" Cả cuộc đời ba không có gì để lại cho các con ngoài số vốn kiến thức mà ba mẹ tảo tần nuôi các con ăn học.Mong các con trở thành những người hữu ích cho xã hội" ( trích từ TT "Vững Niềm Tin")
Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015
THƠ NGƯNG THU
NGƯNG THU
Tên thật: Phùng Thị Như Hà
Sinh năm 1968
Hiện là giáo viên giảng dạy môn Vật lý tại Bình Thuận
Tự khúc tháng mười một
Tháng mười một bâng khuâng, nghe bước chiều đưa tiễn… Mùa thu xa, màu lá úa vàng đau, mùi hoa cải rộn ràng hương xoắn xuýt vườn sau, mây biếc vào đêm, gương hồ gió nhạt nhàu.
Tháng mười một vươn mình trên những nhánh sầu đâu. Cánh dã quỳ quanh co lối vàng xưa đượm nắng, đêm vầng nguyệt suy tư rãi ánh vào trầm mặc, đâu đó thân phận người… giọt đông trắng lung lay.
Tháng mười một chạnh lòng thương chiều lá thu bay, thương tuổi tóc mây xanh, mắt cười vô tư lự, nhớ lắm đường chiều xưa màu hoa tươi sắc gợi. Chợt vắng câu kinh chiều, chú sẻ nâu buồn nheo mắt ngóng bâng quơ.
Yêu tháng mười một ta về ươm nốt những vần thơ, gởi tặng người ta yêu với muôn lời tha thiết, tháng mười một ơi! còn bao mùa tiễn biệt, xin cứ trút hết nỗi niềm vào lũng vắng trời xa.
Tháng mười một muốn lòng ngân mãi khúc hoan ca. Mặc đèn phố chờ đông heo hắt nhìn ai đó, chợt ta muốn về lại tuổi thơ theo tia nắng chiều lăn tăn trên ngọn cỏ. Ngâm một khúc thơ tình gieo vào gió những đắm mê
Tháng mười một ta về soi bóng mình sâu giếng nước trăng quê.
Vào quên
Ta từ cõi nhớ thoát thai
vào quên
tìm hạt sương mai
ngẫm cười
từ trong ngọt đắng
cuộc người
khi hạnh phúc
lúc ngậm ngùi
chông chênh
Ta từ
đời núi chênh vênh
từ sông, biển
thác gập ghềnh, sóng xao
vào quên
bỏ chốn ba đào
tìm an nhiên
bỏ trần lao bộn bề.
Bỏ sân hận
bỏ hoang mê
tịnh yên
ta với ta đề thơ chơi …
Mùa trôi và sương khói trôi
Chiều chậm trôi trên lênh đênh con sóng
ngọn sóng cong miền hư vô
anh đã từng nghe thanh âm lòng phố
phố mùa ngập ánh trăng xô
tóc thề bay bay
gió oà mây vỡ
và khói
và sương
và cả cánh hồng nhung hiền ngoan từ độ
yêu người
yêu nỗi thương mong.
***
Thời gian rơi rơi chạm tiếng tơ long
lời trăm năm năm cổ độ?
lối trăng mòng mọng thơ
và em
và cả tình cờ
yêu như xưa lắm
tự bao giờ bâng khuâng?
***
Vừa long lanh màu mắt xuân
hạ đi thao thiết in hằng dấu mê
vàng thu chiếc lá vụng về
nghe đông trắng
gọi bốn bề hương trôi.
***
Là mây
là sương khói thôi
ta dìu nhau bước
dẫu đời chênh vênh.
Đâu tình khúc thiên thu?
Chao nghiêng một vành trăng khuyết
con thuyền chòng chành trên ngọn gió hoang mê
Loảng xoảng tiếng đêm khua
chạm vào mảnh sao
rơi vỡ
tinh cầu xa
hoang hoải lối đi về.
Có ai biết dòng nước mắt bắt nguồn từ đâu?
mùa thu ngưng tự xanh ngàn?
nỗi buồn mọc lên ngày rêu
như chiếc nấm
ô xòe che khuất nẻo nhân gian?.
Đêm rộn tiếng
bầy côn trùng tấu khúc mùa sang
những con thiêu thân trước đèn xuắn xuýt
lời đá cuội phiêu phong
bức tường rêu miễn dịch
cơn đau miễn dịch giao mùa?
Mây lơ đãng vào một ngày con tim ai khao khát
cơn gió lơ ngơ tìm vành dương đỏ bừng bỏng rát
chân trời nghiêng phía cô đơn
cơn gió mỏi mê vùi ngủ
áng mây bồng bềnh lặng lẽ tìm quên.
Phải chăng những nỗi buồn thường chẳng tuổi tên
hạnh phúc lang thang chơi trò cút bắt
tình khúc thiên thu chơi trò dấu mặt
cánh chim cứ miệt mài nghiêng nỗi buồn về phía có cơn mưa.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét