Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ CHÂM. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ CHÂM. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

CÁI THUYẾT NHỊ NGUYÊN




Luật Tiến Hóa sinh ta trong trình tự?
Phải đi từ Ấu Trì đến Trường Thành?
Hay kiếp người dồn ép, rất mong manh?
Những sáng tạo vẫn chỉ là tương đối?
Luật Nhị Nguyên chưa bao giờ thay đổi?
Bởi vì, khi có Đỏ, phải có Đen?
Trong Nhân Sinh, phải có lớp Nghèo Hèn?
Mới nổi bật một lớp Người Sang Trọng?
Trong giáo đường, hay chùa chiền long trọng..
Lớp Tín Đồ nghe kinh giảng yên lòng,
Kiến năng về Thượng Đế rất mênh mông..
Nên phải tựa các lớp Thầy Tu Sĩ?
Và Niềm Tin, chả cần nhiều suy nghĩ,
Cứ yên lòng, phó mặc hết mai sau.
Dù đã lâu.. không ai nói Về Đâu?
Đời cô độc, kiếp nhân sinh quá rộng..
Trong xí nghiệp, lớp Công Nhân lao động,
Toát mồ hôi quần quật suốt cả ngày..
Tiền công thấp, nên chạy Nợ loay hoay..
Lương chỉ đủ thuê khu phòng tồi tệ?
Lớp Giám Đốc, tiền rừng, còn có thế..
Hét ra mưa, ra gió, rất oai quyền?
Trong bệnh viện, phải có lớp Người Điên?
Mới nuôi sống lớp Y Khoa Bác Sĩ?
Nơi tòa án, lớp Quan Tòa không nghỉ..
Vì nhân sinh có nhiều lớp Tội Nhân?
Ngoài chiến tuyến, phải có lớp Quân Nhân?
Thì mới có lớp Sĩ Quan Cao Cấp?
Trong học đường, lớp Học Trò là thấp.
Phải chăng vì, lớp Thầy Giáo phải cao?
Trong thương mại, sinh hoạt đã ra sao?
Chắc hẳn có Lớp Người Mua, Người Bán?
Trong rừng sâu, có lớp Người Săn Bắn,
Trốn đâu đây, phải có lớp Con Mồi?
Ta hỏi mãi, vòng luẩn quần, Kiếp Người..
Có Anh Tối, chắc phải cần Anh Xấu?
Hàng hóa Thuế, bên cạnh hàng Buôn Lậu?
Lớp Thầy Tu lại cần có Con Chiên?
Có Thằng Dữ, phải có những Anh Hiền?
Không Con Bệnh, ngành Y Khoa thất nghiệp?
Không Kẻ Xấu, Anh Tốt đâu hiện diện?
Không Tội Nhân, Ngài Thẩm Phán phát điên?
Không Khách Hàng, nhà Thương Mại cạn tiền?
Không Lớp Thợ, Lớp Thầy khăn quả mướp?
Thế là đúng, Chúng Ta cần nhau tuốt..
Dù Sang Hèn, dù Xấu Tốt, như nhau?
Trong cái Luật Nhị Nguyên, khá nhiệm mầu!
Dù thắc mắc, ngàn năm không lời giải?
Vì muốn giải, chắc phải cần Anh Giỏi?
Lại rơi vào, có một lớp Anh Ngu?
Thật rõ là, Thiên Địa khá tù mù!

Trần Văn Sơn

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

Ngủ gật


Nửa đêm thức giấc
con Cặc cứng đờ
nào phải tại tôi mơ nhìn thấy em cởi truồng
ngược lại
trong giấc mơ tôi thấy tôi buồn
niệm A di đà sám hối
ăn năn

thì ra con Cặc cứng đờ
là do hôm chiều tối uống quá nhiều nước lã
khi ngồi đọc luận văn cô Nhã
mà quên cả đi tè

hè hè...

Chán bỏ bè


Tuavit

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

VĂN ĐOÀN ĐỘC LẬP - TỰ...TUNG





Ông già Chín Cục hãy còn hung
Thành lập văn đoàn Độc lập - Tự ...tung
Thu gom một đám kiêu hùng
Miệng xuyên tay tạc đạp tung nhân quyền.


Bắc Hà tế thế lưu truyền
Nhà Văn Chủ tịch Xuân Nguyên lắm nghề
Lãnh lương Chính Phủ nhậu phê
Trụ trì Độc lập còn chê thế nào?

Bùi Chát Giấy Vụn quơ quào
Cuốc chim Mở Miệng Đồn Lào thành danh
Thanh Hiếu đớp ngọn gió tanh
Heroin một hớp lưu manh xá gì !

Huỳnh Chênh Thư ký bánh mì
Lương qua lẹo lại nương tì phương Tây
Bọ Lập cánh cứng cánh dầy
Đùn đùn hẩy hẩy chưa đầy...cái Bô

Cô nàng Trang Hạ hô hô
Bạo mồm bạo miệng phơi khô ...đàn bà
Tường Thụy lắm bổi RFA
Tha hồ xúi quẩy dân ta biểu tình

.....

Cái duyên Độc Lập lắm tình
Hồn ma gia nhập làm đinh giữ nhà
Văn đoàn gây quỷ dựng ma
Nhân quyền ban phát xứng cha thiên hà

Vũ trụ này chỉ mỗi riêng ta
Thơ Văn trời phú tụng ca Văng Đàn

Kệ bà Lễ Tứ Trọng Ân
Độc Lập một cõi Quyền nhân Tung Đòn...


Tua Vít

Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

Viết dưới hầm mộ



Nguyễn Viện







… Nếu không thể chửi thề
ngươi sẽ chết vì câm nín
Nếu không thể chửi thề
ngươi sẽ là địa ngục
tôi nói với kẻ dẫn đường, tao muốn địt mẹ mày
bởi vì đó là niềm hy vọng cuối cùng
cho một sự thay đổi

Trong một bầu khí ngụy tín
bị đầu độc bởi một bọn lưu manh
ngôn ngữ khốn cùng, tôi chết
không một ai biết khóc
không một ai đeo tang
không một ai tự hỏi mình đã thật sự sống
tình yêu mạt rệp, tôi chết
không một ai bước lên ngọn đồi để quăng thân mình vào gió
không một ai bước xuống huyệt để đo sự giới hạn
không một ai tự hỏi mình có tự do không

Những viên gạch xếp hàng
những viên gạch không mang số
tôi chết vì mùi trong những khẩu hiệu

Những viên gạch nối dài mộ địa ở bên kia thế giới
lại mang tên sự sống
tôi nói với hàng chữ, địt mẹ chúng mày
mị dân

Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

VỢ THỜI @ CÒNG





Bằng Việt


Cơm ai, người nấy ăn
Việc ai, người nấy làm
Bạn ai, người nấy tiếp.

*

Sách báo không hề đọc
Chỉ phấn sáp, thời trang,
Hai bữa chê cơm nhà
Ngồi quán cho sành điệu.

*

Thích ngồi lê, mách lẻo
Chính trị, xin miễn bàn
Chỉ dông dài miên man
Chuyện chê chồng, bỏ vợ
Chuyện chơi bời, trốn nợ,
chuyện bán đất ,đổi nhà,
Chơi chứng khoán ranh ma
Liệu có thu bạc tỷ ?
Tháng tháng đi Thẩm Mỹ
Tuần tuần đi gội đầu
Mặt với da chăm chút
Bõ đời mình trẻ lâu.

*

Ngồi nhà thấy chán mắt
Mười hai tiếng đứng đường
Chơi cho đời chán mặt
Biết đủ đời cho luôn.

*

Chỗ nào Trứng cá Nga
Hàng nào Lẩu nấm Nhật
Các anh rủ thì đi
Còn gì mà sợ mất !

*

Đêm vè nằm mệt lả
Mắng con rồi nạt chồng
Lăn đùng ra kéo gỗ
Ngáy to như đàn ông...

*

Chồng để làm gì nhỉ
Để làm bung xung chơi !
Thời buổi này ngắn lắm
Ưu tư mà hết hơi !

Thờ A Còng xả láng
Đâu phải thời cơm toi !

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Nhân xĩ hồ đồ phú




(Vận: Nhất xĩ, nhì đĩ)
Ấm ớ hội tề;
Hồ đồ nhân xĩ!
***
Nhớ các ngài
Đất nước tài bồi, cho học ăn học nói học gói học mở, mới thành ra ông nọ bà kia;
Nhân dân hỗ trợ, cấp túi cơm túi áo túi gạo túi tiền, những mong được quốc gia nguyên khí .
Lúc còn u tối, thầy cô lo việc học việc hành;
Khi đã thành tài, nhà nước phong học hàm học vị
Đứng giảng đường quàng quạc nói chữ thánh hiền;
Ngồi bàn tiệc nhăm nhăm chiếm ngôi tiên chỉ
Lương cao bổng hậu, ăn mòn mồm đã mấy chục năm;
Chức lớn quyền to, ngồi chai đít cũng nhiều vị trí
Cửa cao nhà rông, xênh xang phô đồ Nhật, đồ Tây;
Vợ đẹp con khôn, ngao du tận nước Âu, nước Mỹ
Bú thì nào cốt nhắc sâm banh;
Đớp thì những cao lương mỹ vị.
(Cóc phải như Lý tôi
Tiêu dùng tiện tặn, đồng lương ba cọc ba đồng;
Ăn ở xuề xòa, tài sản mỗi người một bị)
***
Biết rằng
Gốc có vững thì cây mới bền, ấy vốn đạo nhân
Nước nổi lo chi bèo chẳng nổi, mới là người trí

Vậy mà ,
Cống hiến đếm xem được ải được ai?
Hồ đồ tòi ra một lũ một lỹ
Nói năng thánh tướng, rồng lộn rồng leo
Rân chủ ruồi bu, mèo quào mèo ị
Xưng danh :
Bác sĩ, kỹ sư
Giáo sư, tiến sĩ
Văn nhân với lại thi nhân
Hưu trí còn thêm mất trí
Hàng tôm hàng cá góp mặt dăm bà
Du đãng du côn chen chân chục vị
Lại có cả
Ông Mỹ, bà Tây;
Mợ thông, cậu ký,
Thầy lang xốc nách thầy đồ;
Cụ phó thúc mông cụ lý.
Khuyến mãi ông nọ bà kia;
Van lơn bố cu mẹ đĩ ;
Hạ cám, ông đầu bếp Quế Trâu ;
Thượng vàng, ngài giáo sư Hoàng Tỵ.
Cá kể đầu, rau kể mớ, úm ba la, cũng được ….. trăm người ;
Anh đánh trống, chú la làng, hò dô ta, mình mần…. KIỀN NGHỊ !.
***
Hai hàng tập hợp, soi xuôi soi ngược, chết cha rồi, cớ sao trốn mất một ông…
Tiên chỉ đại nhân, đếch có đếch xong, bu mày đâu, khẩn trương truy tầm cụ Lý !
“Thưa , nay chúng con, kính cẩn mời cụ Lý tham giả tham gia…”
« Chậc, để lúc khác, tao còn bận đưa cậu Vàng đi ị … đi ị… »
Trò mèo
Bố khỉ !

Sưu tầm

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Con sư tử kiêu hùng và ngạo mạn



Bầy thú vật mừng vui trong đêm tối
Chúng mơ mộng về một ngày sáng tươi
Với linh dương - là gặm cỏ thảnh thơi
Với linh cẩu - thịt linh dương tươi rói…







Con sư tử kiêu hùng và ngạo mạn
Là chúa tể của sa mạc mênh mông
Thần dân là loài linh cẩu, linh dương
Dành cho nó sự nể vì vô hạn

Thịt linh dương là khẩu phần sư tử
Linh dương gặm cỏ, linh cẩu ăn thịt thừa
Bốn mùa yên ổn theo luật thiên nhiên
Cho tới khi lũ kền kền bay đến

Gặp bầy đàn linh dương, kền kền nói:
“Sự tự do là quà tặng muôn loài
Kiêu hãnh như loài linh dương các ngươi
Sao phục tùng kẻ chuyên quyền vô lối?”

Gặp linh cẩu, lũ kền kền lại nói:
“Sự bình đẳng là lẽ phải muôn loài
Cao quý như loài linh cẩu các ngươi
Lẽ nào đành cam chịu ăn thịt thối?”

Lời đường mật của kền kền khôn lỏi
Làm mê mẩn những con vật ngu ngơ
Chúng tin tưởng một cách đầy ngây thơ
Ách sư tử chính chuyên cần lật đổ

Biết chuyện này, sư tử đầy thịnh nộ
Thét gầm vang như sấm để thị uy
Nhưng quyền lực chúa tể đã tàn suy
Bầy nổi dậy kéo đến hang sư tử

Chúng chiến đấu vì tự do, bình đẳng
Bằng gọng kìm sắt thép của hàm răng
Và cặp sừng nhọn hoắt như dao găm
Theo tiếng gọi của kền kền háu đói

Cuộc tử chiến diễn ra đầy khiếp đảm
Vuốt sư tử vung lên như lưỡi gươm
Nanh sư tử cắm ngập đến tận xương
Xác lũ vật đáng thương nằm chất đống

Những con vật nổi loạn không nao núng
Dồn sư tử vào vách đá tựa lưng
Máu nhuộm đỏ trên bộ lông oai hùng
Con sư tử khốn cùng dần kiệt sức

Đòn cuối cùng, loài kền kền hiểm ác
Chiếc mỏ khoằm của chúng cắm thật sâu
Vào vết thương trên lồng ngực đớn đau
Trái tim sư tử vỡ toang, ngừng đập…

Bầy thú vật mừng vui trong đêm tối
Chúng mơ mộng về một ngày sáng tươi
Với linh dương - là gặm cỏ thảnh thơi
Với linh cẩu - thịt linh dương tươi rói…

Trên những xác chết bốc mùi hôi thối
Loài kền kền no bụng hả hê cười

nguồn : Tuổi trẻ hải ngoại

VĂN TẾ QUAN THAM




Hởi ôi! Nước chảy lạnh lùng,
Mưa bay lất phất!
“Cây trong núi ngàn tuổi dễ tìm,
Người ở đời trăm năm khó gặp!”
Lúc sống, nhà còn ở mấy tầng,
Khi chết, thây cũng vùi ba tấc!


Nhớ linh xưa, Quyền thế ngang trời,
Uy phong lệch đất!
Đi nửa bước, hộ vệ bám kè kè,
Ho một tiếng dân đen run lập cập!


Rõ là: Trôn con trẻ trây cứt trây phân,
Miệng nhà quan có gang có thép!
Mánh mung rút bòn vật liệu, mà cầu đường nhà nước xuống cấp ào ào,
Lập lờ cắt xén đất đai, nên nhà xe quan ngài lên đời tới tấp!
Mặc người đi đường té xuống té lên,
Thây kẻ qua cầu rớt tim rớt mật!
Nói sao xuể, bao điều vô sỉ từ nhỏ đến to,
Ghi khôn cùng, đủ lối gian manh từ A tới Z!
Xem báo viết, thiếu điều nhức óc nhức xương,
Mở “web- sai”, càng thêm tối mày tối mặt!


Thế mà,Vào công vào việc, lơ mơ tựa giống cù lần,
Thấy của thấy tiền, lít xích như con lật đật!
Thời làm lính, học lem nhem ba chữ i tờ,
Lúc lên quan, “đậu” lủ khủ một lô bằng cấp!
Ruộng tốt trăm vuông,
Vàng ròng thiên dật!
Cược ván cờ vài tỉ, việc tưởng như đùa,
Đặt canh bạc vạn “đô”, không dè chuyện thật!
Châu đầu châu mặt cố moi dự án trên trời,
Quơ tay quơ chân cứ nhét nong đầy túi.
Là trưởng giả ai lại xài thứ bèo Phú Lễ, Gò Đen.
Đã nhà quan thì phải chơi hàng hiệu “Mạc- Ten”, “Cô Nhắc!”
Bạc vàng đem bỏ vào tráp vào rương,
Xe công mang đi sờ đùi sờ nách!
Bạc trắng của chùa, xài hoang vung thẳng hai tay;
Đít đen thằng mõ, chạy thuế lòi đom một khúc!
Bất lương đâu kém gì thằng Tần Cối, Tần… Chày,
Vô sỉ chẳng thua lũ Hòa Thân, Hòa… Thiết! (!)


Lạ chi,Tai trâu mặt lợn, nào dè muôn tiếng thị phi,
Mồm thép miệng gang, chẳng tiếc trăm điều hống hách!.
Báo ngày tốn bao nhiêu mực, xem chừng đàn khảy tai trâu,
Báo mạng mất bấy nhiêu công, nào khác nước ngoi đầu vịt!


Chỉ vì Cái óc cái tim đen cỡ mực tàu ,
Cái mặt cái mày, dày như tấm thớt! Để rồi hôm nay, Khi thân tại chức, chẳng xì được tiếng thơm tho,
Lúc xác ém sâu, vẫn bốc ra mùi thúi hoắc!
Ngán uy sợ thế, bao người trước mặt cúi đầu,
Miệt đức khi tài, khối kẻ sau lưng đấm c…*
Con thơ nhóc nheo mấy hệ, mặc người xưng bố, xưng ba,
Vợ trẻ mơn mởn dăm bà, mạnh kẻ đổ lờ đổ lọp!
Tim gan dơ tợ máu cùi,
Tiếng tăm thúi hơn cóc chết!
Ngưu đầu mã diện đành giở nón chào thua,
Quỉ sứ ma vương cũng dập đầu bái phục!


Những tưởng, Sống, tiếng nổi lẫy lừng,
Chết, người thăm chật ních!


Nào dè, Từ lúc xuôi tay,
Tới khi liệm xác.
Ngoài vợ con thì khóc hu hu,
Còn ai nấy đều cười khặc khặc!


Hôm nay, Rặn dăm câu dăm chữ, thảo điếu văn thống thiết một bài,
Quệt chút ớt chút tiêu, cho làng xóm xốn xang đôi mắt!
Đã không cửa đi đến Tây Thiên,
Thì chắc ăn tìm về Địạ Ngục!
Thành kính dâng ngài,
Nói nhiều không tốt! Ô hô! Có linh xin hưởng!


Chú Thích: * Thành ngữ : “cúi đầu trước mặt, đấm c… sau lưng”

Kha Tiệm Ly

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

GOOGLE





Google mở mạng chẳng lỗ lời
Bàn dân làm Blog thỏa thích chơi
Trai mê thơ phú thêm xôm tụ
Gái thích tìm chồng thong thả mời
Quân tử chơi G+ quên danh lợi
Tiểu nhân mượn Blog thỏa cái tôi
Thế sự nhiễu nhương lừa với lọc
Mạng ảo ươm đầy giả dối tươi

Điên điên tỉnh tỉnh vui buồn chửi
Ngu ngu dại dại tha hồ cười
Mai kia tớ quyết đi mua pháo
Mốt nọ tớ thề nổ tới nơi
Quên lo thế sự cơm với cháo
Kiếm mấy thằng gian phang với đời