Chị tôi
Chị Hai tôi đột nhiên ngã bệnh nằm ở bệnh viện Cao lãnh 4
tháng dù các bác sĩ đã làm đủ mọi cách nhưng vẫn không sao xác định được căn
bịnh của chị tôi. Thỉnh thoảng, chị lại run bần bật, bắt đầu từ dưới chân và
những lúc như vậy chị tôi gần như hôn mê. Ngày đó, má tôi đã đi tu và cũng đã
là Sadi. Má thăm chị rồi đưa chị về bệnh viện chợ rẫy. Ban đầu các bác sĩ chuẩn
đoán chị bị sốt thương hàn nhưng sau cùng vẫn không xác định được căn nguyên
bịnh của chị. Mọi thứ thuốc điều đã được sử dụng nhưng vô hiệu quả. Những lúc
không co giựt chị tỉnh táo, ăn uống trò chuyện bình thường. Rồi một ngày, má tôi nghe lời một vị hòa thượng đưa chị về nhà tôi. Má tu,nên lập một am thờ và
má quyết định qui y cho chị. Chị tôi cũng đồng ý. Ngày chị tôi qui y, má tôi
khấn vái thế nào không rõ, đột nhiên chị tôi khóc òa, nước mắt ràn rụa, gọi má,
gọi chính chị tôi : chị hai ơi! Khi cơn
xúc động qua đi, má tôi hỏi: con là ai? Đến lúc đó, chị tôi vừa nghẹn ngào vừa
nói : Con là Thanh Thủy đây Má ơi. Bao nhiêu năm nay con đi tìm gia đình, tìm
riết mới tìm được chị hai mà con không nhập xác được- giọng chị tôi nghe như
một đứa trẻ. Má tôi không cầm được nước mắt, ôm chị tôi mà khóc. Tôi có đứa em
gái,nhỏ hơn tôi 2 tuổi. Em sanh ra được tháng thì mất. Chính chị hai tôi đã đem
em đi chôn. Thoạt đầu mấy anh em tôi đều không tin, Anh hai- chồng chị tôi cũng
vậy. Chúng tôi đến hỏi em có nhận ra ai
không? Chị tôi lắc đầu. Cũng phải, em
mất trong bệnh viện. Ngày đó, Khi em ra đời cho đến lúc mất cũng chỉ có má và
chị tôi. Rồi má bảo em ra khỏi xác chị. Em cứ khóc níu má bảo đừng bỏ e,
hãy cho em ở lại. Má tôi hứa và đốt nhang bảo em lạy trước bàn thờ phật xin tu
hành.
Em xuất ra, chị tôi tỉnh lại. Má hỏi chị có nhớ gì không?Chị
rơi nước mắt, rồi nói: Con nghe hết má, tội nghiệp Thanh Thủy. Chị cũng khóc.
Sau ngày đó, khi chị thấy chân mình lạnh co giựt, chị lại
cười rồi nói với Má. Thanh thủy nó muốn nói chuyện. Vậy là, Má và anh em tôi
lên bàn thờ phật để chị thắp nhang xin cho em nhập xác. Em về, nói huyên
thuyên, đôi lúc em kể chuyện cứ như người sống. Em bảo,em bé lắm, hình hài lúc
mất thế nào giờ cũng vậy không có lớn. Em hồn nhiên đến mức bảo mẹ tôi em thèm
được bú mẹ. Chị tôi lúc ấy đã 50 tuổi. Kể từ sau ngày em tôi nhập được xác, chị
tôi khỏi hẳn và cũng bắt đầu làm chủ được việc xuất nhập xác của em tôi. Kể từ
ngày đó, không chỉ riêng linh hồn của em tôi nhập vào xác chị, mà còn có những
người trong họ nhà tôi, đặc biệt là người chết “oan khuất” nhứ Bác hai tôi- ông
treo cổ tự vẫn khi mười bảy tuôi nơi căn phòng tôi đang ở. Ông Năm là em
ông nội tôi bị cướp bắn chết ngay trên gian nhà trên của chúng tôi. Chuyện xảy
ra được giấu kín, chỉ có người trong gia đình tôi, vài người bà con và những
những người chòm xóm cùng theo mẹ tôi tu hành. Chị tôi vẫn đi làm ở Hội phụ nữ
tỉnh và thỉnh thoảng khi có người thân cần điều gì muốn hỏi thì nhờ chị tôi
nhập hồn người muốn gọi về. Dù thấy tận mất, tôi và người anh thứ Tư đều không
tin mấy, thâm tâm lại lo chị tôi mất phải bệnh tâm thần nhưng chị tôi thật bình
thường. Cho đến một hôm, má tôi sai người bảo tôi xuống am của má. Tôi xuống
thì má tôi vừa khóc vừa nói, Ba con gọi con nói đôi lời rồi Ba đi . Nhắc đến
Ba, tôi rợn cả lòng và cũng đã không cầm được nước mắt. Chi tôi ngồi hai mắt
nhắm nghiền, chị bảo : Trúc con ráng vượt qua, Ba đi không ở bên con được nữa (
Trúc là tên gọi ở nhà của tôi). Tôi cố nén xúc động, thâm tâm tôi cũng chưa tin
đó là Ba nên tôi hỏi ông về một chuyện mà chỉ tôi và ông biết. Đó là chuyện,
cũng vào đúng năm 17 tuổi, tôi đã uống thuốc tự vẫn và Ba phát hiện kịp. Lúc đó Ba đến bên tôi rớt nước mắt, nói : Tại sao con phải làm vậy? Con không thương Ba sao?”. Chị tôi đã nói đúng câu nói đó. Đó là câu nói đã cứu sống tôi. Tôi đã
bật dậy, rồi đón xe vào bệnh viện để được cấp cứu. Rồi Ba quay sang má tôi căn dặn: Bà phải coi
chừng thằng Trúc,mọi ác nghiệp của bao đời trước chỉ có riêng thằng Trúc là
phải gánh trả.
Ba đi, Má tôi bảo Ba đã được lên cõi trên.
Tôi đã bắt đầu thực sự tin có linh hồn.
Sau này,bạn thân tôi – Kim Hoàng- có 2 người anh chết trong
chuyến tranh Cam-pu-chia nhưng gia đình không tìm được xác. Tôi bảo Hoàng đến
nhờ chị. Thế là chị tôi đã gọi hồn của 2 anh Hoàng về và hai anh chỉ nơi các
anh hài cốt của hai anh bị chôn lấp. Hoàng đã làm theo và đã tìm được hai bộ
hài cốt của hai anh trai mình.
Về phần tôi, có một chuyện cũng kỳ lạ. Nguyên nhà tôi có một
bức tranh vẽ truyền thần Quan Công cưỡi ngựa cầm đao mà từ nhỏ tôi rất thích,
bức họa cũng đã hơn 100 năm vẽ bằng mực tàu. Hôm đó, tôi chuẩn bị khai trương
lại quán cà phê Nhật Nguyệt, tôi đã lấy bức tranh lau chùi để đem treo. Đột
nhiên, chi dâu tôi chạy lên hớt hãi bảo tôi xuống gấp, má gọi. Tôi xuống thì
thấy chị tôi như đang diễn hát bội của một người cưỡi ngựa. Má tôi bảo, ông Quan Công muốn gọi tôi và bắt tôi chắp tay vái lạy. Tôi đành nghe lời má tôi vì
có lạy cũng là lạy chị mình- người mà tôi luôn yêu quí. Đến lúc đó chị mới thôi
cưỡi ngựa ngồi xếp bằng rồi phán : Ngươi có duyên với ta nên nay ta thu nhận ngươi
làm đệ tử.Tôi quả thật thắc mắc, sao chị ở dưới này lại biết tôi có ý định sử
dụng bức tranh Quan công. Vậy là, má tôi hối thúc tôi quì lạy để được Quan ngài
thâu nhận và độ trì. Tôi cũng chìu theo ý má tôi. Thế là bức tranh với dự định
chỉ treo làm cảnh thì lại được lập trang thờ. Sau này, khi tôi bỏ nhà ra đi, má
tôi lập ngôi miếu nhỏ thờ ông đến giờ.
Còn một chuyện liên quan đến việc tôi qui y cửa phật sẽ kể
sau vậy, Chuyện này liên quan đến người anh kế tôi.
Đến giờ chị tôi vẫn khỏe mạnh, đã nghĩ hưu và cũng ngoài 60
mươi. Chuyện nhập xác tôi cũng khôn nghe nhắc đến nữa, dù sau tôi cũng đã rời
gia đình cũng 10 năm. Chị tôi sống ở Sài Gòn và tôi cũng không bao giờ hỏi chị
về chuyện nhập xác. Tôi nghĩ, em tôi cũng đã tu hành và siêu thoát
( còn tiếp)