RU ĐỜI ĐI NHÉ
Uyển Di
Ru em
Bỗng dưng em thèm một giấc trưa nồng.
Giấc nồng lúc em vừa mười bảy, buổi trưa em ngủ vùi tóc rối, má em ngây hồng.
Ngoài kia là nắng lấp lánh thủy tinh, nắng ru em một giấc mê đời.
Ru em về thuở ấy. Cho em trong trắng ngây thơ. Cho em chưa biết sầu đau.
Cho ai thương em dịu dàng bé bỏng.
Cho em ra ngoài đồng, hỏi thăm giọt nắng hôm nay có ai buồn hay không?
Cho em đi dưới mưa nhẹ, đường hun hút cây hai hàng.
Cho em cười giọt tươi, tiếng trong như ban mai, như sương như lá.
Cho em nằm nghiêng tai nghe cỏ nói lời thầm thì, yêu thương màu nâu của đất.
Và cho em khóc, giọt nước mắt cho cơn yêu đầu đời.
* *
RU ĐỜI ĐI NHÉ
Em trang điểm má đỏ môi hồng
Tôi chưng diện , vai gầy uể oải.
Em đón gió thả tung tóc rối, đưa hồn đi rong
Tôi từng đêm chắt mót niềm tin, viết bản nhạc không lời
Em về tuổi mười bảy, thẹn thùng viết mấy câu thơ, vẫn vơ khi chiều nhạt màu,nghe biển rì rào khát khao cháy bỏng
Tiếng đàn tôi mênh mông, đi vào hoang vắng, gọi đêm sầu lá rớt ngoài song?
Em ươm mầm xanh tươi,đợi ánh nắng ban mai,long lanh mắt lá
Tôi gieo lụi tàn chờ trăng lên thả hồn mộng mị,yêu thương về trong khoảnh khắc
Cười vui em khóc,giọt nước mắt rơi sự sống vào đời
Tôi cúi nhặt làm hành trang sám hối...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét