Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

Tâm Tình Một Phụ Nữ Việt Kiều





Hoàng Hữu Phước, MIB

Tôi có nhận được một số email từ một nữ Việt Kiều ở Nhật, và vẫn liên lạc email với Bà, người mà tôi rất kính trọng do Bà không ngừng nhận xét những cái hay cái tốt cái đẹp của Nhật để cung cấp tư liệu cho tôi cũng như sẻ chia ý kiến về những gì Việt Nam có thể thực hiện được một cách có lợi cụ thể nhất trong tương quan phòng tránh các mối hại nhãn tiền từ Trung Quốc. Lòng tốt, tình yêu nước, và nỗi hoài cố quốc ngời rạng trong mỗi bức email Bà gởi đến tôi trong nhiều năm qua.

Trong số rất nhiều những email chuyển đến tôi từ Việt Kiều ở các nước khác, có lần lúc chưa xuất hiện thế giới blog tôi nhận được một email có kèm một bức thư thống thiết (bằng tiếng Việt có kèm bản dịch tiếng Anh) do một bà mẹ Việt Kiều viết gởi đứa con gái thân thương mà những giòng chữ vi tính mực đen vô tri vẫn khiến tôi cảm nhận được cứ như nhuộm đỏ màu máu mắt. Do nhận được bức thư qua một đệ tam nhân từ Mỹ, tôi giữ bí mật danh tánh gia đình bà mẹ ấy cũng như không chụp hình bức thư của bà để lưu trong tàng thư cá nhân. Tôi do đó thay vì đăng lại nguyên văn kèm tên thật với ảnh chụp như thói quan của tôi từ trước đến nay theo phong cách nói có sách, mách có chứng, xin vì tôn trọng việc riêng tư tế nhị mang tính cá nhân chỉ nêu đại khái dưới đây để nghiền ngẫm tình hình “người mình” nó “buồn như thế đấy”, từ đó có những sẻ chia và thông cảm.

Nguyên đứa con gái mà bức thư miêu tả đã trưởng thành, rất xinh đẹp, là hoa khôi đại học, ngoan hiền nhưng nổi loạn, thóa mạ gốc gác, từ bỏ mẹ cha, dọn đi ở riêng ngay khi vừa mới đủ tuổi luật định. Người mẹ khổ đau viết bức thư nếu in ra sau khi định dạng lại font chữ Times New Roman cỡ 12, khổ giấy A4, canh lề trái 2cm và phải 1.5cm, canh lề trên 1.5cm và lề dưới cũng 1.5cm, khoảng cách đơn cho các dòng và khoảng cách sang hàng, thì đủ cho 11 tờ A4 in một mặt, chưa kể phần tiếng Anh đẫm lệ cũng dài tương tự, có lẽ để bảo đảm đứa con thân yêu nếu từ chối luôn khả năng đọc tiếng Việt của mình vẫn có thể biết lòng mẹ bao la. Trong thư, chị kể về thời gian tuyệt diệu khi còn ở Việt Nam, về bao cảnh đẹp tuyệt trần ở thị trấn quê hương miền Nam của chị cũng như tại nhiều vùng miền khác nhau của tổ quốc, về biến cố 30/4/1975 đã thay đổi dòng chảy lịch sử Việt Nam, về hai chuyến vượt biên bất thành khiến chị phải trải qua những tháng ngày trong trại tạm giam, về chuyến đi định mạng từ số vàng cuối cùng của gia tộc đưa chị đến Philippines phải chứng kiến hải tặc chận cướp tài sản và bắt đem đi năm phụ nữ – mà chị nhờ say sóng mặt mày xám ngoét ụa mửa chua loét tanh hôi nên được vẹn toàn, trong khi một cô gái khác cùng ghe đã thành công thoát khỏi những cánh tay đen đúa lực lưỡng trần trụi nhễ nhại mồ hôi của hải tặc để thân trinh bạch vùi sâu đáy biển, về những ngày dài đăng đẳng trong trại kẽm gai nếm mật nằm gai nơi đất khách quê người, về chuyến bay đến đất nước tư bản thiên đường, về lúc lập gia đình với một anh cũng diện vượt biên, rồi sinh ra đứa con đầu lòng ngay trên thiên đường ấy, về những tháng năm ngập tràn hạnh phúc bên đứa con xinh đẹp hơn cả búp-bê, về những ngày vui lái xe đưa con đến trường và cùng chồng tham dự lễ tốt nghiệp tiểu học rồi trung học của con, về hàng trăm ngàn những khoảnh khắc khác vui sướng đến tuyệt toàn bên con mà chỉ có những người mẹ tuyệt vời mới có thể nhớ hết đến từng chi tiết và viết ra với lời văn xúc động lòng người đến dường ấy. Nhưng những dòng chữ sau đó lại gây cơn sốc choáng cho người đọc, khiến ai cũng kinh ngạc đến sững sờ khi đứa con gái trở thành một thiếu nữ với bao chuyện động trời – tuy không có hai việc là thác loạn tình dục và sử dụng ma túy – miệt thị mẹ cha. Bức thư kết thúc với lời nỉ non ai oán và năn nỉ con thơ hãy quay về với mẹ và cha. Bức thư kết thúc với lời nhắn nhủ các cháu gốc Việt hãy đừng phủ nhận mình, phủ nhận mẹ cha, và hãy đọc thư này để may ra hiểu lòng các bậc cha mẹ và những gì các bậc cha mẹ đã trải qua để đến được thiên đường ấy.

Bức thư viết quá dài. Bức thư được quá nhiều người đọc. Và bức thư đã thiếu một phần quan trọng: lời lý giải vì sao và vì sao. Tôi đã viết email cho người gởi tôi bức thư ấy, xin người ấy nếu có thể được hãy chuyển email của tôi cho người phụ nữ ấy cũng như các Việt Kiều thân hữu khác của người ấy. Và đây là nội dung lý giải cùng lời khuyên của tôi :

Chính các bậc cha mẹ Việt Kiều đã tạo ra những cảnh oái oăm. Họ đã hoặc tham gia tích cực vào các phong trào chống Cộng, hoặc ủng hộ từ xa các phong trào ấy, hoặc tuyệt đối đứng ngoài các hoạt động bát nháo chống Cộng, hoặc vô tư forward (chuyển đi) chuyền tay nhau các email chứa đầy duy chỉ những câu chuyện và hình ảnh nhơ bẩn về Việt Nam. Những hành động hay hành vi này không mảy may tác dụng gì đến chế độ Cộng sản Việt Nam, song lại phá tan nát đời sống tinh thần của không ít giới trẻ hải ngoại, vì rằng:

– bôi nhọ chế độ Cộng sản, căm thù đất nước Việt Nam Cộng sản, là xóa đi trong lòng trẻ hai từ “tổ quốc”, khiến chúng hoặc căm thù “tổ quốc” của cha mẹ, hoặc dần bị mất gốc mà lẽ ra không một thứ văn hóa ngoại lai nào có thể đồng hóa được, hoặc cả hai ;

– tuyệt đối đứng ngoài các hoạt động bát nháo chống Cộng đồng nghĩa với phó mặc con cái mình thiếu dẫn dắt nghiêm túc từ cha mẹ, tiến đến chịu ảnh hưởng của các nội dung chống Cộng đầy dẫy trên báo lá cải và internet, rồi dần bị mất gốc mà lẽ ra không một thứ văn hóa ngoại lai nào có thể đồng hóa được, hoặc cả hai;

– chuyền tay nhau các email chứa đầy duy chỉ những câu chuyện tiêu cực – hoặc có thật hoặc không có thật – về Việt Nam, và duy chỉ những hình ảnh nhơ bẩn về Việt Nam như hình các bãi rác, giao thông mất trật tự, bán thịt heo gà bịnh ôi thiu, v.v , không phá hoại gì được sự phát triển kỹ nghệ du lịch ở Việt Nam nhưng đã hình thành nơi đầu óc trẻ sự ghê tởm về cái gọi là Con Cháu Lạc Hồng, Con Rồng Cháu Tiên của nòi giống Việt Nam, tiến đến sợ hãi bạn bè nhạo báng gốc tích Việt Nam của mình, ghê tởm chính mình đang mang dòng máu Việt Nam dơ bẩn, rồi khinh bỉ cha mẹ vì có nguồn gốc Việt Nam, và hậu quả là sự nỗi loạn chối bỏ tất cả những gì liên quan đến Việt Nam.

Lời khuyên của tôi với cộng đồng Việt Kiều là hãy khôn ngoan, chấm dứt tất cả các lời công kích Việt Nam, không tiếp tục đả phá chế độ cộng sản ở Việt Nam, và hãy có những hành động cụ thể tích cực đóng góp tiền của về xây dựng Việt Nam.

Không gì khôn ngoan bằng xây dựng nơi con trẻ ý thức xây dựng đối với quê hương nguồn cội vì chính lòng tự hào về cội nguồn mới làm con người vượt đến những tầm cao mới nơi quê hương mới mà mình mang quốc tịch chính thức, khi mà mặc cảm cội nguồn sẽ hủy phá nhân cách lẫn tương lai. Chính vì bản thân xuất thân từ cội nguồn tổ quốc kim cương trước đây, người ấy mới tự tin tuyệt đối bản thân sẽ càng sáng giá nơi tổ quốc bảo ngọc mới.

Không gì khôn ngoan bằng việc chấm dứt sự đả phá chế độ cộng sản vì rằng trí hóa nhân loại đã tiến nhanh, xa, và cao hơn rất nhiều, khiến giới trẻ có học thức ở các cường quốc tư bản hiểu ý nghĩa triết học của các loại chủ nghĩa – mà hệ thống triết học Marxist là cả một hệ tư tưởng quá lớn của nhân loại đến độ trước đó và mãi sau này vẫn không hoặc chưa có hệ tư tưởng nào sánh được – và ý nghĩa đúng đắn nhất của tự do tức không ngăn cản bất kỳ ai theo chủ nghĩa cộng sản; nghĩa là cha mẹ càng chống cộng không trên một cơ sở triết l‎ý triết học qua nghiên cứu bài bản và có học vị hẵn hoi thì chỉ càng làm con trẻ khinh thường cha mẹ, xem cha mẹ thiếu đầu óc cởi mở, xâm phạm tự do, dễ làm bạn học của các con ngạc nhiên trước sự cực đoan vô lý và vô văn hóa của các bậc cha mẹ ấy.

Không gì khôn ngoan bằng việc chấm dứt sự đả phá chế độ cộng sản vì rằng trí hóa nhân loại đã tiến nhanh, xa, và cao hơn rất nhiều, khiến giới trẻ có điều kiện thẩm tra thông tin và biết được rằng Việt Nam cộng sản đang phát triển vững mạnh, từ đó khinh miệt mẹ cha đã và đang nói dối, sống theo dối trá, và hung hăng chống cộng chỉ với vũ khí duy nhất là dối trá.

Không gì khôn ngoan bằng việc không nhắc gì về chiến tranh Việt Nam, không tuyển chọn những câu chuyện bôi nhọ Việt Nam và những hình ảnh dơ bẩn về Việt Nam để chuyền tay nhau, vì rằng con cái sẽ đặt câu hỏi rằng tại sao một đất nướctồi tệ và kinh tởm như thế lại chiến thắng Mỹ đại siêu cường đại văn minh, xóa sổ Việt Nam Cộng Hòa đại anh hùng đại anh dũng, rồi đâm ra khinh thường cha mẹ cùng tất cả những ai đã bỏ chạy khỏi Việt Nam vì không gì nhục bằng thua trận tan nát trước những người tồi tệ và kinh tởm. Chấm dứt bôi nhọ Việt Nam không cần buộc phải vì yêu Việt Nam mà chỉ vì để chính mình không còn bị con trẻ rẻ khinh.

Cuối cùng – song không kém phần quan trọng – là hãy có những hành động cụ thể tích cực đóng góp tiền của về xây dựng Việt Nam, vì rằng không gì tốt bằng thể hiện cho con cái thấy thế nào là lòng ái quốc, tự hào dân tộc, vinh dự cội nguồn phát tích. Chứng kiến cha mẹ yêu nước của cha mẹ, tự hào về đất nước của cha mẹ, con cái mới biết yêu nước của nó, tự hào về đất nước của nó mà với lòng yêu nước và tự hào về đất nước nó, nó mới may ra có cơ may trở thành công dân gương mẫu và cả cơ may trở thành một Barack Obama da vàng của mai sau.

Chỉ có những hành động khôn ngoan của những người đàn ông gốc Việt ở hải ngoại mới không làm hư hỏng tinh thần Việt cao thượng nơi con cái của họ, thứ tinh thần tuyệt diệu chỉ có thể được hun đúc từ lòng yêu nước đoan chính của bản thân chứ không bao giờ bằng những lời thóa mạ, bôi nhọ, công kích đất nước, nhất là khi những thóa mạ, bôi nhọ, và công kích ấy lại toàn là những lời dối trá, hằn học, bất lương, vô hạnh; chỉ bằng cách đàng hoàng như thế và nhờ có vậy, những người vợ gốc Việt của họ mới không phải viết nên những bức thư xót xa như thế với đôi dòng máu mắt.

Người phụ nữ Việt Nam, dù ở bất kỳ nơi nào trên thế giới, luôn xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp từ chồng và con của họ, vì chỉ có họ trên chiếc tinh cầu hoang dã cỗi cằn đang dãy chết này mới thực sự sống vì đàn con.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế
Ghi chú: Bài viết trên đã đăng lúc mới xuất hiện thế giới blog, và ngay lập tức đã có một kẻ ẩn danh đã viết comment phê phán rằng bài viết trên không sâu sắc, như thể ngồi yên trên băng đá cạnh bờ sông nhịp nhịp chân khi thấy có người chìa cành cây xuống nước cứu ai đó vội điềm nhiên phê phán rằng cành cây sao mà mỏng mảnh vậy, chứ không có khả năng ra tay chìa cành cây khác to chắc hơn để cứu người nạn nữ, tức viết gì đó, khuyên gì đó “sâu sắc” hơn dành cho người nạn nữ ấy. Chắc chắn trăm phần trăm kẻ đã phê phán ấy đích thị thuộc dúm người chống Cộng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét