêu anh đến mức không muốn anh phải vi phạm bất cứ lời hứa nào, dù là với người phụ nữ có quyền lấy đi của tôi cả lẽ sống trên cuộc đời này.
Tôi thức dậy khi thấy ánh sáng mờ mờ phía ngoài rèm cửa sổ, ngắm nhìn thật kỹ nét mặt đang say ngủ của Virgo mà như muốn rơi vào hư vô. Cuối cùng tôi cũng đã đạt được mục đích, thức dậy bên anh vào lúc bình minh sau một quá trình dài tìm kiếm điều này ở những thế thân ngập tràn nhục cảm mà thiếu thốn yêu thương. Cứ như thể một cô gái lang bang cùng bao cuộc tình một đêm xa lạ chỉ vì người yêu dấu luôn rời bỏ cô ấy lúc nửa đêm. Rời khỏi vòng tay của Virgo, tôi giữ nụ cười mãn nguyện trên môi mà khóe mi ươn ướt. Tôi nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng, nhẹ nhàng ra khỏi cuộc đời anh. Khi tỉnh giấc đọc lá thư trên gối hẳn anh sẽ hiểu vì sao tôi bỏ đi trước như thế!
“Virgo,
Khi xa nhau anh đừng nghĩ đến em, dù chỉ thoảng qua vài giây phút. Bởi em đã nhớ anh trong tất cả thời gian ta sống, khiến giữa cuộc đời này có một vòm trời khắc khoải mênh mông.
Khi cô đơn anh đừng nhớ đến em, dù chỉ chạm vào chút kỷ niệm. Bởi em đã mang hình bóng anh trong trọn vẹn trái tim, để tất cả những năm tháng về sau đợi chờ mà không hề nuối tiếc.
Nếu em có viết câu chuyện về người tình yêu dấu, đừng ngạc nhiên khi anh chính là điểm bắt đầu. Em như được sinh ra vào ngày anh hôn em và đã chết đi trong đêm tối khi anh rời bỏ em. Nhưng em đã sống… và sẽ sống… khi anh vẫn còn yêu em.
Libra.”
Keng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét