Rỗng - những ngày rỗng
Muốn lang thang mà sợ lang thang
Sợ đối diện khuôn mặt quen,
Sợ khuôn mặt lạ xa lạnh lùng rơi như đá sỏi.
Muốn cafe chạm khuôn mặt cafe
Muốn rượu chạm phải làn môi ai mớm cho vài ngụm rượu
Ừng ực - buồn.
Rỗng - những ngày rỗng
Muốn ngồi ở ngả bảy ngả ba,
Ngắm dòng người cưỡi lên nhau
Những khuôn mặt non chẹt, những khuôn mặt lừa lọc,
Những khuôn mặt hồng đáng yêu, những khuôn mặt xạm đen mờ đục
Để nhớ một thời đi qua, để nhớ một thời gần lại.
Rỗng – những ngày rỗng
Muốn ngồi một mình cắn quản bút suy nghĩ
Mộng tưởng những vần thơ bay bổng,
Những vần thơ lục cục nặng nề, nhấn chìm xuống vực sâu, xô xuống biển.
Ngồi ngắm những trang giấy trắng thiếu những con chữ, trống hơ vô cảm.
Sợ nuốt nhầm cục tẩy, nhỡ tẩy không sạch làm lem nhem ý nghĩ.
Rỗng – những ngày rỗng
Thôi về nằm ngửa mà cắn lấy gót chân của mình
Không thèm đi, không thèm xa xôi,
Rồi khèn khẹt cười, cười dài, cười vô tư như đứa trẻ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét