1.
2.
3. MƯA ĐÊM
Vầng trăng muộn chưa kịp mơ màng
Mây đã đến phũ tròn bóng tối
Mưa bất chợt đỗ ào lầm lỗi
Gió cồn cào hất lạnh vào song.
Mưa rền rả bước chân áp đặt
Ran rát tình dẫm nát bình yên
Bước lên thềm vẫy vung nỗi nhớ
Vũng ngực em nước mắt đầy vơi.
Giọt lệ rơi dỗi đời khinh bạc
Khoác áo trung thành cay đắng ái ân
Hạnh phúc dần lâng chơi trò cam phận
Khao khát xé từng mảnh vụn tin yêu
Em yếu đuối giữa dòng xiết nợ
Chìm vào trong ảo ảnh mơ yêu
Liêu xiêu thức cùng đêm chờ đợi
Một bàn tay đưa nắng vào chiều
Hương yêu tỏa ngọt ngào quyến rũ
Cháy trong tôi góc nhỏ hiền lương
Mưa úp lạnh thẳng thừng góc cạnh
Nỗi nhớ cắt từng thớ thịt hiến dâng
8. EM LÀ CỘI MAI VÀNG
Lặng thầm chắt lọc vắt khô cằn
Mặc mùa đông lạnh lùng hun đốt nắng
Uống từng hạt sương buông lãng đãng
Hút mạch nước ngầm tinh khiết trời ban
Dòng nhựa sống dịu dàng qua gian nan
Hội tụ trên cành những nụ hoa tươi tắn
Cội mai già khỏa thân khỏe khoắn
Đợi Xuân về rực rỡ hiến dâng.
Hạnh phúc nở vàng trên từng cánh hoa ngân
Khe khẽ rơi trong vòng ôm bè bạn
Hương thơm ngát trên môi cười con trẻ
Đêm nồng nàn em mở cửa hồn Xuân
9. MÊ KHÚC THU
Lang thang nửa cuộc đời
Chơi quá nửa cuộc chơi
Môi em ướt gọi mời
Mùa thu về lã lơi
Bàn tay em xa vời
Vẫy lên mừng cuộc chơi
Hạnh phúc còn chưa tới
Vết thương khâu rã rời
Hương ái ân rười rượi
Giật mình lũ chim dơi
Lồng ngực bung phơi phới
Cô đơn sầu trắng phơi
Mượt mà dối trá ngươi
Đường trơn bóng ngã đời
Cơn mê cười đứng đợi
Thật thà lá vàng rơi
Tim yêu nhỏ giọt tươi
Dấu thời gian tả tơi
Độc hành bước đầy vơi
Chập choạng vào cuộc chơi
Thu buông trọn kiếp người
Vàng ươm lấp lối đời
Em có vào cuộc chơi?
10.
11.
14. Biển vắng bến đơn côi
Tôi đi mình tôi
Trên đường độc đạo
Bước chân lạo xạo nhát nhàu sỏi đá
Run rẩy đêm đen
Một vì sao rơi rụng
Cuối chân trời biển khơi
Tôi đi tìm tôi
Giữa biển đời tăm tối
Kiếm tìm một bến đợi
Neo con thuyền sám hối
Em ngồi bên bến đơn côi
Khép cửa dòng sông khát vọng
Con thuyền tôi mỏi mòn vô vọng
Lênh đênh biển động tội lỗi đếm đong
Tôi đi tìm lấy nỗi đau
Giữa dòng xoáy đợi chờ hấp hối
Góc giáo đường em thẹn thùng xưng tội
Chúa nghe chăng?
Biển vắng bến đơn côi
15. QUÊN ĐI LỜI ĐÃ HỨA
Trên đường độc đạo
Bước chân lạo xạo nhát nhàu sỏi đá
Run rẩy đêm đen
Một vì sao rơi rụng
Cuối chân trời biển khơi
Tôi đi tìm tôi
Giữa biển đời tăm tối
Kiếm tìm một bến đợi
Neo con thuyền sám hối
Em ngồi bên bến đơn côi
Khép cửa dòng sông khát vọng
Con thuyền tôi mỏi mòn vô vọng
Lênh đênh biển động tội lỗi đếm đong
Tôi đi tìm lấy nỗi đau
Giữa dòng xoáy đợi chờ hấp hối
Góc giáo đường em thẹn thùng xưng tội
Chúa nghe chăng?
Biển vắng bến đơn côi
15. QUÊN ĐI LỜI ĐÃ HỨA
Tìm mọi cách đừng yêu
Nhưng mỗi khi mặt trời bỏ chiều
Tôi lại trông chờ dòng tin nhắn của em
Tôi vô thức thả hồn lêu lổng
Phơi trần mình dưới cái lạnh của ánh trăng non
Con đường em về hẳn gió cũng héo hon
Nên bên tôi lá vẫn xót cành đeo vàng không chịu rớt
Úp mặt vào ngực mùa Thu
Tôi buông đời dung tục
Nỗi nhớ em sôi sục trong lòng chảo trăng treo
Rớt xuống tôi giọt tình nóng bỏng
Cháy xém tóc đen bạc trắng chiều tan
Tôi hồ đồ ngoạm câu thơ lắm bụi
Thả vào đêm vũng ngực thanh tân
Và tự nhủ yêu em lần cuối
Tiễn mùa Thu đi dỗ giấc ngủ Đông
16. SÂN GA THỀ HẸN
Em rơi những giot nước mắt
Mọc lên một mái vòm
Đủ để tôi trú mưa tránh nắng
Trong mái vòm nước mắt
Em thả nụ cười hồn nhiên
Xây băng ghế dịu êm tôi ngồi
Chờ đợi
Và em bỏ lại lời thề hẹn
Hóa một sân ga
Trên băng ghế nụ cười
Dưới mái vòm nước mắt
Sân ga thề hẹn
Tôi lặng lẽ đợi chờ một con tàu.
Thỉnh thoảng
Từ xa
Một con tàu thấp thoáng hiện ra
Ẩn hiện trong màn sương buồn vui lãng đãng
Chưa đến gần đã biến mất
Như một con tàu ma
Mỗi một đời người chỉ có một sân ga
Đợi chờ con tàu duy nhất
Con tàu đưa người yêu trở lại
Sân ga của lời hẹn thề
Nơi tôi đến và chỉ ra đi khi viên mãn một kiếp người
17.
18.
19. CÂU CHUYỆN DÒNG SÔNG
Thời gian bên em đêm buồn tịch mịch
Thời gian nơi tôi ngồi nắng nhảy bum xum
Khoảng cách giữa tôi và em là chiếc đồng hồ trống rỗng
Nên tôi ngồi chờ em vẫn mãi xa.
Tôi ngồi bên này đọc " Câu chuyện dòng sông" (*)
Mặc đôi tình nhân ngã trần quấn quít
Quả lắc thời gian im thin thít
Lẫn trốn nhịp tình toan tính vỡ toang
Em ở bên kia thời gian đóng cọc
Neo yên bình cô độc giữa dòng sông
Quả lắc khát khao vẫy vùng chết ngộp
Hơi thở cuối cùng cũng chỉ là bong bóng co ro
Khoảng cách giữa tôi và em là chiếc đồng hồ trống rỗng
Nên tôi ngồi chờ em vẫn mãi xa
Có chăng là nỗi nhớ
Chung một đường phôi pha...
Dẫu sao cũng cám ơn Hermann Hesse
Cho cô độc một dòng sông để mang về bên ấy.
(*)Hermann Hesse , sinh ngày 2/7/1877 tại Calw ( Đức ), mất ngày 9/8/1962 tại Montagnola ( Thụy Sĩ ).Ông là nhà văn, nhà thơ, và là một họa sĩ. Ông từng đoạt giải thưởng Goethe và giải Nobel Văn Học.“ Câu Chuyện Dòng Sông “ là một trong những tập truyện của ông.
20.
21.
23.
28. Ốc đảo
Tôi vẫn luôn đi tìm câu trả lời
Và dường như chưa bao giờ tìm được
Bởi câu trả lời chưa kịp đến
Câu hỏi trong tôi đã vội sinh ra!
Tôi lại tiếp tục bước đi
Tìm câu trả lời độc đạo
Và vướng lại nơi khô cằn ốc đảo
Đợi chờ cơn mưa rào
Nhùng nhằng khát khao
Định mệnh ân sũng
Những hạt mưa ngọt ngào
Như tình yêu em trao
Cơn mưa đến vội và ra đi cũng thật vội
Trái tim tôi chảy máu hóa vôi
Sỏi đá kết tinh hằn in khuôn mặt
Sa mạc chôn vùi hạt tình nào có thể sinh sôi?
29.
30. Nửa dấu son môi
Đêm băng lạnh vỡ quên thành nhớ
Dưới ánh trăng tàn tôi đỡ lá rơi
Sương bịn rịn ru đời lá ngủ
Lá chao mình nhỏ từng giọt mồ côi.
Em nghiêng tình sầu lăn vũng ngực
Nước mắt mặn mòi lệ thấm phai phôi
Tôi mềm dĩ vãng ướt mồ hôi ký ức
Mơ vẽ lên trời nửa dấu son môi
Em với tôi đêm và ngày xa vợi
Hò hẹn chưa về đã bạc như vôi
Đêm rượu nhạt thương đời lá ngủ
Đợi trăng tàn uống cạn giọt đơn côi
Con gió nô đùa xô biển cát
Bóng em tan tác nắng chiều tan
Hồn lang thang nhặt tình trôi giạt
Thật thà về đâu cho ai hỏi đi đâu?
Cánh bườm đã rách trông chờ cơn gió lạc
Con chim mỏi cánh đậu cột cô đơn
Bóng tan trên cát dỗi hờn
Người tan trên biển nụ hôn muối lòng
Bàn tay nhỏ nhắn xinh gầy
Chạm vào anh nửa buồn run rẩy
Sợi vô tình em nào có thấy
Cột anh vào nỗi nhớ làn hương
Cánh đồng thân thương bầy cò quần ổ
Gió phơi mình trên sóng nước nhẹ tênh
Quên bộn bề rủi may khập khiểng
Khép ngày hoang anh mở cửa chiều mơ
Xinh gầy nhỏ nhắn bàn tay
Nửa buồn run rẩy tựa vai em về...
Em bước vào con đường cô độc
Đôi vai gầy gánh nặng ngày mai
Đêm thêm dài
Tiếng trẻ con ngây dại
Phấn son ngần ngại nhàn nhạt môi khô
Khoảng trống trong tim thượng đế nào bồi đắp
Thoi thóp thở đều gầy guộc bàn tay
Bước chân dài hằn dấu tương lai
Em đi mãi trên con đường cô độc
Người lướt đi chưa lần dừng lại
Kiếm tìm chi bóng ngã về sau...
36. Con bấc non trở mình...
Con bấc non se hồn gọi nắng
Xuân chàng ràng nở một bông mai
Ngày lại ngày tuổi rớt trên tay
Nụ cười chưa tắt trông đời đổi thay
Giọt rượu say lấp dòng đen bạc
Nắng gọi sầu trăng nhạt tìm mơ
Vung vẫy câu thơ chợ tình nhếch nhác
Gánh chữ rơi đầy mộ lá vàng tơ
Ta vẫn đi trên con đường tim vỡ
Nhặt sợi tơ lòng vá áo phong lưu
Cơn bấc non trở mình ru ngủ
Bóng hãy còn ôm vạt nắng ngàn thu…
MƯỜI NĂM BỎ NGHIỆP BÚT NGHIÊN
RUỘNG VƯỜN TA Ở MỘT MIỀN TỰ DO
LÔI DANH NÀO CÓ PHẢI LO
TRẢ VAY -VAY TRẢ CÂN ĐO LÀM GÌ
TÌNH CỨ ĐẾN TÌNH CỨ ĐI
THỰC HƯ ĐƯỢC MẤT CÒN CHI CUỐI ĐỜI...
TA VẪN CÒN DU MIÊN
Không còn những cơn mưa để nhớ
mái tóc dài bết dính lưng ong
không còn hạt nước phanh phông
đôi vai nhỏ co ro chờ đợi
không còn...
Chỉ có những ngọn roi gió lạnh lùng
cắt làn da căng phồng nắng đốt
mái tranh khô trăng dột nát vàng
xẻ khô mảnh khốc trái tim tang...
Ngày tháng hất môi cười cô độc
giấc ngủ Đông thôi thúc Xuân về
cái chết mân mê
mầm sinh tái hiện
Sao ta vẫn còn du miên ..
họ tìm kiếm niềm tin rơi ra từ con chữ
mệt lữ vì con chữ sinh sôi, nảy nở không dừng
mà niềm tin vẫn dửng dưng không rơi rụng
trú yên bình trong con chữ khôn cùng
những người đi mãi trong vầng thơ
cô độc và sợ hải như lữ khách lang thang sa mạc bão cát
khát vọng khô rát
nhặt từng con chữ rời rạc
chút niềm tin trôi dạt
hy vọng cỗi cằn
Tôi đi trong vầng thơ
tìm kiếm niềm tin rơi ra từ con chữ
nơi ốc đảo của riêng mình
như đứa trẻ con vẫy vùng
trong dòng sông định mệnh
Tôi nhặt niềm tin vui vẻ gieo trên nhúm đất tình yêu
có hạt chưa nẩy mầm đã chết
có hạt đâm chồi lá chưa ra đã héo
có hạt thành cây rồi trổ hoa
Bao lần hoa nở hoa tàn
nơi ốc đảo tôi lặng lẽ buồn vui ngồi đợi...
cô độc và sợ hải như lữ khách lang thang sa mạc bão cát
khát vọng khô rát
nhặt từng con chữ rời rạc
chút niềm tin trôi dạt
hy vọng cỗi cằn
Tôi đi trong vầng thơ
tìm kiếm niềm tin rơi ra từ con chữ
nơi ốc đảo của riêng mình
như đứa trẻ con vẫy vùng
trong dòng sông định mệnh
Tôi nhặt niềm tin vui vẻ gieo trên nhúm đất tình yêu
có hạt chưa nẩy mầm đã chết
có hạt đâm chồi lá chưa ra đã héo
có hạt thành cây rồi trổ hoa
Bao lần hoa nở hoa tàn
nơi ốc đảo tôi lặng lẽ buồn vui ngồi đợi...
Có một giấc mơ lặp đi ,lặp lại trong giấc ngủ của tôi
trong mơ, tôi thấy mình đi trên một con đường hoang vắng
hai bên là hàng cây cộ thụ già cỗi đã trụi lá trơ cành hứng chịu cái giá lạnh của đêm đông.
Tôi không nhận ra bóng của mình
cũng không nhận ra sự gập ghềnh sỏi đá
tôi không cảm thấy lạnh, không có cảm giác cô độc hay bất an
bởi, xa xa trước mặt tôi là một vầng trăng tỏa ra thứ ánh sáng huyễn hoặc
tôi bị cuốn hút theo vầng trăng ấy và tôi đã đuổi theo
Có những lúc tôi tưởng chừng như bắt kịp
nhưng tiếng động cơ từ bên ngoài đường phố vọng vào kéo tuộ tôi rời khỏi giấc mơ
và khi đó, tôi đón ánh sáng của mặt trời bằng cái cảm giác tiếc nuối.
Tôi tự hỏi, nếu tôi bắt kịp vầng trăng ấy tôi sẽ làm gì?
tôi mĩm cười nhớ đến em.
tôi sẽ tặng vầng trăng cho em
chắc chắn là vậy!
"Gần mực thì đen
gần đèn thì sáng"
Ta hoài chạng vạng
chẳng sáng chẳng đen
Em với ta chẳng lạ chẳng quen
chẳng quên chẳng nhớ
chẳng đi chẳng ở
xin em đừng chờ
Đời ta mù mờ
"gần mực chẳng đen
gần đèn chẳng sáng"
chỉ là chạng vạng
Đêm truy hoan uể oải tình
sáng tỉnh giấc bên bờ đông giá
con chim lạ hót lời giả trá
chói chang đời xa quá thằng tôi
Phố vẫn thế
em vẫn cười chừng mực
nỗi buồn nào rơi qua được vành môi
bóng lại đè bước chân độ lượng
thương làm sao sợi tóc lẻ loi
Con đường cô độc qua mùa ẩm mốc
gió khô khan đánh đĩ tình tang
nghe nằng nặng gánh tình tiền kiếp
đôi vai gầy nghiêng ngả vì ai...
Em về thăm lại
ngày xưa
cánh đồng cỏ dại đợi mưa khô cằn
dòng sông
em đứng băn khoăn
cánh bèo trôi dạt
mỏng manh đôi bờ
hoa lục bình tím bồng nỗi nhớ
câu thơ dang dỡ ai mở cửa lòng
Qua mất rồi
một mùa đông
lóng ngóng đợi mong
người say thả bóng
men tình lay động giấc mộng nửa đêm
Bờ đông phẳng lặng. Im lìm
khăn tang trắng cả bến tính
ngày xưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét