Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Hoa



Giáp Văn
Tôi đã nghe nhiều người nói về hoa và vẻ đẹp của hoa.
Tôi cũng đã đọc nhiều bài viết ca ngợi thú ngắm hoa tao nhã. Cũng đã gặp những người chơi hoa sành sỏi. Họ có thể thao thao bất tuyệt hàng giờ, từ tên gọi, nguồn gốc, màu sắc, đặc tính, giá tiền, cho đến tên khoa học.
Nhưng tôi không hiểu được vì sao lại có người bỏ hàng giờ để ngắm nhìn một bông hoa dại.
Tôi tìm đọc những câu danh ngôn về hoa. Nhưng tôi chưa một lần thấy những câu danh ngôn ấy đúng.
Chưa thấy lòng mình rung lên từng sợi nhỏ. Chỉ thấy dòng đời trôi chảy những lo toan.
Tìm kiếm, khắc khoải. Rồi tự trách mình thô lậu, sinh ra nơi đồng nội, chỉ quen với cỏ dại, mưa nắng, gió trời. Những kiêu kì, quí phái như hoa không phải là thứ dành cho tôi lỗ mãng.
Tôi nản.
Rồi một ngày, tôi đến nơi mà mỗi khi mùa xuân đến, tất cả già trẻ gái trai đều tản bộ ngắm nhìn những cánh hoa bay. Hòa vào dòng người, tôi ngắm nhìn, man mác, ngẩn ngơ.
Chỉ thấy văng vẳng đâu đây một lời xưa cũ:
-Hoa là nụ cười của đất.
Chiều buông...
-Ừ, hoa là nụ cười của đất.
Bâng khuâng:
-Ta là nụ cười của ai?
Chỉ thấy xao xác hoa rơi giọt nước mắt vỡ òa:
-Hoa là nước mắt của gió.
Chông chênh...
-Ừ, hoa là là nước mắt của gió.
Hoang mang:
-Ta là nước mắt của ai?
Rồi một ngày, một căn phòng tối đen như mực. Đất lạ, quê người. Bão ngoài trời và bão cả trong lòng. Này là tĩnh tâm. Này là thiền tịnh. Phẳng lặng như mặt hồ! Oh my God! Nam mô a di đà phật! Vô nghĩa hết thật rồi!

Giữa màn đêm
Một bông hoa xuất hiện
Lặng lẽ trong bóng tối
Một bó hoa xuất hiện
Lặng lẽ trong bóng tối
Lặng lẽ sẻ chia
Lặng lẽ an ủi
Thủy chung
Không đòi hỏi
Đẹp
Không giận hờn
Thời gian ngưng đọng
Ai lặng lẽ tỏa hương
Ai lặng lẽ mở lòng?

Bỗng giật mình:
Là đây... tôi tìm kiếm!
Là đây... tôi đợi chờ!

Tri kỉ
Người thương
Không gọi tên
Không nói thành lời

Mặt hồ phẳng như gương, trong vắt bóng mây trời.
Ngoài kia bão bùng, nhưng là bão bên ngoài cửa sổ.
Dòng đời lao xao, nhưng lao xao một góc con tàu.

Thời gian trôi
Êm ả
Mượt mà
Mỏng như tơ
Dịu dàng quá đỗi

Từ đó, tôi biết mua hoa để cắm vào bình, biết mỉm cười trước một bông hoa dại, biết chậm nhịp chân mỗi khi mùa xuân đến.
Từ đó, tôi không còn tìm đọc về thú ngắm hoa nữa. Vì tôi biết, tôi đang trò chuyện với lòng mình, đang sẻ chia với một tri âm tri kỉ, và nâng niu quyến luyến một yêu thương.
Từ đó, tôi ngắm hoa trong lặng lẽ, bình yên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét