Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

BUỒN




Đêm đã khuya
Trời chuyển sang ngày mới 
Một mình tôi vẫn đợi điều gì
Như khắc khoải như chờ mong
Tôi vẫn đợi.......
Lắng trong đêm
Những ngọn nguồn nông nổi
Như làn gió thổi
Buốt lạnh trái tim ai
Nỗi buồn theo ta rong ruổi những ngày dài
Như hoang dại......
Bàn chân này dẫm nát niềm vui
Để rồi đây ta lại đơn côi
Ôm gối chiếc giữa màn đêm sâu thẳm
Vẫn đợi chờ 
Người ngủ từ lâu......vẫn đợi



 

Love story

GIUTAR MOZART

LÁ DIÊU BÔNG

Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
     Chị thẩn thơ đi tìm
     Đồng chiều
     Cuống rạ ...
Chị bảo:
     đứa nào tìm được lá Diêu Bông
     từ nay ta sẽ gọi là chồng
Hai ngày
     Em tìm thấy lá
Chị chau mày
     đâu phải lá Diêu Bông
Mùa đông sau
     Em tìm thấy lá
Chị lắc đầu
     trông nắng vãn bên sông
Ngày cưới chị
     Em tìm thấy lá
Chị cười
     xe chỉ ấm trôn kim
Chị ba con
     Em tìm thấy lá
Xoè tay phủ mặt
     Chị không nhìn
Từ thuở ấy
     Em cầm chiếc lá
đi đầu non cuối bể
Gió nghe vi vu vút gọi
     Diêu Bông hời ...
     ... ới Diêu Bông ... !



Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

NHỚ...





 
Sầu tuôn dặm cũ
Buồn vướng chân quê
Xơ xác thu về
Lá thay màu đỏ.

Tình không dám ngỏ
Duyên ngậm ý duyên
Sông lặng triền miên
Xuôi dòng nước đổ

Nước đổ thuyền trôi
Bóng ngày xa xôi
Bóng ngày cách bóng
Tình vẫn không nguôi

Người đã xa rồi
Ai hiểu dùm tôi
Lời chưa kịp nói
Đã nghẹn trên môi

Thu lại mùa thu
Đời chĩu sương mù
Tôi quờ quạng bước
Như người miên du

Tìm người trong nhớ
Tìm người trong thương
Mơ lên thiên đường
Mơ xuống địa ngục

Người vẫn xa rời
Người cách biệt rồi
Tôi vẫn mình tôi
Sầu khổ không nguôi.

Sầu đong đêm dài
Sầu tràn đêm nay
Cây buồn rớt lệ
Thơ tràn bút say!

                      1939

THAO THỨC

Hơi sương thấm lạnh da người
Còn thơm hương tóc trên mười ngón tay
Xa em , anh thức đêm nay
Đêm không ngăn gió càng dài nhớ thương.
Ngẩn ngơ nửa mái trăng tường
Hồn xưa vết cắt còn vương máu sầu
Tấm thân xa cách linh cầu
Ga đời từng đợichuyến tàu ly tan
Từng toa kéo mộng võ vàng
Trời khuya sa xuống ngang ngang nỗi hờn
Chân mây vẽ bức tranh buồn
Trôi theo kỹ niệm linh hồn lên men.
Xa rồi, rồi sẽ xa thêm
Quả tim vọng nguyệt đã mềm nhớ nhung
Khói tương tư quyện lạnh lùng
Đêm càng thao thức nghe chừng càng sâu
Nửa đêm trời sáng trăng cao
Ngậm ngùi không biết vì sao ngậm ngùi
Hơi sương thấm lạnh da người
Phai dần hương tóc trên mười ngón tay

CÚI ĐẦU


Bài thơ gói trọn tâm tình
Nữa đời còn lại, làm thinh cúi đầu.
"Nhìn tường" ngẫm chuyện bể dâu
Hương thời gian, loạn sắc màu ...buồn tênh
Bước cao, bước thấp gập ghềnh
Đường sông núi... bỗng vang rền tiếng xưa.

Đêm không thấy sáng
Thơ cứ nghẹn lời
Nằm tay vắt trán
Ruột gan rối bời
Tháng năm có hạn
Sống chỉ một đời
Mùa xuân ánh sáng
Lạc cánh chim trời
Bước chân quờ quạng
Bước chân rã rời
Người ơi...em ơi...
Sắt son đổi đời...

Bài thơ gói trọn cuộc đời
Ngày vui không có, nụ cười cũng không
Tuổi xuân hẹn với tang bồng
Mười năm luân lạc, mây hồng, tóc xanh
Ghét, yêu một dạ chí thành
Mặc ai đi tắt... về quanh lọc lừa
Mười năm thế sự đẩy đưa
Ai bày? Ai xóa? Cuộc đời long đong
Xót thân chìm nỗi giữa dòng
Như nước ngày một xa nguồn thêm xa
Ngày qua rồi tháng năm qua
Nữa đời còn lại biết là về đâu?
Hương thời gian ... đã nhạt màu
Ngẩng đầu...rồi lại cúi đầu làm thinh.

                                                       1964

NẤM MỒ


Ngày... tháng ... năm....
                    "Ăn cướp như tao phải đem sinh mạng ra đặt cược. Người đời coi tao là quái vật nhưng tao nghĩ tao còn hơn khối thằng. Này nhé, những thằng quan quyền thi làm giàu bằng quyền lực, cái đám thầy bà lợi dụng sự mê tín mà kiếm tiến, bọn con buôn cũng đủ trò gian lận...Cũng toàn là lũ ăn cướp cả thôi. Con mẹ nó! " Tôi cười, hỏi nó: " sao mày không làm như tụi nó mà vác dao vác súng ăn cướp làm gì?". Nó nhăn mặt, đáp : " tao chỉ có cái mạng, chữ nghĩa vốn liếng đâu mà làm như tụi nó". Nó gãi gãi cái đầu trọc, rồi cười nói: " dù sao tao cũng không lừa gạt ai.Chó má thật!". Tôi k biết nó chửi ai. Một lúc, nó lại bảo: " Tao ăn cướp nhưng không giết người là được". Tôi thấy tội nghiệp sự ngây ngô của Hưng bò- một thằng ăn cướp tôi quen trong tù. 
Sau này, trong một lần 'ăn hàng"  nó bị bắn chết mà chưa kịp giết ai.
Bản án tử hình chắc chắn sẽ được dành cho tôi. Giết người thì đền mạng. Đó là sự công bằng. Có gì phải ân hận và nuối tiếc? "
Tôi ngẩn lên, hỏi anh:
- Lá thư này của ai?
-Của thằng Hoàng- anh đọc hết đi- giọng anh buồn bã. Anh trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Trông anh như có điều ray rứt. Hẳn nhiên lá thư của một tử tù phải có gì đó liên quan đến anh. Tôi cúi xuống và chăm chú đọc 

 "... Tôi cũng có một mái ấm gia đình và một quãng đời êm đẹp. Cha tôi là thầu khai thác gỗ cho cho một căn cứ của Mỹ và công việc này đem lại cho gia đình tôi một cuộc sống sung túc. Ký ức về cha tôi thật mờ nhạt, có lẽ không gì ngoài bức ảnh chụp cha tôi lúc trẻ mà mẹ tôi để thờ và những gì mẹ tôi đã kể về cha tôi.Ba tôi là người mồ côi, từ nhỏ sống ở cô nhi viện. 
Bà má tôi quen nhau trong phong trào đấu tranh của sinh viên học sinh Sài gòn.Lúc đó, cha tôi là sinh viên trường đại học kiến trúc, còn mẹ tôi là nữ sinh trường Gia long. Gia đình ngoại tôi giàu sang và có địa vị trong chính quyền. Ông ngoại tôi là dân biểu, cậu tôi là trung tá cảnh sát. Vì vậy, cuộc hôn nhân của cha mẹ tôi không được chấp nhận. Mẹ tôi đã theo cha tôi về Tây ninh sinh sống.
       Lúc nhỏ, tôi ít gần ba tôi. Một phần do công việc bà tôi thường xuyên vắng nhà.Một phần, do ba tôi là người trầm tính, ít nói và không hay biểu lộ tình cảm làm cho tôi có cảm giác sợ ông. Khi má mất, tôi mới biết tôi không thể sống thiếu má tôi. Má tôi đẹp, hiền lành và yếu đuối.Bao giờ nghĩ đến má, lòng tôi ấm lại và thù hận trong tôi cũng bùng lên . Má tôi đã chết trong đau khổ và tủi nhục khi tôi ngồi tù chưa được một năm.
         Năm tôi 10 tuổi,trên đường chở gỗ về xe ba tôi bị trúng đạn pháo của Việt cộng.Má tôi tưởng chừng đã không sống nổi với mất mát quá lớn này.Đến năm 1974, Thị xã nơi chúng tôi ở cũng đã nằm trong tầm pháo kích của Việt cộng. Má tôi đưa tôi về nhà ngoại. Ông bà ngoại và cậu di cư sang Mỹ. Má tôi không đi nên tôi cũng ở lại.Ngôi biệt thự sang trọng , to lớn của ngoại càng trở nên trống vắng với má con tôi.
      Sài gòn giải phóng, gia đình tôi bị xem là thành phần tư sản phản quốc, ngôi biệt thự bị chính quyền tiếp quản giao cho ông Bình- một cán bộ lãnh đạo của Ban quân quản lúc đó. Má con tôi phải dọn ra nhà kho mà ở tạm. Tôi cảm thấy uất ức vô cùng. Họ đã tước đoạt tất cả những gì của má con tôi.Má tôi cũng nhuốm bịnh ,từ đó.
                 Cuộc sống của má con tôi ngày càng chật vật. Má tôi phải gánh hàng đi bán.Tôi vừa đi học vừa đi làm thêm . Chính lúc đó, tôi nhận ra nỗi nhục của kẻ nghèo, thân cô thế cô.Má còn tôi đã làm gì sai để luôn bị đối xử như kẻ có tội. Mười bảy tuổi,t tôi trở nên lầm lì, không thích kết bạn và cộc cằn. Trong tôi, dường như lúc nào cũng muốn bừng lên khoái cảm đập phá và tôi vẫn thường gây sự đánh nhau.
          Gia đình ông Bình giàu lên nhanh chóng như trêu chọc cuộc sống ngày càng cơ cực của má con tôi. Tôi luôn có cảm giác mình bị cướp bóc đến trần trụi. 
Ông Bình là quan chức cao ngạo và ti tiện không kém  mụ vợ. Dưới con mắt họ, má con tôi chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, tệ hơn còn là những kẻ phản quốc.
                 Má tôi hiền lành, nhẫn nhục chịu đựng. Tôi cũng vì thương má nên những lần có đụng chạm, tôi cố nhẫn nhịn không để xảy ra lớn chuyện. Nhưng tôi biết, họ luôn tìm cách tống khứ má con tôi ra khỏi khuôn viên biệt thự.Thằng Vinh- con trai lão Bình-càng xấc xược và có lần tôi đã đánh nhau với nó. Lần đó, nếu má tôi không hết lòng năn nỉ ,giao cả giấy tờ nhà đất cho lão Bình, không thì tôi đã ngồi tù.
                
 Một hôm, tôi về nhà thấy má tôi khóc tức tưởi.Đồ đạt trong phòng tôi bị lục tung. Cũng vừa lúc đó,  ông Bình cùng 2 người công an ập đến.Tôi chưa kịp lên tiếng, họ đã còng tay tôi giải đi. Sau đó, tôi mới biết, tôi đã ăn cắp sợi dây chuyền vàng của bà Bình! Mọi chuyện đều do họ sắp đặt. 
Tôi bị đưa đi cải tạo 3 năm. Chưa được một năm, tôi nhận được tin má mất. Thù hận đã nuôi dưỡng tôi cho đến ngày tôi ra khỏi tù.
                   Tôi bước vào cuộc sống giang hồ và tôi đã trả thù một cách thích đáng. Tôi cùng đám đàn em đánh cướp nhà lão Bình, đánh đập và hãm hiếp con gái lão. Tôi bước vào tội ác dễ dàng và phấn khích.
 Tôi lại vào tù và lại trốn tù. Không bao lâu tôi trở thành đối tượng tội phạm nguy hiểm. 
Má tôi đã không còn, cuộc đời tôi xem như đă chết.
  Lần này- thằng Hai trọc- một thằng lừa đảo chuyên nghiệp - đến tìm tôi, bảo tôi gia nhập tổ chức phục quốc . Tôi bảo :" chính trị khó chơi ". Nó nói : " dễ kiếm tiền".. Vậy là, tôi nhận tiền tạo ra một vụ nổ để gây tiếng vang...."
*
Thấy tôi đọc xong lá thư,
nh nặng nề bảo: " nó là con trai duy nhất của Công "
-Sao?- tôi thảng thốt kêu lên. Trời ơi, Thằng Hoàng lại là đứa con trai của người bạn, người đồng chí mà anh vẫn thường nhắc đến với tôi.
                    Sau Mậu Thân, anh được lệnh về Tây ninh xây dựng lại các tuyến nội gián.Anh đã tìm đến Công- người bạn anh đã quen và tin tưởng trong phong trào đấu tranh của sinh viên Sài gòn. Anh đã đưa Công vào tổ chức và hoạt động trực tiếp với sự chỉ đạo của anh.Công trở thành thầu khai thác gổ cho Mỹ và có nhiệm vụ đều tra tình hình các khu căn cứ của địch. Không may, một lần trên đường chuyển gổ về một trái pháo lạc của ta đã lấy đi sinh mạng của Công. Sau giải phóng, công việc quá bận rộn, anh chưa kịp tìm gia đình Công thì đã ra nước ngoài tu nghiệp. Khi anh trở về, tìm đến gia đình Công thì mới hay mọi chuyện. Thằng Hoàng đã bị xử bắn.
_ Mình là kẻ có tội với gia đình họ?- Cậu hãy viết lại câu chuyện này.
 Anh ngã bịnh, rồi mất. Theo lời anh, tôi ghi lại câu chuyện này. Cầu mong linh hồn anh được an nghĩ
1990 

Mảnh vá

Khi họ gọi điện kêu cơm dưới lầu - thường là vậy, căn bếp trong nhà luôn sạch sẽ, hoàn mỹ và không hề bị động tới - anh cũng chiều chuộng cô, hoặc, là anh tự thấy đã nợ cô, không tiện đòi cô động tay nấu nướng.
***
Mưa ở Vũ Hán thường làm con người trở nên cô đơn và hoang hoải. Mỗi lần rời nhiệm sở về nhà, cô lại giặt chiếc khăn tắm hôm qua vừa dùng. Một dãy năm chiếc khăn phơi trước buồng tắm, có màu hoa hồng, màu xanh lá sen, màu lục nước hồ, màu tím ánh trăng, màu trắng sương thu, nước chậm rãi nhỏ từ khăn xuống, bồn tắm loang vũng nước, cứ quên tháo nước hoài, quên hoài là quên.
Cô ăn hết những bánh mì và mứt lạc trong tủ lạnh, bắt đầu chờ anh đến. Bánh mì là thứ cám ăn của nhân loại, nhưng con người cứ tình nguyện vui vẻ xơi, cô trễ tràng nhai những mẩu vụn hư hao, thật sự có những thứ cảm giác đời người thật khó gọi tên.
Quãng thời gian từ khi ăn xong tới khi anh đến, cô hầu như không làm gì. Có lúc cô ngồi đần ra, có lúc dựa vào cửa sổ ngắm học trò ra ra vào vào ở cổng trường đôi diện, có lúc đốt điếu thuốc. Trong ngày mưa, học trò nam chống cán ô lớn, che chở bạn gái dưới tán ô, tay của học trò gái để trong bàn tay của bạn trai, đi dọc đường yên tĩnh, đó là tình yêu cực kỳ hợp với lý tưởng.
Cô quay đầu, nhìn thấy một cô gái khác đang cau mày nhìn cô. Một cô gái gầy gò, cô đơn, thân thể như một dải khăn tắm trắng tím đến lẻ loi, mắt cá chân đơn độc, ngón tay đơn độc, nét mặt đơn độc. Cô gái chỉ cô, cười bảo: "Này, mày thậm ngốc, mày thèm hư danh". Cô nghe, thốt nhiên cảm thấy thương đau, nước mắt nhỏ giọt, cô gái cũng cúi đầu, nhỏ lệ, cô bỗng giận dữ, đi đến trước, gạt phắt làn hơi nước mơ màng ngăn hai người, bỗng nhận ra chính mình - một gương mặt thật đã bị chiếc gương soi rạch tỏ.
Lúc anh gõ cửa bước vào, mưa đã ngớt rất nhiều. Anh thì trừ mái tóc ra chỗ nào cũng ướt. Xưa nay người này nào biết tự chăm sóc mình, đến cả chiếc ô cũng cầm không khéo. Áo quần, giày tất tuột ra đều bẩn, có thể thấy anh đã chạy ngoài đường rất lâu, không nghỉ, mà trên ngực áo lại cài một chiếc huân chương chuột Mickey, để cô biết, anh vừa đi nhà trẻ đón con về.
Cô dùng một chiếc khăn tắm đã giặt sạch sẽ để lau tóc, lau người cho anh, cô nghĩ đời người chẳng qua cũng chỉ là quan hệ giữa một trận ướt và một trận lau. Thân phận thế, tình yêu anh cũng đã tan tác lâu rồi, phần để cho vợ, phần dành cho con, phần dành cho cha mẹ, phần để đồng nghiệp, phần nhớ tình đầu, phần cho hoang tưởng, cuối cùng, sớt lại mấy đâu, đủ như hớp cháo, anh phải dành cho bản thân. Mà cái cô nhận cuối cùng là cái phần nào đây? Nhiều không ít không? Liệu có bị lấy lại không?
Ngoài trời những cơn mua to thô như sợi thừng trâu sầm sập đổ, gió lật bay những phiến lá loài thân gỗ nào đó, cây xanh người trắng, thế giới an tĩnh, cô ôm chiếc khăn tắm anh dùng qua, mặt gằm lên cái sản phẩm bông sợi nặng mùi mưa, cảm giác một cơn ẩm ướt đến não nề.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô còn quá bé, vô cùng kiêu ngạo, có thời gian, có tiền đủ tiêu, có nhan sắc vừa đủ đẹp, nhưng thế giới ạt ào, chả ai người cao thủ tới nghênh trận. Cho đến khi gặp anh, nhanh như chớp giật, nhìn nhau bàng hoàng, tình yêu là giọt thủy ngân rơi tan trên mặt thủy tương lặng, mỗi lần gặp nhau, đều như quyết định yêu đến tận cùng sinh mệnh, cái vẻ mê man vì ái tình và rầu rĩ đó, không ai tin lại là của một cô gái trầm tĩnh như cô.
Nhưng, tay anh đã đeo nhẫn cưới, nhẫn bạch kim xinh đẹp, sáng lấp lánh, cuộc sống của anh ở nửa kia thế giới cũng đẹp đẽ, sáng láng như thế. Kết tóc với người vợ thơ trẻ, con đẹp như ngọc, tất cả, anh đều yêu, không hề nghĩ sẽ rời bỏ. Mà cô, vì yêu anh, cũng yêu thế giới của anh, yêu cuộc sống của anh. Cho nên phải chịu những mất những đau nhiều hơn.
Giống như chiếc khăn bông tắm mới mua, chưa được dùng, đã phải mang theo miếng vá, nếu đó là miếng vá do lâu ngày mài thủng thì đã đành, đằng nào cũng nhà dùng, có hư hao cũng thể tất được, nhưng đáng buồn là bởi, ngay từ đầu cô đã phải dùng thứ người ta đã dùng.
Nhưng làm thế nào oán trách anh? Anh cảm động như thế, anh thanh sạch như thế, tác phong thong dong, dáng dấp điềm đạm, anh lúc đòi gì thường nở nụ cười trắng bóc để người khác yêu mến, quyến luyến.
Khi họ gọi điện kêu cơm dưới lầu - thường là vậy, căn bếp trong nhà luôn sạch sẽ, hoàn mỹ và không hề bị động tới - anh cũng chiều chuộng cô, hoặc, là anh tự thấy đã nợ cô, không tiện đòi cô động tay nấu nướng.
Thức ăn được đầu bếp tiệm ăn đưa lên, màu sắc tươi ngon, mùi cũng thơm ngon, nhưng ăn không có vị, đều như những, bóng đã cách ly khỏi thế giới, không dám lộ ra ngoài ánh sáng, thì tất nhiên làm sao có được những cảm nhận như nhân gian, về sự ấm áp và hương thơm.
Anh phơi chiếc khăn tắm sợi dọc tím len trắng bên năm chiếc khăn màu trơn của cô, nhìn có vẻ khác biệt quá rõ, cũng giống như tình yêu của anh với cô, chắc chắn không phải rành rẽ chia hai phần, những gì anh bỏ ra vĩnh viễn không thể nhiều như của cô, cô yêu anh vĩnh viễn nhiều hơn anh yêu cô. Cô đi tới, kéo lại chiếc khăn tắm, phát hiện ở chính giữa khăn sao lại có một lỗ thủng, rách rồi. Hồi nhỏ cô có học nữ công, nhưng anh nói: "Rách rồi, thì kệ!".
Đúng, giờ còn dùng khăn tắm rách, khác nào còn mặc áo vá? Cho dù nhìn không thể biết đó là mảnh vá.
Ăn xong, cô để anh đi, lần này cô không hề giữ anh lại qua đêm. Trước đây mỗi lần thế này cô đều cần anh ở lại, nhưng giờ cô phát hiện, làm đĩ là bán buôn, còn làm nhân tình chẳng qua là bán lẻ từng lần, có khác gì nhau đâu!
Khăn tắm có mảnh vá, và một cuộc tình có miếng vá, đều làm lòng ta đau buồn.
Anh đi rồi, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, mưa vẫn một cơn mau một cơn thưa, một ngày mưa hoang mang. Cô có một quyết định lớn lao đầu tiên sau ba năm: Đi!
Trăn Sinh (Trang Hạ dịch)