Thứ Ba, 4 tháng 11, 2014

Mộc đè




 Hắn cắm cúi bước nhanh trên con đường mòn xuyên qua rừng dương, xuyên qua những nấm mồ phủ đầy những trái và lá dương khô trong bóng chiều nhập nhòa. Tự dặn mình không được nhìn quanh để chế ngự nỗi sợ nhưng hắn không cưỡng lại được ý muốn liếc xéo vào miếu âm hồn bên cạnh đường mòn.





Nằm ẩn dưới tàng cây duối rậm như cái đầu tóc khổng lồ phủ bên trên, ngôi miếu âm hồn tối mờ mờ nổi rõ hai chiếc đèn bằng sứ thẳng đuột đã tróc lớp men phủ bên ngoài phơi ra lớp cốt trắng mốc, tờ giấy bản hồng điều một đầu đặt dưới lư nhang, phần còn lại thè ra bên ngoài một dải màu đỏ nhợt. Tất cả biến thành một cái mồm quái đản đầy đủ hai răng nanh và cái lưỡi ma quái le dài trong cái trí giàu tưởng tượng và cái tâm nhiều sợ hãi của hắn. Hắn phát hoảng ù chạy…

Nhà đây rồi! Ngôi nhà ngói nằm cách biệt ở đầu xóm của cha con hắn.

Quẳng chiếc ba-lô xuống đất, hắn ngồi trên mép hè dựa vào cột trụ thở dốc. Hết mệt, hắn chống tay định ngồi dậy thì nghe tiếng động sau lưng. Hắn ngoái đầu nhìn ra sau và phát hoảng nhào ngay ra sân. Con tim tội nghiệp của hắn cơ hồ muốn nổ tung vì tăng nhịp đột ngột. Trong chái nhà tối nhờ nhờ, con mèo mun đang khom mình dùng hai chân trước cào cào lên nắp cỗ quan tài, miệng kêu meo meo nhìn hắn với đôi mắt sáng quắc. “Mẹ kiếp!”. Hắn buột miệng chửi thề và đặt bàn tay xương xẩu lên ngực trái. Đó là cỗ áo quan cha hắn lo trước cho mình. Ông đóng một cặp. Một cái đã mang thân mẹ hắn về với đất. Ông đã chuẩn bị cho mình một ngày sẽ đi xa bởi không trông mong gì ở đứa con chống gậy là hắn đã ba mươi tuổi vẫn còn lông bông.

- Thằng Khả về đấy à?

Hắn quay lại. Cụ già râu tóc bạc trắng như cước chống gậy đứng ở cửa nhà trên. Cha hắn!

- Dạ. Trình cha, con mới về.

Hắn cúi đầu đáp rồi đi nhanh đến bên cha cầm lấy bàn tay gầy guộc. Hắn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cha già và thấy vững tin bên cạnh cha mình.

Đôi mắt người cha nhìn sâu vào đôi mắt đứa con. Hắn thấy có lỗi khi cảm nhận sự thất vọng sâu trong đôi mắt cha. Hắn nói:

- Giậm nát cả một vùng rộng lớn từ Kon Tum đến Bình Dương mà con chưa gặp được.

Người cha lắc đầu:

- Kỳ đâu phải là thứ dễ tìm. Tại sao con lại phí công đi tìm cái mù mờ trong khi để rơi cái quý nhất của đời người là tuổi thanh xuân?

***

Hắn nằm trên phản hút thuốc. Bộ phản được làm từ gốc cây gõ rục to gần bằng hai vòng tay ôm không biết bị ngã tự lúc nào. Dưới thân cây là bộ xương của một loài mãnh thú giập nát với những cái móng vuốt cong như câu liêm, bộ răng nhọn hoắt có bộ nanh dài hơn tấc. Hắn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ ngẫm nghĩ lời cha nói. Mới đây mà thời gian trôi qua nhanh quá. Đã mười năm với ước mơ đổi đời vẫn cứ còn là mơ ước. Cái tinh hoa của đất trời được kết thành nhờ một loài cây. Cái tinh mộc ấy phải chăng không để đến bàn tay thô kệch và ước mơ phàm tục của hắn chạm vào? Mười năm của tuổi xuân rụng rơi trên những nẻo đường rừng hắn đã đi qua, bỏ quên bổn phận và trách nhiệm làm con.

Hắn chớp mắt nhìn sâu vào khoảng đồng trống dưới trăng mùng bốn. Lạ quá! Hình như có những bóng người chạy nhảy trên cánh đồng một thời là bãi tập kết xác giặc để trực thăng bốc đi trong trận đánh oanh liệt mười hai ngày đêm năm nào. Và hình như có tiếng cười, tiếng khóc ai oán thoảng đến xen lẫn với tiếng “de de” trong ống tai. Hắn bỗng cứng đờ trong cảm giác rùng rợn: tê liệt sức phản kháng, vô phương vận động và nghẹn thở. Ý thức sinh tồn vùng vẫy trong tuyệt vọng… Người đàn ông vác cái hòm đi thẳng đến cửa sổ. Đôi mắt vô hồn như mắt cá chết trôi trân trân nhìn hắn. Đôi môi nhợt nhạt xám ngoét như da trâu kéo căng để lộ hàm răng trắng nhởn nhọn hoắt. Khuôn mặt ma quái xoay nghiêng, những ngón tay xương xẩu đỡ cái hòm xoay ngang dài thậm thượt… Lại ánh mắt vô hồn như mắt cá chết. Đôi môi nhợt nhạt xám ngoét, hàm răng trắng nhởn nhọn hoắt. Khuôn mặt quái đản choán gần hết cửa sổ. Hắn bất lực, kinh hoàng…

Tiếng ho sù sụ vẳng đến tai hắn như từ một thế giới nào. Xa thẳm trong ý thức hắn biết đó là tiếng ho già nua của cha già. Hắn như bị một sức nặng ngàn cân vô hình đè lên, thân thể dính chặt xuống bộ phản và cái sức mạnh ma quái đẩy trí lực hắn đến tận cùng của sự kinh hãi. Tiếng ho như cái phao cứu sinh để hắn bấu víu cố ngoi lên để sống, để bằng một cố gắng hết sức của cái tôi được tiếng ho đánh thức trong một ý thức gần như bị tê liệt, hắn vùng dậy được. Thân thể mệt bơ phờ, mồ hôi đầm đìa và sự tức tối bùng lên mãnh liệt. Hắn thở dốc vọt ngay xuống đất, chụp lấy cái rựa dựng ngay góc nhà sải những bước dài ra sân vòng lại phía cửa sổ… Chẳng có gì ngoài tàu lá chuối úa vàng bị gió thổi te rách gãy gập cuống vắt đung đưa lên con bù nhìn nghiêng ngả. “Mẹ kiếp!”. Hắn buột miệng và với tất cả sức mạnh, hắn điên tiết quay lưỡi rựa đúng ba phần tư vòng chém tàu chuối và con bù nhìn làm hai.

“Khả ơi!”. Hắn nghe tiếng cha từ trong nhà vọng ra. Hình như không phải từ buồng ngủ mà từ chỗ quan tài.

***

Mấy hôm nay trời chuyển, nghe rão từng khớp xương, nhức từng bắp thịt. Thân già như cái tráp khảm xà cừ đựng vật gia bảo đã khô giòn vệt keo gắn khảm, nhưng vật đựng trong tráp vẫn nguyên giá trị. Bằng chút sức lực cuối đời và kinh nghiệm sống một đời, người cha quyết thức tỉnh bằng được đứa con ôm giấc mộng làm giàu hoang tưởng.

Người cha chống tay ngồi dậy. Cổ họng như có con giun ngọ nguậy nhột nhạt khó chịu làm ông ho một tràng dài. Mệt quá! Già rồi, mỗi khi ho là ruột gan như lộn tùng phèo cả lên. “Nhỏ cậy cha, già cậy con”. Có thằng con độc đinh thì nó lại bắt được sức quyến rũ của mùi thơm trầm kỳ qua lời kể của những người phường điệu. Rồi mẹ nó chết mà không thấy mặt nó. Rồi ông qua tuổi bảy mươi mà vò võ một mình không con cháu. Đêm khuya nghe như có tiếng gầm gừ cào cấu nơi bộ phản trên nhà, nghe như có lời tỉ tê của mẹ nó về… Hôm nay thằng Khả về ông phải bảo nó ở hẳn lại nhà lấy vợ sinh con. Đến nỗi này thì ông phải cho nó biết số của nả của cha mẹ dành dụm một đời cho nó. Một mình già cả ở nhà ông đã chọn nơi cất giấu ít ai ngờ đến nhất.

Ông đi xuống chái nhà nơi đặt cỗ quan tài.
Ba năm sau. Chiếc quan tài đã mang thân người cha về với đất. Trước khi chết, cha Khả đã nhìn thấy đứa cháu đích tôn để thanh thản đi vào cõi vĩnh hằng. Nơi trước kia đặt bộ phản bây giờ là bàn thờ phảng phất mùi nhang trầm hàng đêm. Bộ phản được kê dưới bếp để vật dụng linh tinh. Trước đó Khả nghe kể rằng những cây rừng khi ngã đè phải thú dữ thì máu của nó ngấm vào thân cây hóa thành tinh mộc. Khi xẻ cây ấy đóng giường phản để nằm thì người nhẹ vía thường bị cứng đờ không cử động được, nghẹn thở, mất hết sức lực để phản kháng như con thú bị cây đè. Cần phải có một tác động nào đó từ bên ngoài mới giải thoát được hiện trạng. Người ta gọi hiện trạng đó là “mộc đè”. Có đúng vậy không?

Truyện ngắn Phụng Tú

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét