Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Thưởng lãm cái " ngu" của thằng Đạo đức giả Khổng Tước Linh- Lê Bùi Lân

Vừa qua, cái chuyện Bộ giáo dục ban hành

Thông tư số 24/2013/TT-BGDĐT ngày 4 tháng 7 năm 2013, ở điều 1-điểm a- khoản 1-qui định chế độ ưu tiên cho các Bà mẹ Việt Nam anh hùng( BMVNAH) khi thi vào các trường đại học .  Qui định này nhanh chóng bị phê phán bởi mang tính cá biệt,  không phù hợp với thực tế. Có người đàng hoàng mang học vị giáo sư nhưng cái đầu "bả đậu" lên tiếng nhưng buồn cười nhất là dẫn chứng cái " không thực tế này" như sau :
"Nếu bà mẹ Việt Nam anh hùng còn sống đến nay thì tính ra còn mấy người, và độ tuổi của các Bà mẹ có đi thi đại học được nữa không? Tôi thấy khó hiểu và không thực tế. Các cơ quan nhà nước cần xem lại có phải lỗi đánh máy không hay là quy định như vậy?"
Một chính sách ưu tiên thể hiện rõ bản chất nhân đạo của chế độ nhanh chóng được những thằng " vô học" " mất dạy" đem ra biêu riếu, làm trò cười .
Cái vị Phó giáo sư tiến sĩ " lá mít" này hoàn toàn không am hiểu về chính sách phong tăng danh hiệu Bà mẹ Việt nam anh hùng đã đành lại còn " dốt đặc cán mai"  khi hỏi : "Độ tuổi của các Bà mẹ có đi thi đại học được nữa không?" Ô hô, cái học vị phó giáo sư tiến sĩ hiểu về cái " sự học" một trong những quyền cơ bản của con người là ở "cái tuổi" và lấy đó để kết luận qui định trên của Bộ Giáo dục là không thực tế. Về cái "khó hiểu"của vị giáo sư tiến sĩ này thì rõ như ban ngày bởi vốn có cái đầu chứa toàn " bả đậu" 
Cũng bởi vậy, nên một vị Thứ trưởng đành phải giải thích đưa ra dẫn chứng về việc : "một bà mẹ hiện nay 40 tuổi có duy nhất một con trai tham gia lực lượng hành pháp và hy sinh, được công nhận là liệt sĩ thì Bà mẹ có đủ điều kiện để được xét phong danh hiệu BMVNAH để trả lời cái thắc mắc " ngu như bò" của cái vị giáo sư tiến sĩ này.
Cái lũ " vô học, mất dạy" đã nhanh chóng xuyên tạc đem ra làm trò cười, chỉ trích " Bộ giáo dục" chỉ là một lũ ngu đần mới ban hành một qui định " ngớ ngẩn" như trên( theo cách hiểu như cái vị phó giáo sư tiến sĩ "lá mít" ). trong số này thì hẳn nhiên có những thằng bị tôi chửi như : Bà lão Vui tính- Từ Tâm Nguyễn, thằng "đạo đức giả" Khổng Tước Linh- Lê Bùi Lân.
Biết rõ cái thằng " đạo đức giả " Khổng Tước Linh - Lê Bùi Lân. chỉ là một thằng xạo, khoác lác và ngu dốt chuyên " đâm bị thóc, thọc bị gạo" đối với Nhà nước nên tôi đã vào com chửi cho nó "bớt ngu" và thôi cái thói bép xép " ăn cơm hớt" mất dạy, và cái sự vô học, vô văn hóa  của nó." Dốt thì dưa cột mà nghe", " học nói" là những văn hóa cơ bản để làm người của người Việt nhưng cái thằng "Ngu"này cũng đâu biết, nên làm sao hiểu tôi chửi nó vì cái gì?
Khi Bộ giáo dục ban hành thông tư bãi bỏ cái điều ưu tiên trên, nó liền " đắc ý" viết ngay cái bài " Lỗi đánh máy".Mời các bạn đọc nguyên văn bài viết của nó và những lời com bên dưới nhé
Tôi chửi nó, thì cái thằng ngu này chứng tỏ mình là người " có văn hóa" và hiểu biết nên trích dẫn qui định về việc phong tặng BMVNAH.Để xem cái mức " ngu" và " mất dạy" của thằng này đến độ nào nên tôi " nhắm cái điều 4" để nói và " làm bộ quên" cái điều 2. 
Ha ha.. quả nhiên cái sự " ngu' của nó là không thể tưởng được.

Khổng Tước Linh23:51 Ngày 19 tháng 7 năm 2013

Này, anh ngu thì cũng ngu vừa thôi! Ngày mai lên ủy ban mà học cho kỹ về chính sách đi! Mẹ của Liệt sỹ và danh hiệu Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng nó khác xa nhau lắm đó! Nói như anh thì Việt Nam có hàng triệu danh hiệu BMVNAH rồi. Nè, để mình dạy cấp tốc cho nhé:

NGHỊ ĐỊNH CỦA CHÍNH PHỦ SỐ 176-CP NGÀY 20-10-1994 VỀ VIỆC THI HÀNH PHÁP LỆNH QUY ĐỊNH DANH HIỆU VINH DỰ NHÀ NƯỚC "BÀ MẸ VIỆT NAM ANH HÙNG"


Điều 1. Những Bà mẹ được tặng hoặc truy tăng danh hiệu "Bà mẹ Việt Nam anh hùng" theo Pháp lệnh Quy định danh hiệu vinh dự Nhà nước "Bà mẹ Việt Nam anh hùng" là những bà mẹ có nhiều cống hiến, hy sinh vì sự nghiệp giải phóng dân tộc, bảo vệ Tổ quốc và làm nghĩa vụ quốc tế thuộc một trong các trường hợp sau đây:


1- Có 2 con là liệt sĩ và có chồng hoặc bản thân là liệt sĩ;


2- Có 2 con mà cả 2 con là liệt sĩ hoặc chỉ có 1 con mà con đó là liệt sĩ;


3- Có từ 3 con trở lên là liệt sĩ;


4- Có 1 con là liệt sĩ, chồng và bản thân là liệt sĩ.


Người con là liệt sĩ bao gồm con đẻ và con nuôi của Bà mẹ được phát luật thừa nhận, và đã được Chính phủ tặng Bằng Tổ quốc ghi công.


Bà mẹ có đủ 1 trong 4 trường hợp nêu trên do phải chịu đựng nỗi đau mất con, mất chồng mà bị bệnh tâm thần, vẫn được tặng danh hiệu "Bà mẹ Việt Nam anh hùng".


Người chồng là liệt sĩ nói ở Điều này là người đã được Chính phủ tặng Bằng "Tổ quốc ghi công" mà Bà mẹ là vợ của người đó được hưởng chế độ tuất liệt sĩ.


Nói ít thôi kẻo người ta biết mình ngu, hiểu chưa?

Khổng Tước Linh02:08 Ngày 20 tháng 7 năm 2013

Cái câu chuyện "bà mẹ 40 con 19" này chính là lời lý sự của ông Thứ trưởng Bùi Văn Ga nè! Hóa ra cũng biết đi lượm về kể rồi hả? Ủa, mà cái Thông tư đó nếu có lý thì sao ông Bộ trưởng Phạm Vũ Luận phải ký thu hồi vậy? Nhà báo gì mà nông cạn thấy ớn, tới giờ vẫn cứ tưởng mình hay! Có tính chửi luôn Giáo sư Văn Như Cương không? Hèn chi bây giờ nhiều báo "lá cải" quá trời! Ha,ha...

À quên, Mục 4 Điều 1 đó là gồm cả 3 tiêu chuẩn đó luôn đó, "nhà báo" à! Chịu khó học chính tả thêm đi, viết chính tả sai nhiều lắm đó! Hay tại "LỖI ĐÁNH MÁY"? 

Điều 4 này là điều để áp dụng cho trường hợp Bà mẹ có nhiều con  chẳng ăn nhập gì đến cái mà tôi dùng để chửi nó. là trường hợp Bà mẹ" có 1 con duy nhất là liệt sĩ"- ở điều 2 kia. 
Cái "Ngu dốt" của thằng này đâu dừng ở đây :


PHAMDINH TRUCTHU00:16 Ngày 20 tháng 7 năm 2013

"blog là nơi riêng tư và là quyền cá nhân của người viết" cái câu này của mày cũng đủ lộ bản chất gian trá của mày rồi hay là mày " Ngu" đến mức không biết " quyền riêng tư" là gì?

Khổng Tước Linh
02:18 Ngày 20 tháng 7 năm 2013

Nè nè, "nơi riêng tư" và "quyền cá nhân", chứ vội vàng đọc thành "quyền riêng tư" là sao? Đâu có ai viết vậy đâu mà sao "chế" tùm lum ra để chửi người ta kỳ vậy? QUYỀN RIÊNG TƯ không tìm thấy trong Luật đâu, đừng bày đặt nói người ta cười nữa đó nghen! Mà nè, tui nói có một câu ngắn ngủn vậy mà anh cũng "vạch trần" ra tới "gian trá" luôn ha ta? Hay quá vậy trời! Ớn ăn quá à! Anh có phẩm chất làm tình báo hoặc đặc vụ an ninh cao cấp cho Campuchia đó, bên đó có mấy cái casino cần anh qua "vạch trần" lắm! Viết bí thôi nghen, chứ mấy thằng bảo kê bên đó mà nó biết là nó oánh chết luôn á!

Bảo trọng ha...:-)


Ha ha...

"QUYỀN RIÊNG TƯ không tìm thấy trong Luật đâu, đừng bày đặt nói người ta cười nữa đó nghen! "
Đã dốt lại láo là vậy: Chỉ cần gỏ " quyền riêng tư" G+ cũng cho ra vài chục trang.

Luật bảo vệ quyền riêng tư (Privacy law):
Luật riêng tư về y tế (Health privacy laws)
Luật riêng tư về tài chính (Financial privacy laws)
Luật riêng tư trên Internet (Online privacy laws)
Luật riêng tư trong giao tiếp (Communication privacy laws)
Luật riêng tư thông tin (Information privacy laws)
Bảo vệ riêng tư tại nhà (Privacy in one's home)

 ( nguồn WikipediA)
Đúng như một bạn nói với tôi : chửi bọn này như chửi cái đầu gối ". Theo yêu cầu của nó,tôi đã cho cái thằng xạo ,mất dạy này sđiện thoại và đang chờ xem nó kiện thế nào?
Chỉ thấy tội cha mẹ mẹ nó đã dạy nó thế nào mà giờ nó chẳng hiểu  thế nào là " Một người Việt Nam tử tế", " Văn hóa của người Việt là thế nào" nên nó mới có thể viết ra những bài như " Tai nạn", " Ngày chủ nhật yên tỉnh", " Ân hận", Bên thắng cuộc", " Biểu tình"... và cả cái bài " Lỗi đánh máy " ,để làm bẩn cả cái môi trường sống của người Việt đất nước Việt nam này
Cái tâm bất chánh thì làm gì có được cái gọi là "văn hóa" hay "tử tế" của người Việt!
Cái chuyện Bộ giáo dục hủy bỏ quy định trên, một người không cần có " văn hóa như Khổng Tước Linh" cũng  cũng trả lời được vì sao bởi làm gì có cái " lỗi đánh máy" ở đây! Và càng không phải vì cái phát biểu" Ngu như bò" của cái " lá mít" phó giáo sư Tiến sĩ nêu trên.
Nguyên văn Bài viết " lỗi đánh máy" và những lời com 

Lỗi Đánh Máy...



Sau gần hai tuần gặp nhiều phản ứng của giới chuyên môn và xã hội, hôm nay - 16/07/2013Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Thông tư bãi bỏ đối tượng ưu tiên quy định tại điểm a khoản 1; Điều 1; Thông tư số 24/2013/TT-BGDĐT ngày 4 tháng 7 năm 2013.

Phó Giáo sư - Tiến sỹ Văn Như Cương từng phát biểu:

"Nếu bà mẹ Việt Nam anh hùng còn sống đến nay thì tính ra còn mấy người, và độ tuổi của các Bà mẹ có đi thi đại học được nữa không? Tôi thấy khó hiểu và không thực tế. Các cơ quan nhà nước cần xem lại có phải lỗi đánh máy không hay là quy định như vậy?"

Tất nhiên là ai cũng biết ông Văn Như Cương phê phán một cách hóm hỉnh vậy thôi chứ chẳng ai lại phạm "lỗi đánh máy" đến mức như thế, nhất là ở Bộ Giáo dục.

Hai hôm trước tôi có viết về chuyện này trên blog của mình, có người - không biết người này có từ Bộ Giáo dục hay không - vào blog của tôi bình luận và xưng hô "mày - tao" với những lời đe dọa chửi bới rất vô văn hóa. Rất có thể vị này khi còn trẻ đi học đã mua phải sách giáo khoa lậu để học, sách thật còn mắc "lỗi đánh máy" thì sách lậu chắc đầy rẫy "lỗi đánh máy". Vì "lỗi đánh máy" nên chắc là anh ta học thiếu nhiều thứ, sai nhiều thứ mà trở nên tồi tệ trong nhân cách và văn hóa hành xử trở nên vô cùng thấp.

Tôi đã từng nói, blog là nơi riêng tư và là quyền cá nhân của người viết. Người vào đọc cần tôn trọng và giữ gìn một văn hóa ứng xử tối thiểu, tránh làm bẩn blog của người ta và hạ thấp nhân cách mình. Chỉ có điều, không ít người lại quen thói cuồng ngôn, cứ ngộ nhận mình có nhân cách đẹp và văn hóa cao nhờ vào đôi ba chút hiểu biết trong cách "ba hoa chích chòe" với câu chữ. Tôi vừa được biết là anh này từng chửi bới nhiều người trên blog, chửi bất kỳ ai có quan điểm ngược lại với anh ta.

"Lỗi đánh máy"

Tuy nhỏ nhưng không nhỏ!

Nó có thể làm xấu mặt cả cái Bộ Giáo dục như vừa xong. Nó còn có thể khiến cho một số người trở nên bệnh hoạn trong nhân cách, sai lệch trong văn hóa.

Thật nguy hiểm...
Khổng Tước Linh

54 nhận xét:

Thăm anh nè, cái học ngày xưa (trước 1975) "không có lổi đánh máy nha"1 . chúc anh vui vẻ an lành anh nhé.
    1.  
Dạ vâng, "lỗi đánh máy" suy cho cùng chỉ là cái lý do, chứ nhiều người không học cao nhưng tất cả vẫn tươi sáng và tốt đẹp. Chỉ tại tay này tự cho mình uyên bác, quyền uy và trên cả thiên hạ thành ra em mới thắc mắc thôi anh :-) Chúc anh vui và an lành!
  1.  
Ui!Sao bạn của tui hay gặp "tai ương" thế nhỉ?Đời sao cũng có nhiều người dư hơi hen?
Thôi kệ đi.Mình cứ vui vẻ sống và làm những việc mình thích cậu nhỉ?
Cuối tuần vui nhé!
    1.  
"Lỗi đánh máy" ấy mà cậu :-) Vui lên nào! Cuối tuần vui vẻ, bạn của tôi ơi!
Đọc bài này thấy thích thú quá . hihi.

Bên nhà mình có ng hình như cũng mắc ''lỗi đánh máy '' bạn à!
    1.  
Ừ, tôi cũng đoán thế! Nhưng đừng để ý bạn ạ, đấy là xã hội! Mong bạn sẽ có những ngày cuối tuần hạnh phúc bên gia đình!
  1.  
Cái thằng xạo mày lại láo toét.Cái thứ như mày mà có văn hóa gì.Mày chỉ là một thằng đạo đức giả, mặt chai. Cái hình trên thì giống mày lắm đó Lân xạo à? Gọi một thằng mất dạy là lịch sự rồi. He he...
    1.  
Ha,ha... Hóa ra anh chính là kẻ ảnh hưởng do "lỗi đánh máy"! Tôi không biết anh là ai, cũng chả có nhu cầu biết loại người như anh! Nếu anh chứng minh được anh là người có văn hóa hơn tôi thì tôi thừa nhận mình...ít văn hóa. Nếu anh chứng minh là anh được giáo dục tử tế thì tôi thừa nhận mình chưa được dạy dỗ đến nơi đến chốn.

Tôi e là muôn đời anh không làm được và không có nổi những thứ đó!
Lỗi đánh máy
    1.  
Với cái thứ không biết về "văn hóa" như mày thì chứng minh cái chó gì. Những thằng như mày thì chửi là " văn hóa" đó
    1.  
Thì ra chó không chứng minh được văn hóa, chỉ coi chửi là "văn hóa" của mình thôi! Ha,ha...
    1.  
Đúng đấy! he he... Chửi là Văn hóa đối với loại như mày
  1.  
Mày dùng blog biêu riếu đất nước, lãnh đạo ...là quyền riêng tư của mày đó à.Vậy tao cũng có quyền chửi cái thằng khốn như mày.Một thằng què nằm ở nhà, lướt quét lượm lặt của người khác về xào nấu,lại vênh váo cho mình có quyền chỉ trích.Cái thứ vô liêm sĩ, láo xạo. Mày học báo chí và làm báo ở đâu vậy? Để thằng này dạy mày biết liêm sĩ khi cầm bút viết phê phán
    1.  
Thương binh cũng nhiều người què đấy, cho nên dùng chữ "thằng què" là thiếu học thức nhé, "Nhà báo Tự do"! Tôi kém cỏi nên chỉ lượm lặt thôi (à, phải viết đúng chính tả là "lướt web" chứ không phải "lướt quét" chứ hả?), lượm lặt để học hỏi, học hỏi để đàng hoàng hơn, văn hóa hơn. Chứ không đến mức ăn nói vô lễ, thiếu tự trọng như anh làm ở blog của tôi.

Loại người như anh mà yêu nước, thương lãnh đạo thì chỉ nhục quốc thể chứ chẳng được gì khá hơn. Đề cao mình đến mức đi chửi bới người khác một cách vô văn hóa thì thật nực cười!

Tôi có thể đúng hoặc sai, nhưng chắc chắn tôi được giáo dục tốt hơn anh nhiều!
Lại là Lỗi Đánh Máy
  1.  
Anh lại bắt đầu rồi Trúc Thu. Thế nào là bêu riếu đất nước, bêu riếu lãnh đạo?
Mà sao anh từ đâu chui ra vậy? Xem ra bứt dây động rừng rồi, lại nhận mình là "thằng" nữa chứ. Ka ka... :))
Hôm trước mới đọc bài viết ở nhà đại ca về xiếc thú, hôm nay lại được xem trò hay...
Cám ơn đại ca! Bài viết rất hay!
    1.  
Anh đã không muốn đôi chấp với loại người này bấy lâu nay, nhưng nếu anh ta thích thì cứ để anh ta nói. Anh ta càng nói thì sẽ càng trở thành trò hề, tự hạ thấp mình. Nói trên mạng ảo thì ăn thua gì, nói ngoài đời trước mặt nhau mới đáng để nghe. Loại đi chửi bới, bơi móc người khác như thế thì tuyệt nhiên sẽ không bao giờ dám hiện diện trước mặt đâu.

Em đừng chú ý kẻo bị vạ lây bây giờ! Bất kỳ ai bênh anh cũng sẽ bị anh ta chửi đấy!
  1.  
Hì... Anh ấy sẽ không làm thế đâu. Người có văn hoá chả làm thế bao giờ.
Em không xem xiếc thú nữa. Em chờ xem anh Trúc Thu chứng minh điều nói trên thế nào.
Ai có văn hoá, ai được giáo dục tử tế sẽ biết ngay thôi.

Mà anh nhớ nhé, chúng ta từ bé đã được dạy dỗ, không được nói tục chửi bậy. Trước những việc chỉ ngạc nhiên thôi, không nên tức giận! :))
    1.  
Tốt nhất là anh ta nên "lượn đi cho nước nó trong" chứ chả cần chứng minh gì nữa đâu. Đã quá nửa đời người mà nhân cách như thế thì chứng minh kiểu gì cho lại hả em?

Anh được cái là Bố Mẹ dạy dỗ tử tế nên dù có giận mấy cũng không chửi bậy và xưng hô "mày-tao" với người khác, nhờ thế mà anh cũng dạy con cái mình đứng đắn và tử tế hơn. Em không cần lo anh sẽ "giận quá hóa ngu" như người khác đâu!
    1.  
Mày cũng dạy dạy con mày " ba1mva1y đàn bà" để sống đi Lân nhé. Ha ha...
    1.  
Anh có được bố mẹ mình dạy dỗ đến nơi đến chốn không mà vẫn thích "mày-tao" thế? Hay bố mẹ anh dạy anh cách sống như thế nhỉ? Anh đừng suy bụng ta ra bụng người nhé, không phải ai cũng thích "bám váy đàn bà" như anh đâu!
  1.  
Văn thư đến là yên tâm rồi. Lam việc thôi nào. Đến giờ rồi. :)
Đêm qua em nằm vắt tay lên trán. Hơi khó ngủ .

Em nghĩ tới cái blog của mình, sao tự dưng lắm Nặc Danh thế nhỉ? Ở đâu ra.

Rồi em cười khẩy chính mình" Ô nhà mình hóa ra là cái Toilet công cộng à? Để ai thích ị thì ị, ai thích tè thì tè à?"

Cho đến khi Em vào blog thì em vui trở lại ngay, càng vui hơn khi đọc entry này, và cười tươi luôn chứ ko phải cười khẩy.

À thì ra là Lỗi Đánh Máy
    1.  
Em nói thế hóa ra lời những kẻ ấy nhận xét là...phân à? Ha,ha... Thảo nào ở đâu nó cũng khó ngửi quá!
    1.  
Cười tên lên em, Xã Hội Nâu cơ mà :-)
Ha Ha. Cái mặt cười ngoác miệng gõ như nào ấy nhỉ?
Đêm mỗi khi khó ngủ, chán vắt tay lên trán thì lại Ngồi ngắm cái bể cá cảnh của Ông Xã. Em thích nhất là con Dọn Bể. Nó xấu xí , ăn tạp, nhưng nhìn chung là nó làm cái bể cá rất sạch.

Những con Cá Vàng rất đẹp! Nhưng vẫn cần những con Dọn Bể xấu xí đấy thôi.Và đẹp hay xấu đều phải sống chung trong một môi trường nước, trong một cái bể.

Anh cứ nuôi Dọn Bể đi. Để em ngắm chơi. hihi
    1.  
Khôn thế! Anh sẽ "dọn bể" thôi...:-)
    1.  
Dọn bể thì thì thay nước đi nha thằng khốn. Đừng có xạo để tao phải chửi mày
    1.  
Tôi thấy anh còn khốn nạn hơn tôi gấp trăm lần ấy chứ! Loại như anh thì rất bẩn hồ, bẩn cả không khí nữa!
    1.  
Ha ha... ít ra thì mày cũng còn biết dùng chữ " Khốn nạn" à? Bỏ cái mặt nạ của mày xuống đi.
  1.  
Đúng là RGTY khôn thật bây giờ anh hỏi nhé!
Người lịch sự không ai ngồi nghỉ cạnh một vật bốc sú mùi! Phải đi chỗ khác hoặc nếu có thể dọn cái vật sú uế đó đi!
Dọn là đúng rồi đề người khác cùng chơi!
    1.  
Dạ, em sẽ dọn sạch! Anh an tâm! Cuối tuần vui vẻ anh nhé!
  1.  
Hôm nay nhà anh có hội bàn đào !
HN thích hình minh họa : Óc khỉ hay khè ...
    1.  
Hì,hì... Không phải "hội bàn đào" mà là "hội cóc xoài" thôi! Những lời khiếm nhã chỉ làm không khí thêm ô nhiễm!
    1.  
Cuối tuần dzui dzẻ nghen...:-)
  1.  
Lỗi đánh máy hay tại lỗi bác ký nháy...mình không hiểu rõ mấy bác Bộ này nên hơi ngại, không dám lạm bàn.Tuy nhiên nếu chỉ tại các lỗi này thì chứng tỏ các sếp Bộ đó quá giỏi, không có lỗi.
Nếu trong lúc đánh máy, mấy bác ấy cao hứng phang thêm điều kiện cho BMAH phải >100 tuổi thì... may ra chỉ còn có bà Bành tổ mới đựợc xét đạt chuẩn ưu tiên.
Dưng mà biết đâu các bác Bộ này ăn bổng lộc, lương cao nhà nước lại âm thầm, lén lút giúp đỡ, mở rộng cánh cửa đại học cho đông đảo con em dân thường thì sao nhỉ? Không khéo lại được tung hô lên mây ý. Hihi
    1.  
Hì, hì... Cuối tuần vui vẻ anh nhé!
  1.  
. Ha ha... những bài tao viết về mày như vậy mày đọc còn chưa hiểu nữa à? Nghe mày cần được " cứu rỗi" linh hồn tội lỗi nên để tao cứu cho mày. Mày chỉ là một thằng mất dạy, láo xạo ...chứ quan điểm gì mày. Cái tư cách lớn của mày nó còn thua một con chó đó Lê bùi Lân à. Không biết mắc cỡ còn lên giọng " đạo đức ". Tởm những thằng như mày. Bám váy đàn bà để sống, rồi " ngồi lê đôi mách" láo xạo. Người như lọc lừa như mày thì chửi chứ hơi đâu mà tranh cãi với mày.
    1.  
Nhà thám tử rất thích "chụp váy đàn bà lên đầu người khác" nhỉ! Anh làm tôi mắc ói lắm rồi nè... Anh mà đứng trước mặt tôi là tôi ói thẳng vào mặt anh luôn đó, chịu không nổi đâu! Ha,ha...
    1.  
Ui chao, mày mà trước mặt tao thì khóc nhè rồi.
    1.  
Ha,ha... Bữa nào rảnh cà phê ha!
  1.  
He he... thằng xạo, mất dạy như mày cũng học được một điều rồi đó! không xóa com nữa. đáng khen.
    1.  
Ngu sao xóa!
  1.  
Để tao kể cho cái thằng ngu mày nghe một câu chuyện nhé. Một bà mẹ 40 tuổi chỉ có mỗi thằng con 19 tuổi đi CA trong lúc làm nhiệm vụ bắt cướp bị cướp nó đâm chết. Hi...Bà me được tiêu chuẩn xét phong tặng Bà mẹ Viêt Nam anh hùng đấy. Học là một trong cái gọi là nhân quyền . Ưu tiên là điều thể hiện tính nhân đạo của nhà cầm quyền.
Văn hóa là " không biết thì dựa cột mà nghe", " ăn cơm hớt" là mất dạy...v.v... còn nhiều nữa
    1.  
Này, anh ngu thì cũng ngu vừa thôi! Ngày mai lên ủy ban mà học cho kỹ về chính sách đi! Mẹ của Liệt sỹ và danh hiệu Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng nó khác xa nhau lắm đó! Nói như anh thì Việt Nam có hàng triệu danh hiệu BMVNAH rồi. Nè, để mình dạy cấp tốc cho nhé:

NGHỊ ĐỊNH CỦA CHÍNH PHỦ SỐ 176-CP NGÀY 20-10-1994 VỀ VIỆC THI HÀNH PHÁP LỆNH QUY ĐỊNH DANH HIỆU VINH DỰ NHÀ NƯỚC "BÀ MẸ VIỆT NAM ANH HÙNG"

Điều 1. Những Bà mẹ được tặng hoặc truy tăng danh hiệu "Bà mẹ Việt Nam anh hùng" theo Pháp lệnh Quy định danh hiệu vinh dự Nhà nước "Bà mẹ Việt Nam anh hùng" là những bà mẹ có nhiều cống hiến, hy sinh vì sự nghiệp giải phóng dân tộc, bảo vệ Tổ quốc và làm nghĩa vụ quốc tế thuộc một trong các trường hợp sau đây:

1- Có 2 con là liệt sĩ và có chồng hoặc bản thân là liệt sĩ;

2- Có 2 con mà cả 2 con là liệt sĩ hoặc chỉ có 1 con mà con đó là liệt sĩ;

3- Có từ 3 con trở lên là liệt sĩ;

4- Có 1 con là liệt sĩ, chồng và bản thân là liệt sĩ.

Người con là liệt sĩ bao gồm con đẻ và con nuôi của Bà mẹ được phát luật thừa nhận, và đã được Chính phủ tặng Bằng Tổ quốc ghi công.

Bà mẹ có đủ 1 trong 4 trường hợp nêu trên do phải chịu đựng nỗi đau mất con, mất chồng mà bị bệnh tâm thần, vẫn được tặng danh hiệu "Bà mẹ Việt Nam anh hùng".

Người chồng là liệt sĩ nói ở Điều này là người đã được Chính phủ tặng Bằng "Tổ quốc ghi công" mà Bà mẹ là vợ của người đó được hưởng chế độ tuất liệt sĩ.

Nói ít thôi kẻo người ta biết mình ngu, hiểu chưa?
    1.  
À quên, nếu còn thiếu kiến thức thì chịu khó đi lượm lặt đi, không ai chửi cho việc thu thập kiến thức đâu!
    1.  
Một con duy nhất là liệt sĩ thì được xét đó thằng ngu! Tao viết nhiều bài việc phong tặng "vô tội vạ" này công khai trên báo chứ không phải trên cái bờ lờ đâu. Tìm đọc đi thằng láo.Tao không giống mày đâu
    1.  

4- Có 1 con là liệt sĩ, chồng và bản thân là liệt sĩ.Cái điều 4 này đấy thằng ngu à?Mày đọc còn không hiểu vây mà còn láo làm gì?
    1.  
Ha,ha... Không biết ai ngu đây! Anh vô nhà người ta chửi bới vô văn hóa, anh mới là LÁO hiểu chưa? Anh "vĩ đại", "uyên bác" thì đi chỗ khác mà chơi, đây là trên blog đấy chứ ở ngoài đời mà bước vào nhà người khác làm chuyện này là bị oánh cho mất thẻ "nhà báo" luôn đó! Chỉ giỏi to mồm chửi trên blog, muốn chửi thì mời người ta ra ngoài mà chửi trước mặt, chỉ có điều chửi LÁO thì bị người ta đập cho vào mặt đấy!

Anh giỏi thì ghi rõ họ tên, địa chỉ và số điện thoại đi. Anh chửi thoải mái, nhưng nếu xúc phạm danh dự tôi thì tôi sẽ kiện cho xem. Còn chửi giấu tên thì hèn lắm! Nhưng kiện vẫn được đấy anh bạn ạ!
    1.  
Thôi, không nói chuyện với loại "người nói tiếng lạ" nữa! Mai lại phải bẩn tay dọn nhà vì thứ rác rưởi, hôi thối này!
    1.  
Cái câu chuyện "bà mẹ 40 con 19" này chính là lời lý sự của ông Thứ trưởng Bùi Văn Ga nè! Hóa ra cũng biết đi lượm về kể rồi hả? Ủa, mà cái Thông tư đó nếu có lý thì sao ông Bộ trưởng Phạm Vũ Luận phải ký thu hồi vậy? Nhà báo gì mà nông cạn thấy ớn, tới giờ vẫn cứ tưởng mình hay! Có tính chửi luôn Giáo sư Văn Như Cương không? Hèn chi bây giờ nhiều báo "lá cải" quá trời! Ha,ha...

À quên, Mục 4 Điều 1 đó là gồm cả 3 tiêu chuẩn đó luôn đó, "nhà báo" à! Chịu khó học chính tả thêm đi, viết chính tả sai nhiều lắm đó! Hay tại "LỖI ĐÁNH MÁY"?
  1.  
"blog là nơi riêng tư và là quyền cá nhân của người viết" cái câu này của mày cũng đủ lộ bản chất gian trá của mày rồi hay là mày " Ngu" đến mức không biết " quyền riêng tư" là gì?
    1.  
Nè nè, "nơi riêng tư" và "quyền cá nhân", chứ vội vàng đọc thành "quyền riêng tư" là sao? Đâu có ai viết vậy đâu mà sao "chế" tùm lum ra để chửi người ta kỳ vậy? QUYỀN RIÊNG TƯ không tìm thấy trong Luật đâu, đừng bày đặt nói người ta cười nữa đó nghen! Mà nè, tui nói có một câu ngắn ngủn vậy mà anh cũng "vạch trần" ra tới "gian trá" luôn ha ta? Hay quá vậy trời! Ớn ăn quá à! Anh có phẩm chất làm tình báo hoặc đặc vụ an ninh cao cấp cho Campuchia đó, bên đó có mấy cái casino cần anh qua "vạch trần" lắm! Viết bí thôi nghen, chứ mấy thằng bảo kê bên đó mà nó biết là nó oánh chết luôn á!

Bảo trọng ha...:-)


CUỐN NHẬT KÝ LAY ĐỘNG HÀNG TRIỆU CON TIM

 
Cuốn nhật ký của liệt sỹ Lưu Mạnh Hùng
Cumoi@
Hòa chung trong không khí cả nước tiến hành nhiều hoạt động để kỷ niệm ngày 27/7, ngày tri ân các anh hùng thường binh liệt sỹ đã chiến đấu, hi sinh vì tổ quốc, trưa ngày 22/7/2013 thầy giáo Lý Quang Nhân, ở TP Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình đã mang theo cuốn nhật ký của liệt sỹ Lưu Mạnh Hùng (SN 1945, hy sinh năm 1968, quê Hải Phòng), trao lại cho cụ Lưu Văn Sắc (86 tuổi), bố của liệt sỹ Hùng tại Hải Phòng, sau 45 năm được nhân dân xã Sơn Thủy (Lệ Thủy, Quảng Bình) lưu giữ. Đây là cuốn nhật ký mà Thầy Lý Quang Nhân nhận được từ một anh bộ đội là đồng đội của liệt sỹ Hùng vào năm 1972. Sau đó cuốn nhật ký này đã được các bạn trẻ trong xã Sơn Thủy truyền tay nhau ghi chép lại và coi như một lý tưởng sống để học tập. Mãi đến 2008, ông Nhân mới tìm lại được cuốn nhật ký này từ nhà một người dân. Và từ đó ông Nhân quyết định tìm và trao lại kỷ vật cho thân nhân của liệt sỹ dựa trên những nội dung của cuốn nhật ký. Cuốn nhật ký đã ghi lại tâm tư của liệt sỹ về lý tưởng cách mạng, về Bác Hồ kính yêu, về cuộc kháng chiến của dân tộc "Khó khăn nhưng tươi đẹp - gian khổ nhưng hạnh phúc"; về gia đình, quê hương với những nỗi nhớ nhung da diết và về tình bạn, tình yêu đôi lứa với một cảm xúc chân thành hết mực... Có những dòng viết của anh thật sự đã làm lay động hàng triệu trái tim khi anh viết về lý tưởng, hoài bão của những con người trẻ tuổi. Thay cho lời nói đầu cuốn nhật ký, liệt sỹ Lưu Mạnh Hùng viết: "Người chiến sỹ Cách mạng chẳng khác nào người vượt đại dương, trong mưa bão, đi chịu đựng không hề xuýt xoa run rẩy mới tới được chân trời nắng ấm. Nếu để đến khi áo đã cộm đầy, hoa cười chim hót, lúc đấy là lúc Cách mạng thành công mới ra tay vùng vẫy, chẳng khác nào én nhạn chiều đông muốn bay mà không cất cánh".

Thật sự khi được được những dòng viết này của anh, trong lòng của chúng em những thế hệ đi sau được hưởng bầu không khí của độc lập, tự do không khỏi trào dâng lên một niềm tự hào mình là người con, người em của những con người anh hùng. Và chúng em tự hứa với lòng mình phải sống làm sao để thật sự xứng đáng với những sự hi sinh to lớn của các anh, tiếp nối hoãi bào, lý tưởng mà các anh đã truyền lại, phấn đấu xây dựng quê hương, đất nước Việt Nam thân yêu ngày càng giàu đẹp.


Xin trích hai bài thơ trong cuốn nhật ký lay động lòng người này để mọi người cùng đọc và suy ngẫm về trách nhiệm của thế hệ trẻ hôm nay.



Nguyện


Đất đang ấm lại được truyền hơi ấm

Khiến ngàn cây thêm sức mạnh nẩy mầm

Sông vẫn sóng được tiếp truyền thêm gió

Khiến dòng sông muôn đợt sóng trào dâng.

Con đã nung lửa căm thù giặc Mỹ

Trong lòng son người chiến sỹ phòng không

Nay lời Cha lại truyền đi vang vọng

Lời non sông, lời dân tộc anh hùng

Lời của Cha thấm mãi triệu cõi lòng

Đang kiên cường anh dũng diệt thù chung.



Nghe lời Cha


Cho dù nắng cháy thịt da

Hun bỏng nòng súng thép

Hay những cơn mưa gió rít

Với những chặng đường xa

Con vẫn vui với những bản hùng ca.


Nghe lời Cha: Con muốn là Thánh Gióng

Vút bổng trời cao kéo quân Mỹ lộn nhào

Nghe lời Cha: Con muốn là viên gạch

Xây lên nhiều nhà máy, lò cao

Nghe lời Cha: Con muốn là dòng nước

Chảy theo kênh tưới mát ruộng vườn

Con muốn là viên đạn thép bọc đồng

Hay là viên đạn phá

Nhằm thẳng quân thù con sáng rực không trung

Gặp máy bay thù con sẽ nổ tung

Nghe lời Cha: Trái tim con với quân thù là đá

Với nhân dân con là cả tình thương

Nguyện suốt đời con mãi dưới cờ Cha.



8 ĐIỀU ĐÁNG GHÉT CỦA PHỤ NỮ



Phụ nữ hay có thói quen đặt câu hỏi "Anh đang nghĩ gì?" và khi nhận được câu trả lời "Không có gì" họ lại nhanh chóng kết luận đây là lời nói dối và cho rằng đối phương không cởi mở, chân thành.

Dù không dám t
hẳng thắn nói ra nhưng một số thói quen, hành động của phụ nữ khiến đàn ông vô cùng khó chịu và họ chỉ có thể "xả" khi ngồi với bạn bè cùng phái.
8 điều 'đáng ghét' của phụ nữ trong mắt đàn ông 1
Ảnh minh họa

1. Tỏ vẻ bẽn lẽn

Phụ nữ cứ nghĩ rằng đó là biểu hiện của sự dịu dàng, nữ tính. Nhưng đàn ông lại muốn nếu bạn thích ai đó, hãy nói cho họ biết. Còn nếu không, hãy để họ đi.

Đừng giả vờ bẽn lẽn, e thẹn trước mặt đàn ông. Trong tình yêu, không có chỗ cho sự giả tạo. Nếu bạn vờ như không quan tâm đến người đàn ông mình thích và âm thầm hy vọng họ sẽ theo đuổi mình thì bạn đã nhầm. Thực tế là đàn ông thích chinh phục nhưng không hề muốn lãng phí thời gian vào trò đuổi hình bắt bóng.

2. Tò mò về suy nghĩ của đàn ông

Phụ nữ hay có thói quen đặt câu hỏi "Anh đang nghĩ gì?" và khi nhận được câu trả lời "Không có gì" họ lại nhanh chóng kết luận đây là lời nói dối và cho rằng đối phương không cởi mở, chân thành.

Vấn đề là phái nữ đã sai lầm ngay khi đưa ra câu hỏi này. Đàn ông thường hành động theo định hướng. Phụ nữ chỉ cần xem những gì họ đang làm chứ không nên tò mò những gì họ nghĩ. "Tại sao anh hay về muộn?", "Sao anh hững hờ với chuyện chăn gối?", "Sao anh không bao giờ nói yêu em"... Hãy để các câu hỏi đó lại cho đến khi bạn chắc chắn có sự thay đổi trong hành vi của người ấy và cần thiết phải có một cuộc thảo luận thẳng thắn.

3. Không hiểu/không thích đàn ông cần những phút riêng tư

Điều này thường liên quan đến sở thích của đàn ông. Giả sử một người đàn ông thích chơi golf và muốn đi chơi với bạn bè vào cuối tuần thì vợ/bạn gái của anh ta luôn tỏ vẻ khó chịu, phàn nàn về việc này. Phụ nữ dường như hay quên đi bạn bè và đam mê của mình khi có tình yêu. Bởi vậy họ muốn đàn ông cũng vậy. Họ khó chịu khi đàn ông vui vẻ với sở thích riêng hoặc tụ tập cùng bạn bè.

Nếu thật lòng yêu, chị em nên biết rằng thời gian trên sân golf là lúc anh ấy sống với niềm đam mê của mình, để giải tỏa căng thẳng, tìm được niềm vui trong cuộc sống. Nếu không có nó, đàn ông sẽ dễ rơi vào lo lắng, stress vì công việc, gia đình...

Đàn ông luôn thắc mắc tại sao phụ nữ không một lần thử các thú vui riêng của họ xem sao? Nếu thực sự không thích thì hãy vui với các sở thích của phái mình và đừng bận tâm đến việc họ tiêu tốn thời gian vào các trò chơi đó.

4. Quá phức tạp

Nhiều người đàn ông khi ngồi với nhau thường nói vui rằng có thể tập hợp những ví dụ về sự phức tạp của phụ nữ thành một cuốn tiểu thuyết dài tập. Họ thực sự không hiểu nổi cùng là con người ấy, chỉ nửa giờ trước nằng nặc đòi đi ăn ở chỗ này, nửa giờ sau đã trở mặt chê ỏng chê eo chỗ đó. Rồi khi thì thân thiết với cô bạn A, vài ngày sau lại quay ra nói xấu cô ấy tơi bời...

Chẳng những vậy, hầu hết đàn ông hay phàn nàn rằng quá nhiều lần người yêu/vợ họ giận dỗi mà không thể tìm được lí do, hỏi cũng không chịu nói. Chính điều này khiến đàn ông gặp khó khăn để chiều lòng người họ yêu thương.

5. Muốn đàn ông thay đổi nhưng khi đã thay đổi, phụ nữ lại thiếu tôn trọng

Đây là một hiện tượng cực kì thú vị. Chẳng hạn một cặp đôi lấy nhau, người chồng vốn tham gia trong một ban nhạc từ trước, người vợ không muốn chồng ca hát nữa. Vì yêu vợ, người chồng từ bỏ. Chỉ một thời gian sau, chính người vợ phàn nàn với bạn cô ta rằng "phát chán vì chồng suốt ngày ở nhà. Thà rằng anh ta đi hát hò như trước còn hơn".

Thực sự đàn ông không muốn thay đổi vì người khác. Và khi họ thay đổi là cả một sự nỗ lực lớn nên phụ nữ cần tôn trọng điều đó.

6. Coi đàn ông như một phiên bản đầy lỗi

Phụ nữ gặp gỡ đàn ông, họ thích nhau, rồi hẹn hò, cưới nhau. Nhưng đa số phụ nữ lấy chồng với suy nghĩ sẽ dần dần cải tạo được người đàn ông đó thành một "phiên bản" hoàn hảo. Đàn ông "phát điên" vì suy nghĩ này. Họ không thể hiểu nổi tại sao mình vẫn là con người trước kia với đủ cả điểm tốt, điểm xấu mà khi lấy nhau về, vợ họ chỉ suốt ngày soi xét, chỉ trích lỗi lầm của mình.

7. Ảo tưởng về tình yêu

Các bộ phim tâm lý Hàn Quốc, luôn ngập tràn cảnh yêu đương mùi mẫn, lãng mạn. "Bảo sao các bà mê mẩn", đó là lời phàn nàn quen thuộc của cánh mày râu khi ngồi tán gẫu với nhau. Khổ nỗi, nếu chỉ mê mẩn không thôi thì đàn ông bớt phiền lòng, đằng này nhiều người vợ cứ muốn chồng mình giống như Bae Young Joon, Song Seung Heon...

Đàn ông cho rằng phụ nữ quá ảo ảo tưởng về sự lãng mạn, về tình yêu, và tư tưởng này phần nhiều chịu ảnh hưởng từ phim ảnh, tiểu thuyết.

8. Dùng cảm xúc làm vũ khí

Có lẽ đây không phải chủ ý của phụ nữ trong mọi tình huống, nhưng trên thực tế, nó diễn ra quá phổ biến. Trong suy nghĩ của đàn ông, nước mắt là con át chủ bài của phụ nữ mà không có cách nào thắng nổi. Nếu họ ủng hộ hay phản đối việc phụ nữ dùng cảm xúc làm vũ khí thì sẽ đều rơi vào thế yếu mà thôi.

Theo TTVN

Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Từ cực đoan đến mù quáng

*Tiếng nói người Việt ở hải ngoại


Hội nghị Kiều bào lần thứ 2- tháng 9 năm 2012
 
Với 4,5 triệu người Việt Nam đang sinh sống , lao động và học tập tại 103 nước và vùng lãnh thổ con số ngày càng tăng lên nhanh chóng . Theo đánh giá của UBNNVNVNONN ” vai trò quan trọng của kiều bào trong ngoại giao chính trị , ngoại giao kinh tế và đặc biệt trong ngoại giao văn hóa ngày càng được khẳng định. Nhưng vẫn còn một bộ phận nhỏ người Việt ở hải ngoại mà đặc biệt là tại Hoa Kỳ trong tâm trí của họ vẫn mang sự thù hận một cách “bất thường”. Đành rằng mỗi một dân tộc trên trái đất này cũng có những mặt tốt – xấu đan xen lẫn nhau nhưng có lẽ một bộ phận nhỏ người Việt ở hải ngoại chống cộng cực đoan (CCCĐ) là một trong những bộ phận người Việt chất chứa nhiều mâu thuẫn bên trong nhất. Họ đã để cho sự xung đột bên trong của mình tồn tại dai dẳng nhất , phi lý nhất . Các mâu thuẫn cứ liên tục xuất hiện, đấu tranh và giằng xé lẫn nhau. Một vết thương mà 38 năm đã trôi qua không lành miệng vì thái độ cực đoan đến mức phi lý của nhóm người này. Một dòng sông tuy rằng có sự hợp nhất của vô vàn dòng chảy trong hành trình chảy ra đại dương mênh mông , vậy mà dòng sông đó nó luôn có một bên lở và một bên bồi. Nhưng hai bờ đó không bao giờ ngăn cản con sông chảy ra biển. Một sự thật đã và đang diễn ra mà càng ngày bộc lộ sự non kém về chính trị , ấu trĩ về tư duy của bộ phận người Việt CCCĐ này. Hiện tượng phe cánh xô bồ lộn xộn trong tổ chức ở hải ngoại, đã làm mất đi sức mạnh thật sự của đồng bào hải ngoại , mất đi tình đoàn kết quý báu của phần lớn người Việt còn có lòng với quê hương đất nước. Thật đáng tiếc, trong cộng đồng có một số người đã nhận thức lệch lạc , họ cố bám víu vào một quá khứ , chối bỏ những gì mà dân tộc Việt Nam đang nỗ lực cùng chính phủ làm nên bộ mặt mới của đất nước, họ vì mục đích cá nhân, phe nhóm sẵn sàng chà đạp lên lợi ích cộng đồng. Còn đối với lợi ích quốc gia, phẩm giá của dân tộc thì chẳng khác gì câu tục ngữ “cha chung không ai khóc” hoặc “sống chết mặc bay”. Thậm chí, họ còn không tiếc lời xúc phạm, phỉ báng, miệt thị chế độ xã hội tại Việt Nam. Trên mặt trận truyền thông để phục vụ cho phe nhóm cờ vàng chống cộng thì sao ? Đa phần những diễn đàn trên mạng đều do tổ chức hoặc cá nhân điều hành . Xin mời những ai muốn có sự tìm hiểu về đời sống văn hoá , chính trị của người việt hải ngoại thì ôi thôi ! họ như lạc vào trận đồ bát quái. Bằng những giọng điệu xuyên tạc, bằng những từ ngữ hạ đẳng , bẩn thỉu họ chửi bất kỳ ai mà họ không ưa. Dù là cộng sản hay không cộng sản. Khi thấy nhà nước Việt Nam rộng mở cửa đón tiếp người Việt từ hải ngoại về thăm quê hương, làm kinh tế và đầu tư, mời chuyên viên đem tài năng về giúp nước hoặc khi thấy con em từ trong nước sang Mỹ du học thì họ nhân danh là “người việt quốc gia” đấu tranh cho dân chủ, tự do và vì lý do ấy họ tự cho mình quyền mạt sát chính quyền Việt Nam lẫn bất cứ ai đóng góp công sức, trí tuệ, của cải để xây dựng đất nước. Những ngôn ngữ mà họ sử dụng hàng ngày , hàng giờ xả ra trên các trang mạng cực kỳ đốn mạt , nó đi đến tận cùng của thứ văn hoá lưu manh . chống cộng cực đoan rối loạn phương hướng thật, khi mà hễ thấy có ai phát biểu hay làm việc gì chưa giải thích được, thay vì cần suy xét kỹ càng, và không thèm kiểm chứng, chẳng cần tìm hiểu mục đích sâu xa của công việc mà người đó đang làm, họ kết luận ngay đó là hành vi tiếp tay cho Cộng sản, và không ngần ngại quy kết họ là Việt Cộng nằm vùng ! Thiết nghĩ, lá cờ Vàng dù là vật quý trọng của nhiều người, nhưng đến hôm nay nó chỉ còn là kỷ niệm, và là biểu tượng của Người Việt di tản mà thôi. Nếu như (cứ giả sử việc đã xảy ra ) chắc gì nó đã được toàn thể hơn 90 triệu người Việt chọn làm quốc kỳ, một khi đất nước chuyển sang một thể chế chính trị khác. Thực tế quốc gia Việt Nam Cộng Hòa đã hoàn toàn lui vào lịch sử. CCCĐ luôn núp bóng dưới danh xưng “cộng đồng người Việt quốc gia” để thực hiện mưu đồ của cá nhân và phe nhóm. Đối với họ, cái gì tổn hại đến ” cộng đồng ” đều xấu và phải bị trấn áp. cộng đồng là ai vậy? chẳng lẽ cộng đồng người VN hải ngoại chỉ bao gồm những người to tiếng hò hét nhất, có những hành động lời nói bỉ ổi nhất ? lúc nào cũng đòi hỏi mọi người phải nhìn nhận tổ chức băng đảng , hội đoàn họ là chuyện quan trọng nhất trên đời này ?
Các thế lực cực đoan trong cộng đồng người Việt ở đây đã phát động chiến dịch bao vây, khống chế các cơ quan truyền thông, nhà báo chân chính, vì họ đã không làm theo cái gậy chỉ huy của bọn CCCĐ, tức là không có những bài vở bôi nhọ, xuyên tạc hình ảnh đất nước Việt Nam, không vu khống , la lối cái gọi là “chính sách độc tài, độc trị của cộng sản”, đã thế, lại còn ủng hộ và cổ súy cho mối bang giao Việt Nam với tất cả các đối tác trên thế giới trong mọi lãnh vực vv và vv… và một khi không nói theo ý của chúng thì lập tức các cơ quan truyền thong, nhà báo đó bị chửi rủa, bị khép tội, bị chụp mũ, bị vu vạ. Họ sẵn sàng nổi giận có những phát ngôn văng mạng nếu ai đó nói ngược lại ý muốn những tiêu chí phi thực tế của phe nhóm họ. Đã từng có những tuyên ngôn thật cực đoan như thể “kẻ nào không giống ta -theo ta là kẻ thù của ta”. Tất nhiên, những con người chủ trương sống như vậy luôn muốn bóp chặt ý nghĩa đa dạng của đời sống, luôn muốn biến xã hội muôn mầu trở thành một mầu ảm đạm . Và khi đó xã hội thay vì đa sắc vận động đã trở thành một sưu tập sống bầy đàn.
Do ấu trĩ về tư duy , sai lạc về nhận thức , cờ vàng chống cộng cứ mơ tưởng rằng dùng những lời lẽ mạt hạng đó sẽ lôi cuốn được một số người đứng về phe , nhóm của họ. Nhưng sự cuồng điên gào thét đó lại có phản ứng nghịch, càng hăng hái lăng mạ nhà nước VN và những người VN có tấm lòng vì quê hương bấy nhiêu thì với bản chất đê tiện như vậy dường như càng bộc lộ bản chất hạ đẳng của nhóm chống cộng cực đoan, để cho những người trong nước thấy rằng. Đó nhìn kìa , bọn dân chủ, bọn chống Cộng hải ngoại là vô học, là cay cú và cực đoan như vậy đó. Đồng bào trong nước thấy rõ bộ mặt của bọn chống Cộng Hải Ngoại chưa ? hãy nghe giọng điệu của chúng thì thấy ngay bản chất của chúng. Họ đã thành công thực hiện một màn minh họa cho đài báo trong nước tuyên truyền về hình ảnh một đám người hải ngoại hiếu chiến mù quáng, ngu dốt , lưu manh . Qua đó làm mất niềm tin giữa những người trong nước và đồng bào bên ngoài. Những ngày kỷ niệm 30 tháng Tư, trước đây gọi là Ngày Quốc hận trong Tháng Tư Đen, lôi kéo cả trăm, có nơi cả ngàn người dự mít tinh, biểu tình, thì nay không còn tổ chức nữa hay chỉ có lác đác vài người tham dự, bởi vì họ không còn hận gì, mà còn cảm thấy có phần may mắn và còn đem tiền bạc, của cải về giúp người trong nước.

Nếu không tha thứ, hoà giải dân tộc, thì nguời Việt hải ngoại theo chủ trương hận thù mãi sao ? chẳng bao lâu sẽ gửi nắm xương tàn nơi xứ người lạnh lẽo, mà chẳng bao giờ được cảm thấy niềm xúc động rạt rào khi trở về mảnh đất quê cha đất tổ thân yêu ,hay những niềm vui tràn đầy thấy lại và hoà mình vào đám đông tại những phố phường, thôn dã ở đó mình đã lớn lên, và gặp lại những bà con, bạn bè thân thương của những năm trẻ tuổi sôi động xa xưa. Những người CCCĐ đó nên nhớ là khi ông Jefferson thảo Tuyên ngôn Độc lập của Hoa Kỳ vào năm 1776, ông đã soạn đi soạn lại và, theo lời yêu cầu của các đại biểu Quốc hội Cách mạng đầu tiên, ông xóa bỏ đoạn văn lúc đầu kết án cả dân tộc Anh và Nghị viện Anh, mà ghi trong văn bản chung quyết là chỉ kết án hoàng gia anh mà thôi . Sau khi rút khỏi Việt Nam, Hoa Kỳ đã cô lập hóa Việt Nam với chính sách cấm vận hai chục năm trời, làm điêu đứng Việt Nam và khi hai nước tái lập bang giao, Việt Nam lại là nước muốn và cần giao hảo tốt đẹp với Mỹ hơn là ngược lại. CCCĐ họ chỉ là một phần của cộng đồng Việt hải ngoại, còn biết bao nhiêu người khác nữa, với biết bao nhiêu ý tưởng, cảm nhận, cách nhìn cuộc sống khác. Những cách nhìn ấy như thế nào? vì có ai nghe thấy những tiếng nói ấy đâu. Người Việt ai cũng sợ nói ra rồi sẽ bị sự hò hét phản đối của nhóm đang tự nhận danh nghĩa là ” cộng đồng “. Cho nên, chúng ta hãy loại trừ cái ung nhọt đeo bám đó suốt 38 năm qua .

Một đất nước không thể mạnh lên nếu chúng ta không thuận theo xu thế của thời đại. Ở vào những thời điểm đầy thách thức, mỗi người dân Việt cần thể hiện lòng yêu nước của mình bằng những công việc, hành động cụ thể nhằm góp phần xây dựng quốc gia hưng thịnh. Muốn vậy phải phát huy sức mạnh của khối đại đoàn kết toàn dân tộc để hơn 90 triệu người Việt Nam chung sức đồng lòng, giữ vững môi trường hòa bình, ổn định, tận dụng thời cơ phát triển kinh tế đất nước, đồng thời tỉnh táo, linh hoạt nhưng kiên quyết gìn giữ toàn vẹn lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc trên cơ sở những bằng chứng lịch sử, pháp lý, phù hợp với luật pháp quốc tế. Chúng ta cũng không cho phép bất cứ cá nhân, thế lực nào lợi dụng để hành động đi ngược lại với lợi ích của dân tộc, lợi ích của đất nước, phá hoại những thành quả cách mạng đã được các thế hệ cha ông dày công vun đắp bằng cả mồ hôi và xương máu. Có lẽ đến ngày hôm nay, trong cộng đồng những người Việt yêu nước đã phần nào thấy rõ được bộ mặt thật của nhóm người này, những người còn có tư tưởng của cờ vàng chống Cộng cực đoan. Đấu tranh là quyền của mỗi người, họ có quyền tự chọn cho mình một cách nào đó để tìm kiếm chiến thắng. Nhưng có thể khẳng định rằng, đấu tranh cực đoan không thể gặt hái thành công trong bối cảnh thế giới hòa nhập này.
Tuy vậy ngay cả trong chiến tranh, sự cực đoan trong tư tưởng sẽ dẫn đến chai cứng , mất cái mềm dẻo , mất bình tĩnh, dẫn đến hữu dũng vô mưu . Mà đã “vô mưu” thì thường là thất bại. Chỉ cần đặt một câu hỏi thôi: Nếu như 10 năm, 20 năm, hoặc lâu hơn nữa, chế độ Cộng Sản mà các vị muốn đập tan nó vẫn chưa sụp đổ, các cụ (vì tuổi trung bình của cờ vàng chống cộng hải ngoại hiện nay khoảng từ 60 đến 80 ) sẽ làm gì ? Đố các cụ trả lời được. Nếu họ tiên liệu được điều này thì đâu có suy nghĩ và hành động ấu trĩ đến cùng cực như vậy. Biến thù thành bạn đã rõ trong lời tuyên bố trong bài thuyết trình đầu năm 2005 của Đại sứ Mỹ ở Việt Nam là Marine. Theo ông, mặc dầu liên hệ hai nước trong quá khứ không vui vẻ gì, “rõ ràng là bây giờ Việt Nam và Hoa Kỳ không có bất đồng về chiến lược (no strategic differences)” và “Hoa Kỳ tôn trọng chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam và dứt khoát chống mọi âm mưu phân ly hay các đe dọa khác tại biên giới Việt Nam. Chúng ta có nhiều lãnh vực chung quyền lợi về an ninh vùng và an ninh thế giới. Sự hợp tác về quốc phòng hiện nay là bước đầu để cùng đương đầu với các thử thách về an ninh trong thế kỷ 21.”

Sẽ là chưa muộn đối với những ai qua sự việc lố bịch này, có ý thức tự mình điều chỉnh hành vi, cách nhìn đối với đất nước của dân tộc mình đang chuyển động mạnh mẽ trên con đường đổi mới và hội nhập, ngày càng nhận được sự ủng hộ rộng rãi và sự đánh giá cao của bạn bè quốc tế.


Hoa Kỳ tháng 15- 7- 2013

Amari tx
(http://amaritx.wordpress.com/2013/07/15/tu-cuc-doan-den-mu-quang/ )

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Ừ thôi...Em hãy ngủ đi


Ừ thôi…
Em hãy ngủ đi
Anh xin hầu quạt mà ru…
Ngậm ngùi
Em vào giấc ngủ tìm vui
Tự do tung cánh giữa trời yêu thương



Ừ thôi…
Em hãy ngủ đi
Anh xin hầu quạt mà xua …
Nỗi buồn
Buồn theo cánh quạt vào đời
Đậu lên chiếc lá vàng rơi cuối mùa

Ừ thôi…
Em hãy ngủ đi
Anh xin hầu quạt đẩy đưa…
Cuộc tình
Trời trao hai đứa chúng mình
Trái tim côi cút mảnh tình cút côi

Ừ thôi…
Em hãy ngủ đi
Anh xin hầu quạt gọi mời…
Khát khao
 
Đ.A

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

THUỐC LÀO AI HÚT MÀ SAY?



(Petrotimes) - Thuốc lào có cái tên rất nên thơ là “cỏ thương nhớ”. Trong quá khứ vào những ngày tết, lễ cưới, thuốc lào từng cùng với cơi trầu làm đầu câu chuyện. Có hơn ngàn năm lịch sử, dù trăm năm qua bị thuốc lá chiếm lĩnh thị trường nhưng thuốc lào vẫn có sức sống mãnh liệt, bền bỉ tồn tại trên khắp các làng quê, thành phố từ các tỉnh miền núi đến đồng bằng Bắc bộ. Nhân dịp Tết Quý Tỵ, báo điện tử Petrotimes xin mạn đàm về thuốc lào như một thú chơi, một nét sinh hoạt rất đời thực của người Việt.


Đi tìm thuốc lào ngon nhất Việt Nam

Trong một dịp công tác qua Thanh Hóa, được anh bạn giới thiệu một người khá đặc biệt với mệnh danh là người sưu tầm thuốc lào số 1 xứ Thanh. Anh tên là Nguyễn Văn Hoan, hơn 40 tuổi, dáng người dong dỏng, chắc nịch với làn da đen bóng, khỏe mạnh của dân sông nước. Anh có cái giọng nói đặc biệt trầm ấm, to vang hữu lực và một ánh mắt sắc bén, nhanh nhẹn đặc trưng của người từng trải. Gặp khách “trùng máu” đam mê giống “tương tư thảo”, bao nhiêu chuyện tìm thuốc, cách hút, ống điếu xưa nay như những giai thoại được anh Hoan dốc bầu tâm sự với chúng tôi.

Anh Hoan là con một gia đình thuyền chài quanh năm sinh sống lênh đênh trên sông Ghép, con sông chảy qua giữa hai huyện Thọ Xương và Tĩnh Gia tỉnh Thanh Hóa. Từ bé anh lớn lên bên cha trên chiếc thuyền cá. Cha anh Hoan nghiện thuốc lào nặng, ông làm nghề chài lưới nên kiêng không cho nước vào ống điếu vì sợ kinh động đến thần sông. Bởi vậy ông cụ thường hút thuốc lào khô, “bắn” xong một điếu, thường để ngang ống điếu xuống sàn thuyền.

Năm lên 7 tuổi, anh Hoan tò mò nên ông thừa lúc bố đang lim dim say thuốc, ông chõ mồm vào hút sái và nghiện thuốc lúc nào không biết. Một lần vô tình cha ông đổi loại thuốc mới, nhồi thuốc nhiều hơn một chút nên không “kéo” hết thuốc trong lõ. Anh Hoan quen mui đánh miếng sái, phần vì thuốc mới đậm khói, phần vì còn nhiều thuốc trong nõ điếu nên anh Hoan đã say đứ đừ, ngã cắm đầu vào trong chái thuyền. Ông cụ đang lim dim, giật mình mới biết thằng con trai độc nhất nghiện thuốc lào từ lâu rồi. Thật bất ngờ, cha anh không mắng mà thản nhiên dạy cho ông biết cách hút thuốc.



Anh Nguyễn Văn Hoan cùng người bạn sưu tầm thuốc lào tại Thanh Hóa

Năm 2000, anh Hoan lên bờ lấy vợ và bắt đầu lập nghiệp bằng nghề đi buôn hải sản từ Thanh Hóa đi các tỉnh thành phố trên cả nước. Nhắc đến chuyện lấy vợ anh Hoan thủng thẳng kể, ông cụ thân sinh bên vợ cũng là người thích hút thuốc lào. Gặp thằng rể cùng sở thích nên rất ưng ý. Mỗi năm anh biếu cụ 5 cân thuốc lào để cụ hút cả năm nên cụ thích mê tơi. Từng nghe nói Hải Phòng có các huyện Vĩnh Bảo, Tiên Lãng, Kiến An… nổi tiếng thơm ngon và được ghi vào sử sách là loại thuốc tiến vua, anh đến tận nơi để xin thuốc, học cách xao thuốc, bảo quản. Sau vài bận ăn dầm ở dề các làng làm thuốc lào nổi tiếng như làng An Tử Hạ (nay là làng Nam Tử), huyện Tiên Lãng, một số vùng trồng thuốc lào quanh Hải Phòng, các tỉnh miền núi phía Bắc như Điện Biên, Lào Cai… anh nhận ra mỗi nơi có những phong vị thuốc riêng. Nếu thuốc lào của Tiên Lãng thơm, khói nhẹ mà quện thì thuốc lào Quảng Xương quê anh lại đậm mùi, nặng đô nên dễ khiến người hút say đứ đừ.

Gần chục năm đi hỏi các loại thuốc lào nhiều địa phương, Đi nhiều anh cũng học thêm được cách chọn thuốc, kỳ công đặc biệt để chế ra loại thuốc lào riêng cho mình hút. Thuốc lào anh dùng hút bình thường hoặc tặng bạn bè sẽ được anh Hoan canh đúng vào vụ thu hoạch, chọn lá thuốc trên một cây theo cách sau: không lấy là trên ngọn, lá dưới gốc mà lấy lá lá giữa trên cây thuốc lào (hay còn gọi là lá bánh tẻ). Đặc biệt hơn, vào đầu vụ mỗi năm (tháng giêng âm lịch) anh lựa chọn đặt riêng 3 luống trên ruộng thuốc lào thuộc vùng biên giới hai huyện Quảng Xương và Tĩnh Gia. Nơi đây có những ruộng thuốc lào tốt nhất nằm hai bên bờ sông Ghép. Ba luống cây thuốc lào này phải thuê người chủ ruộng thuốc công vun sới trong vòng 6 tháng.

Đến đúng mùa thu hoạch vào tháng 5 âm lịch thì đến theo dõi thu hoạch như mình yêu cầu: thu lá giữa. Sau đó, anh ngắt hết ngọn từng cây thuốc lào của 3 luống này rồi tiếp tục chăm sóc cây thuốc trong vòng 3 tháng. Cây thuốc lào bị cắt ngọn nên bắt buộc phải đâm cành (chánh) mới trên thân. Những nhánh trên thân này có lá rất dày, chỉ nhỏ bằng 1/3 lá cây thuốc thông thường. Khi ấy tự tay anh Hoan sẽ thu hoạch, cắt xuống từng lá đem về. Sau khi rửa sạch từng lá, ông sắt nhỏ, mịn sau đó sao vàng cất đi. Loại thuốc lào này anh gọi là “thuốc chánh”, và phong cho nó là thuốc lào đỉnh cao của các loại thuốc lào. Nói về lại thuốc “chánh”, anh Hoan khoái trá bảo: “Khi vo điếu thuốc có cảm giác như nhựa chảy qua giữa hai kẽ ngón tay, khói thuốc đậm màu trắng. Ai lần đầu hút thuốc này chí ít cũng phải say đến nửa tiếng mới tỉnh được!”.



Một ruộng thuốc lào tại Tiên Lãng, Hải Phòng nơi trước đây thuốc lào được tiến vua.
Để chứng tỏ lời nói của mình là thật, anh Hoan gọi điện kêu cậu em vợ cầm từ nhà ra một vốc thuốc của “cha vợ” để mất anh em hút thử. Một anh lớn tuổi nhất trong nhóm của tôi, người cũng có hơn 20 năm hút thuốc lào và cũng có thú sưu tầm hàng chục loại thuốc khác nhau trên mọi miền đất nước đã “bắn” thử một điếu. Dù đã hút theo kiểu cầm chừng (bập bập lấy hơn chứ không rít một phát đỏ nõ vì biết thuốc lạ), anh bạn tôi cũng bị say cứng đơ cả người, mắt mũi trợn ngược đến hơn 15 phút. Anh Hoan phải cho uống 1 cốc nước lạnh thì mới hồi tỉnh được. Chưa hút thuốc lào thì chưa biết thuốc lào say lạ lùng như thế nào. Hút rồi thì mới thấy mỗi ngày được điếu thuốc lào ngon thì sảng khoái vô cùng.

Hàng trăm năm qua, hút thuốc lào đã trở thành sinh hoạt thường nhật đi vào cuộc sống của người Việt. Các tỉnh vùng núi phía Bắc và đồng bằng Bắc bộ đến các tỉnh miền Trung đi đến đâu cũng thấy hình ảnh cái điếu cày, khói thuốc lào từ ruộng đến phố phường. Khi cuộc sống được đủ đầy hơn, thuốc lào không còn là thú giải trí mỗi khi nhàn tản mà trở thành một thú chơi, thú sưu tầm để thưởng thức của một bộ phận người Việt.


Phiếm đàm về thuốc lào


Gần đây có nhiều luồng dư luận lên án thuốc lào, chê bai dè bỉu hoặc kêu gọi nên cấm hút thuốc lào. Với sự chiếm lĩnh của thuốc lá, thuốc lào dần bị lép vế nhưng ở nông thôn các tỉnh phía Bắc đến Thanh Hóa – Nghệ An người dân vẫn chuộng hút thuốc lào và tự hào rằng thuốc lào cũng có lịch sử, những mặt đặc biệt có ích.

Theo Đào Duy Anh, cây thuốc lào có lẽ từ Lào du nhập vào Việt Nam nên mới có tên gọi như thế. Sách Vân Đào loại Ngữ của Lê Quý Đôn và Đồng Khánh dư địa chí gọi cây thuốc lào là tương tư thảo (cỏ nhớ thương), sở dĩ nó có tên gọi như vậy bởi vì người nghiện thuốc Lào mà 2, 3 ngày không được hút thì trong người luôn cảm thấy bứt rứt khó chịu, trong đầu luôn luôn nghĩ đến 1 hơi thuốc, giống như nhớ người yêu lâu ngày không gặp.

Thuốc lào đi vào đời sống của người Việt khi trở thành truyền thuyết dân gian khi diễn giải cây thuốc lào từ câu chuyện giữa cô gái lái đò và người học trò nghèo đi thi. Truyền thuyết được tóm tắt như sau: Cây thuốc lào do người con gái chèo đò vì nhớ thương cậu học trò nghèo mà cô giúp đưa qua sông đi thi, đỗ đạt mà không trở lại như lời hứa biến thành. Sau khi anh học trò nhớ ra, tìm lại bến đò xưa thì chỉ thấy một cây cỏ có lá rất to, đốt lá ngửi khói thì thấy mùi thơm và hình ảnh của cô gái lái đò ngày nào.



Điếu cày và thuốc lào được bày bán tại các chợ vùng nông thôn miền Bắc nước ta.

Để có thể hút thuốc lào, người Việt ta dùng một công cụ gọi là điếu. Có ba loại chính là điếu cày, điếu bát và điếu ống. Điếu cày có thân hình ống, hay được làm bằng tre, nứa, ngoài ra còn làm bằng kim loại nhẹ dài khoảng 40–60 cm. Cá biệt có những chiếc điếu cày rất dài, phải có người khác châm lửa thì mới hút được. Một đầu của thân điếu phải kín (nếu làm bằng tre thì lợi dụng luôn mắt tre) để thân điếu có thể chứa nước, đầu kia hở dùng để hút. Khi chế tác thân điếu bằng tre nứa người ta thường đục lỗ xuyên qua các mắt tre sao cho vẫn dễ hút nhưng nước trong thân điếu khó lọt ra ngoài khi điếu bị đổ, dốc ngược...

Vị trí gần phía đầu kín của thân điếu được khoan một lỗ để lắp nõ điếu. Nõ điếu là nơi tra thuốc lào vào để hút, thường được làm bằng các loại gỗ, kim loại có khoan lỗ để tra thuốc, và là bộ phận quan trọng nhất, tạo lên tiếng kêu giòn giã khi người ta hút thuốc. Nõ điếu lắp chếch về phía đầu dùng để hút chứ không vuông góc với thân điếu cho dễ hút. Nếu chế tác cầu kỳ, thân điếu có thể được khảm vỏ trai hoặc chạm trổ cho đẹp mắt. Hút thuốc lào bằng điếu cày tiện lợi, vừa ngon vừa phát ra âm thanh giòn giã.

Điếu bát gồm hai phần bát điếu và xe điếu. Bát điếu, thường làm bằng gốm, sứ là nơi chứa nước. Nõ điếu lắp ở phía trên và đục một lỗ ở gần đó để cắm xe điếu vào khi hút. Xe điếu phổ biến là bằng cần trúc nhỏ, đục rỗng ruột. Bát điếu thường được làm những hoa văn hay hình vẽ cho có tính mỹ thuật, xe điếu cầu kỳ thì cũng có thể chạm, khắc. Bát điếu được đặt trong một vật có hình như cái chậu nhỏ, có khi chỉ là một cái bát sắt to nhưng cũng có khi được làm bằng sơn mài rất đẹp, nó có tác dụng chứa xái (tro của thuốc lào khi hút xong) và nước từ bát điếu có thể tràn ra ngoài để giữ vệ sinh. Điếu bát không thuận lợi khi mang xách nên thường dùng để hút ở nhà.



Một chiếc điếu ống cổ được khảm xà cừ và nạm bạc

Điếu ống, còn gọi là điếu dóng: thân điếu tương tự điếu cày nhưng ngắn và to hơn, làm bằng gỗ quý, xương ống của động vật hoặc bằng ngà... Nó có thể đặt đứng vững được khi sử dụng chứ không cần cầm như điếu cày và có quai xách. Điếu ống được chế tác rất mỹ thuật, chạm trổ tinh xảo, nõ điếu bịt bạc, thân cũng bịt bạc hoặc khảm xà cừ nhưng xe điếu là một cần trúc rất dài, có khi tới 2m, đầu cũng bịt bạc. Loại điếu này chỉ những nhà giàu có mới dùng. Khi hút người hầu châm lửa và đưa cần cho người hút. Đi đâu, thì người hầu mang điếu đi theo.


Điếu bát và điếu ống có nhiều biến thể về hình khối rất đa dạng, kết hợp với chế tác cầu kỳ, bằng vật liệu có giá trị cao nên có thể coi là một tác phẩm nghệ thuật và trở thành món đồ sưu tầm của những người yêu thích.


Hút thuốc lào được nâng lên thành “nghệ thuật”, đi vào tục ngữ, ca dao và cả thơ ca như: “Nhớ ai như nhớ thuốc lào – Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên”. Hay bài thơ rất dí dỏm của nữ sĩ Hồ Xuân Hương:


“Bình tròn phành phạch, đít bảnh bao,

Mân mân, mó mó đút ngay vào
Thủy hỏa tương giao sôi sùng sục
Âm dương hòa khí sướng làm sao!”

Trong thực tế, hút thuốc lào có quy trình gồm vê thuốc, tra vào nõ điếu, châm lửa, hút. Lưu ý khi hút thuốc tốt nhất là dùng đóm (những mảnh tre, nứa, gỗ…mỏng) để châm lửa. Lửa cháy trong một khoảng thời gian vừa đủ, lại không có mùi lẫn vào như khi dùng diêm, bật lửa ga. Lúc bắt đầu hút, người hút hít (gọi là bập) vào từng hơi ngắn để có thêm ô xi cho thuốc cháy đều và khói tích tụ trong thân điếu rồi mới hít một hơi thật sâu kèm theo một lượng khói lớn.



Hút thuốc lào bằng điếu bát thời xưa

Trước đó, người hút thường thổi một hơi ngắn và mạnh để xái thuốc lào văng ra khỏi nõ điếu. Động tác này đòi hỏi phải khéo léo để xái thuốc bắn ra đúng vị trí mình muốn (đối với điếu bát là cái chậu đựng bát điếu, đối với điếu cày thì hay dùng một chiếc bồ nhỏ đựng xái). Động tác này tuy đơn giản nhưng phải có kinh nghiệm mới thực hiện thuần thục, gọn gàng và đẹp mắt được.

Trong khi hút, hơi và khói thuốc khiến cho nước chứa trong điếu và khí phát ra tiếng kêu; người hút thích tiếng kêu phải giòn giã để tăng phần thú vị. Âm thanh này phụ thuộc cấu tạo của điếu và lượng nước đổ vào đó. Thành phần của lá thuốc lào cũng tương tự thuốc lá và người hút hít vào lượng khói khá nhiều trong một lần hút nên cảm giác say thuốc mạnh hơn thuốc lá và có thể gây nghiện. Cảm giác say thuốc lào mạnh đến mức người mới hút hoặc người nghiện nhưng hút vào buổi sáng thường bị mất thăng bằng, nếu tư thế ngồi hút không vững rất dễ bị ngã.

Từ xưa tổ tiên ta đã từng biết độc hại của thuốc lào. Thế kỷ XVIII vua Lê Huyền Tông đã 2 lần ra lệnh cấm hút thuốc lào. Hải Thượng Lãn Ông trong Vệ sinh yếu quyết đã khuyên mọi người bỏ ngay thuốc lào vì hút thuốc sẽ dẫn đến bệnh về hô hấp. Hút thuốc lào, chỉ là một thói quen có thể bỏ được.

Anh Hoan, nhân vật nhắc đến đầu bài viết sau hơn 30 năm nghiện thuốc đã bỏ thuốc sau khi bị một trận ho thừa sống thiếu chết. Thuốc lào nên là một thú chơi tao nhã, dùng để giải trí khi nhàn tản chứ đừng để trở nên nghiện ngập sẽ rất nguy hiểm với sức khỏe người hút và những người xung quanh.

Thành Công

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

BÀI HỌC ĐẦU TIÊN ĐỂ LÀM NGƯỜI.



Đại sư Tinh Vân có một người đệ tử, sau khi tốt nghiệp đại học liền học thạc sĩ, rồi lại học tiến sĩ, sau nhiều năm đèn sách cuối cùng cũng đã hoàn thành luận án tiến sĩ nên vô cùng mừng vui.

Một hôm người đ
ệ tử này trở về, thưa với Đại sư. Thưa thầy nay con đã có học vị tiến sĩ rồi, sau này con phải học những gì nữa? Ngài Tinh Vân bảo: Học làm người, học làm người là việc học suốt đời chẳng thể nào tốt nghiệp được.

Thứ nhất, “học nhận lỗi”. Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng, thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.

Thứ hai, “học nhu hòa”. Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên, cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được. Tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn trong việc tu tập.

Thứ ba, ” học nhẫn nhục”. Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.

Thứ tư, “học thấu hiểu”. Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?

Thứ năm, “học buông bỏ”. Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết buông bỏ thì mới tự tại được!

Thứ sáu, “học cảm động”. Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm động. Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.

Thứ bảy, “học sinh tồn”. Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

Lúa, ốc bươu vàng và trí thức

Lúa, ốc bươu vàng và trí thức

Thanh Tung Nguyen .

Mới đây, tôi có đọc bài viết "Trớ trêu ốc bươu vàng giá trị hơn lúa!" của GS Nguyễn Văn Tuấn, một giáo sư thỉnh giảng cao cấp tại Đại học New South Wales, Việt kiều Úc. Đây có thể nói là một ví dụ điển hình về "tật xấu" của một số trí thức nước nhà: phê phán chính sách, than thở sự tình nhưng lại chẳng có được ý kiến, giải pháp gì để hạn chế sự bất cập đó. Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn, theo các thông tin trên internet, là một nhà khoa học Việt kiều, có nhiều đóng góp cho nền y học nước nhà. Ông thường xuyên có các bài viết trên blog, báo mạng về các vấn đề ông quan tâm, nên có thể bài viết này của ông cũng chỉ xuất phát từ sự trăn trở của ông với quê hương. Tuy nhiên, tôi thấy nó quá phù hợp để làm ví dụ về đề tài của bài viết này nên xin lấy ra để làm đối tượng mổ xẻ.


Tác giả mở đầu bài viết bằng vụ việc "Bộ trưởng thương mại Thái Lan, Boonsong Teriyapirom, bị Thủ tướng Yingluck Shinawatra cách chức, vì ông là tác giả của một chương trình nông nghiệp dẫn đến giá gạo Thái cao hơn giá gạo Ấn Độ và Việt Nam, và làm giảm lượng xuất khẩu của gạo Thái". Ông ngậm ngùi vì ở nước mình thì giá lúa xuống thấp, không ai chịu trách nhiệm. Ngay từ mở đầu, tác giả đã hiểu sai vấn đề.
- Tạm trữ lúa gạo bằng ngân sách nhà nước là một chính sách của chính phủ thủ tướng Yingluck Shinawatra đưa ra khi tranh cử thủ tướng (để thu hút cử tri nông thôn). Chương trình này rất đơn giản: Chính phủ mua gạo của nông dân với mức giá hào phóng, trên giá thị trường khoảng 50%, sau đó trữ gạo trong kho, giảm xuất khẩu. Thái Lan dự kiến sự thiếu hụt bất ngờ từ nhà xuất khẩu gạo lớn nhất thế giới sẽ đẩy giá tăng đột biến trên toàn cầu, sau đó, nước này bán ra với mức giá cao hơn bình thường, nông dân và Chính phủ Thái Lan hưởng lợi, chỉ có người tiêu dùng thế giới bị thiệt. Chương trình này đã vấp phải sự chỉ trích mạnh mẽ từ cả phe đối lập, giới kinh tế và chuyên gia tài chính. Thực tế, nó đã gây thiệt hại cho ngân sách chính phủ khoảng 4.5 - 7 tỷ USD và hiện thời vẫn chưa có cách khắc phục. Ông Boonsong Teriyapirom, người chịu trách nhiệm trực tiếp của chương trình này đương nhiên phải trở thành "vật tế thần" để xoa dịu dư luận, phe phái đối lập,...
- Rõ ràng trong trường hợp của Thái Lan, thoạt nhìn thì có vẻ người nông dân sẽ được hưởng lợi vì giá tăng nhưng thực chất đất nước Thái Lan gặp thiệt hại. Ngân sách nhà nước, tức tiền thuế của toàn dân bị thất thoát trong quá trình chuyển từ ngân sách đến túi nông dân do tham nhũng, gạo bị tồn kho không bán được, bị xuống cấp ... Trên thực tế, đây giống như trò múc nước từ ngăn này sang ngăn khác trong cùng một cái bể.

Tác giả lại so sánh giá thóc với giá ốc bươu vàng, là thứ "rác sinh học" để minh chứng cho sự bèo bọt của thóc. Ông than thở: "Tôi không biết có nơi nào mà người ta có thể ăn ốc bươu vàng thay cho gạo". Là một nhà khoa học, một trí thức lớn, thật lạ là tác giả lại hiểu vấn đề một cách "chân chất" như vậy. Ốc bươu vàng có thể là "rác sinh học" theo quan điểm của những người trồng lúa khi nó phá hoại mùa màng nhưng đối với các nhà chăn nuôi gia súc thì nó lại là nguồn thực phẩm chăn nuôi dồi dào, chi phí phải chăng. Nói cách khác, ra thị trường thì lúa hay ốc bươu vàng thì cùng đều là hàng hóa, và chịu sự chi phối của các mối quan hệ thị trường. Có nơi nào mà người ta ăn vàng thay gạo được không mà sao vàng lại đắt thế?!

"Kể khổ" giùm nông dân xong, ông chuyển sang chỉ trích chính sách nhà nước:
"Chính phủ có Nghị quyết “Về đảm bảo an ninh lương thực quốc gia” và “đảm bảo người sản xuất lúa gạo có lãi trên 30% so với giá thành sản xuất.” Con số lời 30% có lẽ ru ngủ nhiều người và đẹp trên trang giấy, nhưng trong thực tế thì giá lúa tính chung giảm 30% từ năm 2011 đến 2012. "
Chính sách đưa ra là thể hiện ý chí, nguyện vọng của chính phủ, định hướng hoạt động cho các cơ quan chuyên trách. Nhưng từ mong muốn đến hiện thực thì phải trải qua nhiều "trắc trở" nữa. Thay vì phê phán cái mong muốn tốt đẹp của chính phủ thì tác giả nên chỉ ra những khó khăn, giải pháp khắc phục để góp phần đưa mục tiêu đó sớm trở thành hiện thực. Ông giáo sư đã không làm được điều đó, mà chỉ đưa ra cái lý do muôn thuở rằng "thương lái ép giá". Thậm chí ông lại tiếp tục phê phán "chính sách tạm trữ lúa gạo của Nhà nước" vì "vô hình chung tạo cơ hội cho các doanh nghiệp mua lúa và tạm trữ". Ở trên thì ông ngầm ca ngợi Thái Lan (vì tăng giá gạo cho nông dân), dưới thì ông chê bai nhà nước, dù mục đích chính sách của 2 nước là tương tự nhau. Có lẽ tác giả cũng chưa hiểu rõ về chính sách này vì mục tiêu của nó là "buộc" các doanh nghiệp phải mua thóc, gạo trong 1 thời điểm nhất định để giải quyết phần nào đầu ra cho nông dân, kích thích tăng giá,.. chứ chẳng phải "vô hình chung" đâu. Chính sách của Việt Nam khác Thái Lan là nhà nước giao chỉ tiêu mua gạo cho các doanh nghiệp và hỗ trợ 100% lãi suất để doanh nghiệp thu mua. Nhờ vậy, ngân sách nhà nước không phải bỏ ra nhiều và rủi ro như Thái Lan, đồng thời tránh được nguy cơ bị điều tra chống trợ giá xuất khẩu. Chính sách này thực chất lại là "gánh nặng" đối với các doanh nghiệp vì họ bị buộc phải mua khi chưa có nhu cầu, theo giá sàn do VFA quy định chứ không phải tự do. Tất nhiên, vì nhiều lý do, giải pháp này của chính phủ chưa đem lại hiệu quả như mong muốn, dù đã có tác động phần nào đến giá gạo. Nó chỉ là một cách giải quyết phần ngọn của vấn đề. Cái gốc của nó tôi sẽ phân tích trong bài viết khác.


Từ chuyện khó khăn của đầu ra hạt thóc, ông giáo sư đưa đến kết luận rằng đó là nguồn cơn của mọi vấn đề nông thôn miền Tây hiện tại:
"Với tình trạng như thế thì chẳng ai ngạc nhiên khi thấy cha mẹ "quyết không để con làm ruộng". Thu nhập của nông dân nếu tính ra còn thấp hơn thu nhập của công nhân trong các hãng xưởng. Do đó, không ai ngạc nhiên khi phụ nữ xếp hàng đi lấy chồng Tàu, Hàn (một số thì bị chết thảm), và vấn nạn này là một quốc nhục.
Trong khi đó, nam thanh niên thì đi lang bạt làm thuê ở các khu kĩ nghệ khắp nước. Có nơi (như Thới Bình, Cà Mau) chỉ trong vòng 6 tháng có hàng ngàn thanh niên bỏ huyện đi làm ở các tỉnh khác. Ngày nay, đến mùa gặt lúa nông thôn rất khó tìm nhân công. Thêm vào đó là sự tăng trưởng dân số cộng với sự thiếu qui hoạch đã gây nên sức ép môi trường ghê gớm. Hệ quả là môi trường sống và môi trường canh tác càng ngày càng xấu đi một cách nghiêm trọng. Ở quê tôi, không ai dám tắm sông. Có thể nói không ngoa rằng nền tảng nông thôn vùng ĐBSCL đã và đang lung lay.".

Chuyện nhà nông đầu tắt mặt tối thì đâu phải là chuyện gì mới lạ. Đó là điều hiển nhiên hàng ngàn năm nay. Dù theo thời gian, cùng với sự phát triển của Khoa học kỹ thuật, điều kiện làm nông ngày càng được cải thiện nhưng so với các ngành nghề khác, nó vẫn là vất vả, dùng sức nhiều. Do đó, chuyện nhiều bậc cha mẹ mong con cái thoát ly cái khổ của nghề chân tay là hoàn toàn dễ hiểu, và nó diễn ra trên khắp mọi miền nông thôn cả nước, từ bao đời nay. Tác giả lại so sánh một cách rất khập khiễng "thu nhập của nông dân" với "thu nhập của công nhân". Nếu người nông thôn đổ ra thành thị để làm công nhân với một thu nhập thấp hơn khi ở quê làm ruộng thì người ta lên thành phố làm gì? Tuy nhiên, theo quan sát của tôi thì mặc dù xét về khoản thu nhập tiền mặt, người công nhân có vẻ kiếm được nhiều hơn nông dân nhưng ngoài áp lực công việc, họ còn phải chịu rất nhiều chi phí khác từ tiền thuê nhà đến các nhu yếu phẩm hàng ngày. Mặt khác, trong quá trình công nghiệp hóa đất nước, việc cơ cấu lao động chuyển dần từ nông nghiệp sang công nghiệp là hoàn toàn dễ hiểu, thậm chí ở nước ta, sự chuyển đổi còn có vẻ hơi chậm (70% dân số ở nông thôn, làm nông nghiệp). Tác giả than thở rằng nông thôn thiếu nhân công nhưng lại bị áp lực về dân số gia tăng! Nghe có vẻ phi lô gíc! Về việc các cô gái đua nhau lấy chồng Tàu, chồng Hàn lại là một vấn nạn xã hội, tập hợp của nhiều yếu tố như sự thiếu hiểu biết, tâm lý lười lao động mà thích sớm hưởng thụ,.. Là một trí thức lớn, lý ra tác giả phải hiểu rằng cái nghèo không phải là nguyên nhân chính yếu của vấn nạn này. Nói về khó khăn, trên đất nước ta không đâu hơn được khu vực miền núi Tây Bắc và miền Trung cát sỏi, nhưng họ ít đối mặt với vấn nạn này.

Người dân miền Tây vốn được thiên nhiên ưu đãi nên hình thành tính cách phóng khoáng, chân chất, giản đơn. Nét đẹp tính cách ấy của người Nam Bộ lại kéo theo mặt trái là tâm lý thích an nhàn, hưởng thụ mà ít chịu khó, chịu khổ, không trọng việc học hành (nhất là đối với phụ nữ) như cư dân các miền Bắc, Trung. Về mặt khách quan, vùng đất Nam Bộ gặp nhiều khó khăn về giao thông do có quá nhiều sông ngòi, kênh rạch. Điều đó gây khó khăn rất nhiều cho việc đầu tư cơ sở hạ tầng nơi đây. Vai trò của những người trí thức chân chính là phải đào xới những khó khăn chủ quan và khách quan đó để đưa ra những kiến nghị, giải pháp khắc phục hiệu quả chứ không phải ngồi kể lể lại khó khăn này, khó khăn nọ, quy chụp lung tung để rối thêm tình hình. Điều đó cũng chẳng khác gì thái độ "bán cái" của ông "quan chức cao cấp thuộc vùng ĐBSCL" nào đó mà tác giả trích dẫn: “ĐBSCL ở xa trung ương quá, lâu lâu Bộ mới vào một lần. Trung ương mà không sớm thay đổi chánh sách, bỏ rơi thì miền Tây không thoát nghèo được”.


Cả bài viết của vị giáo sư Việt kiều dù có thể mang theo sự trăn trở của ông với quê hương mình nhưng thật tiếc là nó không những chẳng đưa ra được tia sáng tri thức gì khả dĩ có thể đem lại lợi ích cho người nông dân quê nhà mà thậm chí còn mang đến những thông điệp tiêu cực không đáng có. Tôi cho rằng người nông dân không cần các vị trí thức "khóc" giùm cho mình mà họ cần các vị ấy chỉ cho họ cách để không phải "khóc" nữa. Đất nước, người dân cần những bài viết mang hàm lượng tri thức và khả dụng cao từ các vị trí thức chứ không phải "món gỏi xã hội chấm mù tạt". Hãy để việc lấy nước mắt thiên hạ cho các vị "phóng viên trồng cải".

QUYẾT ĐỊNH SỐ 311/QĐ-TTg CỦA THỦ TƯỚNG CHÍNH PHỦ VỀ MUA TẠM TRỮ THÓC, GẠO VỤ ĐÔNG XUÂN NĂM 2012 – 2013 (NGÀY 07/02/2013)

---------------------------
THỦ TƯỚNG CHÍNH PHỦ
Căn cứ Luật tổ chức Chính phủ ngày 25 tháng 12 năm 2001;
Căn cứ Nghị định số 109/2010/NĐ-CP ngày 04 tháng 11 năm 2010 của Chính phủ về kinh doanh xuất khẩu gạo;
Xét đề nghị của Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn và ý kiến của các Bộ, ngành, Hiệp hội Lương thực Việt Nam được Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn báo cáo tại công văn số 442/BNN-CB ngày 01 tháng 02 năm 2013,


QUYẾT ĐỊNH:
Điều 1. Mua tạm trữ 1.000.000 tấn (một triệu tấn) quy gạo theo tỷ lệ quy đổi thóc:gạo là 2:1 trong vụ Đông Xuân năm 2012 - 2013 ở đồng bằng sông Cửu Long; loại thóc, gạo mua tạm trữ gồm thóc, gạo thường và thóc, gạo thơm.

Điều 2. Thời hạn mua tạm trữ từ ngày 20 tháng 2 năm 2013 đến hết ngày 31 tháng 3 năm 2013.

Điều 3. Hiệp hội Lương thực Việt Nam tổ chức việc phân giao cho các thương nhân trực tiếp có kho chứa thóc, gạo đúng quy chuẩn mua số thóc, gạo tạm trữ trên. Các thương nhân thực hiện mua thóc, gạo tạm trữ theo cơ chế thị trường, tự chịu trách nhiệm về hiệu quả kinh doanh.

Điều 4. Ngân sách nhà nước hỗ trợ 100% lãi suất tiền vay mua thóc, gạo tạm trữ; thời gian tạm trữ được hỗ trợ lãi suất tối đa là 3 tháng, từ ngày 20 tháng 2 năm 2013 đến ngày 20 tháng 5 năm 2013.
Bộ Tài chính chủ trì, phối hợp với Ngân hàng Nhà nước Việt Nam hướng dẫn cụ thể việc thực hiện hỗ trợ lãi suất theo quy định tại Quyết định này; bố trí kinh phí từ ngân sách nhà nước để thực hiện việc hỗ trợ lãi suất nêu trên.

Điều 5. Ngân hàng Nhà nước Việt Nam chỉ định một số ngân hàng thương mại thực hiện việc cho vay mua thóc, gạo tạm trữ.

Điều 6. Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn chủ trì, phối hợp với Bộ Công Thương, Ủy ban nhân dân các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương ở đồng bằng sông Cửu Long và Hiệp hội Lương thực Việt Nam xây dựng quy chế giám sát, kiểm tra việc thực hiện mua thóc, gạo tạm trữ theo đúng quy định tại Quyết định này.

Điều 7. Quyết định này có hiệu lực thi hành kể từ ngày ký.

Điều 8. Bộ trưởng các Bộ: Nông nghiệp và Phát triển nông thôn, Công Thương, Tài chính, Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, Chủ tịch Ủy ban nhân dân các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương ở đồng bằng sông Cửu Long, Hiệp hội Lương thực Việt Nam và các thương nhân được giao thực hiện mua thóc, gạo tạm trữ chịu trách nhiệm thi hành Quyết định này./.

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Hãy để chúng ta đưa nhau về..




Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ
hãy để chúng ta đưa nhau về…
trong thương nhớ…

Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữa

có lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cả
có lẽ nên mỉm cười để cảm ơn một phần duyên nợ
có lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thở
và chúng ta chỉ giữ lại bình yên…

Hãy để chúng ta đưa nhau về như một thói quen

rồi từ mai sẽ từ bỏ…
rồi từ mai có thể người sẽ đi về cùng ai đó…
rồi từ mai một trong hai chúng ta phải học lại cách bày tỏ…
rồi từ mai biết rằng còn quá ít niềm vui được xếp dưới đáy cuộc đời vốn nhiều đau khổ…
làm sao mới tìm thấy được nhau trên con đường này?

Hãy xắn tay áo cao lên một chút để chạm vào cái lạnh đêm nay

vén tóc cho vành tai mà nghe rét buốt
chúng ta cần hôn nhau như lần đầu biết hôn mà vẫn cười khúc khích
cho phép mình nhìn thấy cả quãng đời vào một giây phút
để dù mai sau có đánh mất
vẫn biết cách tìm lại trong giấc mơ!

Hãy để chúng ta đưa nhau về như những ngày xưa

trong tim vang tiếng chuông gió
mỗi bước chân đều có một giọt sương nhắc nhở
mỗi tiếng cười đều có một vì sao cùng rạng rỡ
như thiên đường…


Đừng trách gì và cũng đừng ủi an

hết con đường này sẽ đến con đường khác
biết thế sao chúng ta vẫn muốn dừng mãi nơi con đường đang bước
biết thế sao chúng ta vẫn muốn hoán đổi tương lai thành kí ức
biết thế sao chúng ta cứ phải tự nhủ mình đừng khóc
khi khoé mắt rung lên…

Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng im

vì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nói
vì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổi
kể cả khi cần phải đánh đổi
một phần đời…

Hãy để chúng ta đưa nhau về

dù là tận xa xôi*…
* Hãy chọn con đường dài nhất để bước đi bên cạnh nhau khi chúng ta không thể biết yêu thương kia tan vỡ vào lúc nào!
(SG, 17/12/2008)

Nguyễn Phong việt