" Cả cuộc đời ba không có gì để lại cho các con ngoài số vốn kiến thức mà ba mẹ tảo tần nuôi các con ăn học.Mong các con trở thành những người hữu ích cho xã hội" ( trích từ TT "Vững Niềm Tin")
Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015
MỘT NGƯỜI BẦU TRỜI CHIẾC LÁ VÀ DÒNG SÔNG
CUNG TRẦM TƯỞNG
L’homme, un creux toujours future,
Người, một lỗ hổng luôn luôn ở phía trước
Một người soi bóng xế mùa xuân,
Nhìn lá trôi sông luống tần ngần.
Hỏi người dưới có phong ba lắm?
Thế sự trên này còn vướng chân.
Thân xác tôi da liền thịt gắn,
Hình bóng người tôi kiếm triền miên.
Sẽ mấy trần ai người nhuốm phải?
Hân hoan pha lấm mấy ưu phiền?
Sóng vỗ người đau quằn chín khúc;
Nửa hình dị điểu, nửa hình tiên;
Chú bé già nua, ông lão sữa;
Dưới vết nhăn nheo dáng trẻ hiền.
Phải thế chăng tuy hai mà một?
Cái rành rành một lại là hai?
Hay ta là khách đi chung vé
Lẫn bóng xen chân một chuyến dài?
Lá cuốn mây trôi sông lấp lánh,
Nhìn người sóng sánh tưởng mình say.
Người lân la lối tôi thơ thẩn,
Lúi húi đong đo mộng đấu đầy.
Đá tõm rơi sâu dòng nước xoáy,
Hình người èo uột vỡ lênh đênh,
Lênh đênh nghìn mảnh trời nhăn vỡ,
Chiếc lá trôi sông cuốn bập bềnh…
Ngày vui thanh sắc mau phai rụng,
Phút buồn ủ lại mãi màu tro.
Thường tình phép toán chia là vậy,
Tôi muốn tìm tôi để chuyện trò.
Tôi bỏ dòng sông đi choáng váng,
Mất người bản rập hoá bơ vơ,
Máu se loang loãng như vơi nửa,
Trời hắt hiu phơi chiếc kính mờ.
Tôi chẳng là tôi khi mất bóng:
Lá bọc sương mù, lá sẽ rơi.
Tôi hằng muốn với xa thân thể,
Soi bóng dòng sông kiếm một người.
Giăng bóng mình đi đo dáng bóng
Một người ngoại trú chửa hề thân;
Một người sẽ ấm ran hơi thở
Của chính người đang bước tần ngần.
CUNG TRẦM TƯỞNG.
Bản Tiếng Anh
A Man by the Riverside
Cung Tram Tuong
Translation by Cung Tram Tuong and Anthony Schmitz
There was a man who, in late spring, looked at his shadow
on the river.
A leaf drifted downstream.
The sight left him uncertain and confused.
He stared at the shadow and said to himself,
“I am trapped in a clangorous world.
Can my life be simpler?
Or do the waves distort me?
Do they twist me into something that is half an angel,
half a beast?
Is my face grotesque?
a child’s smile entwined in an old man’s cry;
The glow of youth shining dimly from a worn face.”
My thoughts continue, a shadow conversation,
concerning fate and a calculus of man.
“Can two be merely a reflection, a doubling of one?
Is one nothing but me, split into two Is?
In the end am I two I’s and one I’s?
A totality of three?”
The talk grew more intimate.
The man bent close and asked,
“Isn’t our path the same?
Haven’t we set out on the same long journey?
That can only end in that place where the river vanishes
in the sea?”
The leaf drifted amid the reflected clouds.
The man said, “It makes me seasick
to watch you tossed upon the waves.
You look like a peasant,
pushing a meager harvest in a cart.
That is stacked with dreams.
It is the path I used to tread.”
A stone fell from nowhere. The shadow exploded.
A thousand pieces drifted amid the shattered clouds.
But the river carried the leaf, unscathed.
I could not help but ask myself,
“What am I? What does this shadow means?”
A full day of joy vanishes
more quickly than a moment’s sorrow.
The embers of pain never cool.
If there were no river and no shadow
I would lose all sense of myself.
I would stand naked in the harshest light
and feel as if half my blood were gone.
I would be lost even in your home,
my eyes, two dulled and clouded mirrors.
Lose sight of shadow on the river
and I wither, then fall like a leaf,
enshrouded in mist.
My only desire becomes this:
To reach the shadow
that is the shell of the man I’ve never known,
the man who breathes the very breath,
the essence,
of the man confused and uncertain,
who walks along the inexhaustible river.
Journal of the Asian American Renaissance
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét