Anh kế tôi thứ năm, lớn hơn tôi đến 5 tuổi. Bốn anh em trai tôi, có lẽ anh là người yếu đuối và hiền lành nhất. Từ nhỏ, anh vẫn thường bệnh và có chứng mộng du. Má tôi kể, có lần trong một cơn sốt, tối hôm đó anh rồi khỏi giường rồi dọn luôn trang thờ của ông Tà chui vào ngồi luôn cho đến khi Má tôi phát hiện. Nói trang thờ ông Tà là theo thói quen nhà tôi kêu vậy, chứ đó là trang thờ một pho tượng mình người đầu voi- vị thần Shiva. Lúc ông nội tôi thi công tuyến đường lên Chùa bà trên núi Bà Đen đã đào được bức tượng. Ba bảo tượng bằng đồng đen rất quí nên tôi vẫn hay lén lấy chơi bằng cách đặt gần Radio cho lệch sóng rò rè hay lấy dao rạch rồi nhìn vết gạch từ từ biến mất. Có một lần Ba tôi ngã bệnh hay mê sảng, Dượng bảy đến thăm( Là chồng cô bảy em một cha khác mẹ với Ba) rồi bảo Ba xúc phạm thần linh nên bị quở. Dượng là một thầy Pháp rất nổi tiếng- sau này thành lập giáo phái và là giáo chủ giáo phái Vô Vi mà mấy năm trước Báo Công An có đề cập. Má tôi sơ nên mới lập trang thờ để dưới đất.
Anh tôi cơ thể gầy yếu,má cho đi học võ Judo ở Viện hóa đạo ( nhà tôi ở hẻm Văn Vĩ - một con hẻm khá có tiếng bởi là nơi đào tạo ra nhiều nghệ sĩ cải lương nổi tiếng thời bấy giờ như Hữu Phước, Út Bạch Lan, Lệ Thủy. Minh Phụng...), chỉ hơn tuần anh đã trào mật nên phải nghỉ. Bản tính anh hiền lành, luôn nhường nhịn tôi và anh học rất giỏi. Năm lớp 6 anh đậu Thủ Khoa trường Tân Định. Đặc biệt anh rất thích đọc sách, chơi nhạc và vẽ cũng rất đẹp. Anh chơi sáo trúc rất hay. Anh có người 2 người bạn rất thân là anh Danh và anh Long, tối nào cũng qua nhà tôi , kéo nhau lên gác thổi sáo. Anh tôi và anh Danh hòa sáo rất hay, mỗi tối những chị trong xóm tôi thường kéo ghế ra cửa để nghe. Tối nào không nghe, tôi đi chơi về là hỏi: " Thằng Quý có bệnh không mà không nghe mấy đứa nó thổi sáo". Chị bảy Chánh, đối diện nhà tôi ghiền luôn tiếng sáo của anh đến giờ,mỗi lần ở Mỹ về thăm gia đình tôi cũng còn nhắc.Anh Xuân Hồng vốn bà con với gia đình tôi đã đưa anh vào học ở trường quốcgia âm nhạc, nhưng không biết sao, chỉ hơn tháng anh bỏ. Anh Danh đi lính và chết ở chiến trường Cam-Pu-chia ,anh bẻ sáo và cho đến bây giờ chưa bao giờ tôi thấy anh cầm lại sáo để thổi. Ngoài chuyện thổi sáo, chơi đàn mấy anh còn chơi cầu cơ. Tôi chỉ có hứng thú với trò này, vừa sợ vừa khoái. và cũng từ cái chuyện cầu cơ đó dẫn đến việc nhập xác độ mạng anh khi anh đúng 18 tuổi. Đó là năm 1976, Má tôi kể hôm đó, đột nhiên anh Long và Danh chạy xuống, hốt hoảng run kêu má tôi lên vì không biết anh bị gì. Má lên gác thấy anh cứ ngồi xếp bằng gầm gừ mặt xanh như chàm. Mãi một lúc sau, má hỏi nhiều lần anh mới lên tiếng với giọng ồm ồm của rền rả. Người nhập xác của anh tự xưng là ông Thanh Long - là trung tiên. Ông bảo anh tôi căn tu đã nhiều kiếp, đến kiếp này đã đủ nên ông xuống độ mạng anh tu hành " Cứu nhân độ thế'.
Kể sau ngày đó, nhiều lần ông Thanh long nhập về và bảo má tôi rằng anh chống không chịu qui phục. Rồi một hôm, Má kể đã rất khuya má đã ngủ, anh xuống kêu má dậy theo anh lên gác. Lúc đó, chị Chi con dì Ba tôi( Chị ruột má tôi) xuống học thi đại học cũng lên theo. Má và chị kể lại, lúc anh nhập định thì bỗng nhiên một mùi hương thật là lan tỏa ngào ngạt cả căn gác. Người nhập về tự xưng là Phật và cũng nói như ông Thanh Long muốn độ anh tu hành để đắc đạo thành phật. Ba và tôi lúc đó ở Tây ninh, má về kể Ba nghe cứ bảo má nói láo. Má còn nói ( điều mà tôi ghi nhớ mãi ) là chuyện chiến tranh giữa Việt Nam và Trung quốc, cùng chuyện dân Cam-pu-chia sau này chỉ còn lại đủ gốc bồ đề. Sau này, chiến tranh phía Bắc xảy ra cùng chiến tranh Tây Nam.
Lúc đó, anh tôi tham gia phường đội( Sau ngày giải phóng ban quân quản huy động thành phần học sinh tham gia giúp việc văn phòng). Tôi nhớ, lúc đó là chú Sáu- người miền Bắc. Hè năm 77 má tôi đưa em gái tôi về Tây ninh sống với Ba và tôi. Nhà ở Sài gòn để lại cho Anh và chị Chi. Rồi anh bị điên, khiến cả xóm hoang mang, nhất là chú Sáu. Chị chi kể, giữa trưa anh leo lên nóng nhà nhảy múa, gầm rú như một con rồng giận dữ vậy, cả xóm tôi đều chứng kiến và chị Bảy Chánh phải chạy nhờ đến dượng Bảy của tôi. Chị Chi kể, Dượng bảy đến đốt nhang khấn vái một lúc anh mới vào nhà và tỉnh lại. Hỏi anh, anh nói anh không nhớ gì. Má tôi đưa tôi xuống Sài Gòn thăm anh, chị Hai tôi ở Cao Lãnh cũng về. Nhờ đó, tôi cũng được chứng kiến.
Tối hôm đó, anh đang nằm trên giường nói chuyện với chị tôi và chi Chi thì đột nhiên anh im bặt, Thấy anh tự nhiên không nói, chị Chi đến giường coi anh ngủ chưa( vì anh nằm trên giường của Chi) thì thấy anh mặt anh xanh như chàm. Do đã từng chứng kiến chị la lên. Má tôi đang nói chuyện với chị bảy ngoài sân, tôi thì cũng đang chơi gần đó, nghe la ó nên chạy về. Tôi về thấy chị Hai tôi và Chị Bảy lính quýnh cạo gió cho anh, Chị hai vừa lấy kim chít các đầu ngón tay của anh vừa gọi Má tôi : Má ơi má, Quý nó lạnh ngắt rồi, chít ngón tay cũng không ra máu.'' . Chị Chi thì luôn miệng bảo : Dì Tám nó bị nhập rồi đó, dì lại kêu dượng bảy đi".. Cả xóm bắt đầu xúm quanh nhà tôi,bàn tán. Cũng may là Dượng Bảy có nhà,( Nhà dượng nằm ở mặt tiền đường Trần Quốc Toản, bây giờ là đường 3-2, cách nhà tôi cũng hơn 500m) nên chỉ khoảng hơn 15 phút Dượng Bảy đến. Khi dượng đến gần bên giường anh rồi thì thầm, đột nhiên anh cũng nói nhưng toàn là những tiếng nghe rất lạ. Dượng và anh nói chuyện với nhau đâu cũng gần năm phút, mọi người vây quanh lo lắng. Rồi dượng thở thở phào,xong rồi. Dượng nói với má tôi ; nó gan lắm bỏ xác theo ông Thanh long đi chơi. Nói rồi, dượng bảo má lấy cho dượng ly nước lạnh, dượng uống một ngụm rồi bắt ấn phun vào người anh tôi. Anh anh tỉnh lại, thấy mọi người vây quanh còn cười vui vẻ bảo : làm gì mà đông vậy.
Sau này, tôi chỉ nghe má rôi bảo anh đã chấp nhận để được độ mạng. Rồi có một lần, tôi và anh đến nhà Dượng ngồi ở sa-long nới phòng khách nói chuyện . Hai bên cãi vả nhau gì đó tôi không nghe rõ, lúc tôi và cô Bảy ở nhà sau ra thì thấy Dượng tay bắt ấn cách không đánh anh té bật ra ghế.anh đứng lên giận dữ gọi tôi ra về. Tôi nghe cô Bảy hỏi chuyện gì thì dượng bảy trả lời: nó ngang lắm muốn thử đánh anh.
Anh vào học Đại học tổng hợp- chuyên ngành anh ngữ được 2 năm anh tình nguyện nhập ngũ.
Anh đi bộ đội lúc đóng quân ở Dương Minh Châu- Tây ninh, anh về thăm nhà cùng với hai người bạn, cũng đếu là sinh viên tình nguyện. Sau này, tôi chỉ nghe anh kể qua loa việc bạn anh về trường uống thuốc tự vẫn và phát biểu tố cáo sư đoàn trưởng. Tôi chỉ biết, ngày đó đại đội của anh hầu hết là tập trung sinh viên tình nguyện làm nhiệm vụ hậu cần. Các anh phát hiện việc ăn chặn quân lương của sư đoàn và tố cáo nhưng bị đàn áp rất dã man. Bản thân anh, bị bắt đưa về đưa về Trảng Táo và gia đình tôi cũng không nhận được tin tức của anh. Một hôm, gia đình tôi nhận được thư anh. Lúc đó,tôi và Ba đang ăn cơm, còn Má thì vui mừng xé thư anh đọc. Má tôi chỉ đọc chưa hết bức thư đã khóc, bảo với ba tôi : chết rồi ông ơi, thằng Quý có chuyện. Má đưa bức thư cho ba. Ba cầm rồi đi lên nhà trên lấy kiếng để đọc. Má tôi bảo với tôi : anh con nó đòi tự sát.
Ba tôi chắc đọc xong bức thư, ông cầm bức thư xuống đưa cho má tôi rồi nói : Bà đi gấp, đem bức thư này xuống cho anh Tấn và thằng Nguyện nhờ giúp mình. Vậy là má tôi vội vàng lên thay đồ rồi bảo tôi đưa ra bến xe đi về sài Gòn ngay hôm đó. sau này, tôi mới được đọc bức thư. Anh kể anh bị đưa vào trại cưỡng bức của quân đội và bị hành hạ, đối xử như tội phạm. trong thư anh viế : nếu như không nghĩ đến ba má con đã cướp súng bắn tụi nó rồi tư sát. Một tuần sau má mới về, bảo nhanh thì tuần sau anh sẽ về nhà. Má bảo, anh Tấn rất tốt, vừa đọc bức thư xong anh đã điện thoại các nơi( lúc đó bác tấn là cục trưởng cục An ninh miền nam). riêng anh Tư Nguyện ( anh là bí thư tỉnh ủy Sông Bé và là Ủy viên trung ương Đảng- anh là người bà con, gọi má là dì) đọc thư xong, anh bảo má tôi ở lại nhà anh. Sáng hôm sau anh qua chở bác Tấn cùng má tôi lên Trảng Táo.
Hơn tuần sau anh về rồi được thuyên chuyển về quận đội Tân Bình làm kiểm soát quân sự cho đến khi xuất ngũ. Anh trầm lặng hẳn đi. sau khi xuất ngũ anh đi học trở lại. . Chuyện nhập xác độ mạng của anh như là chuyện hiển nhiên nhưng lại xa vời, nên dường như không tồn tại gì trong suy nghĩ của tôi cũng như của những người trong gia đình tôi.
Anh ra trường rồi đi dạy. Sau này, tôi về SG học thi đại học ở với anh thỉnh thoảng cũng thấy anh đốt nhang luyện ấn nhưng rất ít.
Anh dạy được hai năm thì bịnh phổi nặng, má tôi bảo anh về Tây ninh sống, lúc đó Ba tôi cũng đã mất. Anh nghĩ dạy về sống ở Tây ninh và làm việc ở ban kinh tế đối ngoại tỉnh. Má tôi thì giao nhà cửa cho tôi ( tôi đã lấy vợ và vào làm ở báo Tây ninh) rồi đi tu. Anh trầm mặc hẳn, nhất là sau khi chuyện tình cảm của anh đổ vỡ. Ngày đó, anh và chi P. yêu nhau nhưng gia đình chị P. không đồng ý vì họ rất giàu( Ba chị P.là chủ ngân hàng tư nhân lớn mới thành lập). Chị P. đồng ý theo anh về Tây ninh sống với anh không cần cưới hỏi nhưng anh lại không đồng ý. Tôi biết anh rất đau khổ. Anh sống thầm lặng và đơn độc. Công việc làm báo của tôi lúc đó rất bận rộn nên không mấy khi trò chuyện với anh dù chúng tôi ở chung một nhà. Tôi cũng không thấy anh luyện ấn nữa.
Rồi một hôm, anh bảo tôi cho anh mượn máy ghi âm. Tôi đưa anh mấy ngày sau,anh kêu tôi bảo nhà mình có ăn trộm rình nhà. Tôi nói em có nghe gì đâu. Anh mở máy bảo tôi nghe. Tôi ngạc nhiên khi chỉ nghe được những âm thanh rò rè trống rỗng và tôi đã bắt đầu nghi ngờ. Tôi không đi làm và ở nhà bảo để theo giỏi cùng anh và tôi phát hiện ra anh bị hoang tưởng, có triệu chứng của bịnh tâm thần. Tôi vội điện báo tin cho anh chị và má. Má và anh chị em tôi về đủ cả, triệu chứng của anh đã bắt đầu nặng. Anh bắt đầu nói chuyện một mình.
Tôi quyết định nhờ bác sĩ Hồ Sáu đến khám cho anh, ban đầu anh không chịu, đến lúc má tôi khóc anh mới chấp nhận. Bác sĩ Hồ sáu thân với tôi, ông là tiến sĩ y khoa tốt nghiệp ở Đông Đức.Khám cho anh xong ông khẳng định chắc chắn anh đã bị bệnh về thần kinh và khuyên gia đình tôi đưa anh về Bệnh viện thần kinh Sài gòn khám và chữa trị
Anh Dũng, bạn anh là bác sĩ được ở lại giãng dạy tại trường y khoa lúc đó. Tôi báo cho anh hay và nhờ anh giúp để tìm Bác sĩ giỏi chữa trị cho anh. Sau khi khám xong, biết chắc là mình đã bị thần kinh anh càng trầm lặng hơn. suốt ngày anh chỉ im lặng. Lúc đó, má đưa anh về nhà anh chị Tư ở Tân bình và hết sức lo lắng. bác sĩ khám cho anh, cho thuốc anh uống và báo với gia đình tôi. Nếu uống hết ba ngày thuốc này anh không tỉnh lại thì không còn cách nào chữa trị được nữa. Đêm đó tôi thức canh anh, không ngờ anh bảo đi nhà toa lét rồi vào đó cửa. Cũng may, tôi có linh tính nên khi tôi thấy mất con dao trên bàn tôi vội la lên ;: Anh quí định tự tử đó. Anh Tư tôi vội đạp cửa toa lét vào kịp giựt lấy dao trên tay anh.Đêm đó, bỗng nhiên má tôi lại nhắc đến chuyện anh bị nhập xác độ mạng. hỏi anh có còn theo tu hành không nhưng anh không trả lời. Má và chi Hai vội lập bàn thờ ngoài trời đốt nhang cúng vái.
Hết thuốc, trông anh tỉnh táo hơn và anh thực sự chấp nhận bịnh của mình, chấp nhận điều trị. Khi tái khám, vị bác sĩ đã thở phào. ông bảo anh đã vượt qua được ranh giới giữa điên và tỉnh rồi, giờ không còn gì phải lo ngại nữa,uống thuốc và bồi bổ sẽ bình thường trở lại.
Vài tháng sau anh trở lại bình thường.Khu công nghiệp Trảng Bàng thành lập, anh được điều về làm chánh văn phòng Ban quản lý dự án.Anh cưới vợ, sanh con và qua nhiều năm anh bình thường cho đến hôm xảy ra vụ tai nạn nổ lò hơi ở một nhà máy trong KCN, dẫn đến gần 60 mươi công nhân bị thương và hơn 10 người chết. Anh ở mấy ngày, khi giải quyết ổn anh mới về. Anh về nhà hai ngày thì vợ anh cho má tôi hay là anh có hiện tượng rất lạ. Ban ngày, anh bình thường nhưng khi mặt trời vừa tắt là anh lại như người mất hồn, vừa đi vừa nói một mình. Má tôi lo anh bị chấn động bịnh cũ tái phát. Lúc ấy, sau ngày em gái tôi nhập xác chị Hai tôi thì vợ chồng chị cũng về Tây ninh sống trên mảnh đất của gia đình.Thấy anh có hiện tượng lạ vậy, chị tôi gọi em tôi về cho má hỏi. Con bé nhập về chỉ ú ớ, má tôi hỏi thì không dám trả lời chỉ bảo con sợ lắm rồi xuất ra. Má tôi đã nghi ngờ anh lại bị ông Thanh Long hành xác nên bảo vợ anh lập bàn cúng, cầu xin. Quả nhiên, sau khi vợ anh tôi cúng, thì ông Thanh Long nhập về chị tôi. Lúc nói chuyện với vợ anh , tôi cũng có mặt. Ông phán bảo: bao năm qua anh tôi đã bỏ tu đạo và ông buộc anh phải lập trang thờ ông, theo ông tu đạo trở lại. Rồi ông bổng quay sang tôi bảo tôi cũng có căn tu nhưng lại bướng bỉnh và không chịu tin. Tôi vọt miệng nói : nếu thật sự ngài có thật thì 3 ngày sau, anh tôi bình thường thì tôi sẽ quy y. Không ngờ, vợ anh tôi lập trang thờ xong, đốt nhang thì tối hôm sau anh trở lại bình thường và bản thân anh bảo anh không nhớ chuyện gì.
Tôi đành thực hiện lời hứa và má tôi đã đưa tôi quy y cửa Phật. Ngày má đưa tôi đi quy y, nhiều phật tử cùng xóm đi theo bởi tôi vốn nổi tiếng ngang bướng, chẳng tin thánh thần ma quỷ.
Từ đó đến nay cũng đã hơn 10 năm trôi qua, tôi không biết anh có tu đạo hay không và tôi cũng chưa bao giờ hỏi anh nhưng trang thờ ông Thanh Long lúc nào cũng nhang đèn tươm tất.