Người và chó có mối quan hệ cộng sinh lâu đời, từ thời hoang dã chó đi săn cùng người, đóng góp công sức và được chia phần bình đẳng và dân chủ. Ngoài ra, 2 bên có nhiều tình cảm yêu thương, chó cứu người, người cứu chó…
Nhưng người tham lam và lười biếng lại chiếm đoạt cả phần của chó, khiến trong thế giới lộn ngược ngày nay người làm chó còn chó làm người.
Mối quan hệ này ngày nay phức tạp như một cánh rừng chằng chịt tối tăm, rất khó để nhìn vào cánh rừng đó, vì vậy đơn giản hơn là ta nhìn vào 1 cái cây để mô tả cánh rừng. Giới chính khách và kính tế gia hay thích phán xét cách này, nhưng cánh rừng không phải là cái cây.
Nước Bỉ cũng giống phần lớn các nước EU. Thực sự khó hiểu làm sao lại tồn tại cái có tên là EU và nước Bỉ.
Nếu biết rằng một lãng xã nào đó ở Bỉ, có 100 người. Sẽ có 28 người làm việc, cày cuốc trồng lúa, dựng nhà hay đóng thuyền. 15 người không làm gì cả, họ đơn giản là thất nghiệp. 17 người là trẻ em, người già hưu trí, người đau ốm. 15+17 = 32 người họ được nuôi.
Còn lại 40 khác, cũng không làm gì có ích cho của cải vật chất, phồn vinh thịnh vượng, hay nói các khác họ làm nhân viên chính phủ làng xã.
Có nghĩa là 72 người thực sự không làm ra sản phẩm, hàng hóa. Họ sống dựa vào (hay ăn bám) 28 người làm việc.
Phe người: 28
Phái chó: 40
Thực sự ai đó có thể biện hộ, 40 kẻ kia cũng làm việc, họ hỗ trợ 28 phe người. Nhưng thực tế ngược lại, chúng ngày đêm tìm mọi cách xiết chặt cổ 28 người bằng đủ mọi loại luật lệ thuế má đã có và nghĩ ra đủ mọi loại luật lệ, thuế má mới để tròng vào cổ họ. Ách cai trị đã nặng nề đến mức phe người ỳ ạch lê lết không thể nào làm ra nhiều sản phẩm hơn – nói theo cách khác là tăng trưởng GDP rất khó khăn.
Không thể có làng xã EU nào như thế. Bạn căm phẫn thốt lên! làm thế nào mà thiên đường mơ ước lại chỉ có 1/4 è cổ kéo cày nuôi cả sổ còn lại?
Nhưng có đấy, tương ứng Phe và Phái điển hình ở Bỉ là Flemings và Wallonia.
Wallonia dân số 3,56 triệu, có 1 triệu làm việc có sản phẩm, 1,42 triệu làm chính phủ hay không làm gì cả. Tương ứng 28% và 40%. Tại sao là Wallonia lại có thể tồn tại thành công như một hình mẫu thế giới?
Bởi Wallonia sống bám vào láng giềng Flemings. Ở đây có 2,25 triệu làm việc ra rất nhiều sản phẩm. Và bọn chính phủ ăn bám Wallonia quả quyết dân Flemings phải nuôi nấng Wallonia, phải chia xẻ thành quả lao động, phải bày tỏ tình đoàn kết.
Có 16 tỷ euro từ Flemings chuyển đến Wallonia mỗi năm như là sự bày tỏ tình đoàn kết, hay một sự cống nạp, hay tống tiền tùy cách nhìn nhận.
Nhưng theo cách nhìn nhận của bọn Wallonia như thế là không quá nhiều và vẫn còn chưa đủ.
Có nghĩa là 2, 25 triệu lao động ở Flanders bị đánh thuế mỗi người 7.111 euro hàng năm đem đến Wallonia, nghĩa là mỗi tháng 600 euro.
Và bọn Wallonia không chịu dừng ở đây!
Nhưng lao động Flemings không chỉ phải cống nạp cho Wallonia, họ còn phải nuôi chính phủ họ và những người Flemings khác.
Và cái giá này là: chi tiêu chính phủ 208,5 tỷ euro trong năm qua.
Vấn đề là nó cứ tăng mãi. 10 năm trước chỉ là 143 tỷ.
208,5 tỷ euro này là lao động của 3,57 triệu người ở Flanders, Wallonia và Brussels. Nghĩa là mỗi họ đóng 58.305 euro mỗi năm, hay 4.858 mỗi tháng để nuôi chính phủ.
Dân lao động Flanders dĩ nhiên phải đóng góp nhiều hơn, 4.858 euro cộng thêm cả khoản 600 euro cống nạp cho Wallonia.
Chi tiêu chính phủ đã tăng vô độ, 55% hiện nay. Nghĩa là cứ mỗi euro, 55 cent chảy vào túi chính phủ.
Càng nhiều tiền hơn chảy vào túi chính phủ, càng ít tiền hơn còn lại trong túi lao động, ít tiền hơn để đầu tư và tiêu dùng.
Khi mà dân chúng có ít tiền và càng ngày càng ít tiền, kinh tế gặp khó khăn để tăng trưởng. Kể từ khủng hoảng 2008, hầu như không có tăng trưởng ở Bỉ. Trong khi giai đoạn 2000-2006, kinh tế Bỉ có mức tăng trưởng vừa đủ 1,6% hàng năm.
Tăng trưởng chi tiêu chính phủ đã đánh quị tăng trưởng kinh tế.
Dĩ nhiên lao động Flemings hiểu, họ đòi loại bỏ cống nạp Wallonia, họ muốn giải tán đảng phái Walloon, kẻ muốn chính phủ to!
Nhưng 3/4 những kẻ còn lại là ăn bám trong cái chính phủ to, không thích điều này.
Dân chủ là đa số, chẳng thể nào có chính phủ nhỏ, tiết kiệm và hiệu quả như 1/4 ở Flemings mong muốn. Tiếng nói của họ luôn luôn bốc hơi trước bọn cánh tả trong chính phủ.
Cánh tả Wallonia này là XHCN ăn bám, bén rễ trong nghị trường và chính phủ liên bang. Chúng muốn chính phủ lớn để đồng lương to và lao động phải cống nạp nhiều hơn.
.
Flanders và Wallonia là hoàn toàn khác biệt, người nói trắng kẻ bảo đen trong tất cả các vấn đến từ kinh tế đến luật lệ, tòa án… 2 bên không thể đồng ý với nhau bất cứ điều gì như phe người với phái chó.
Một đất nước luôn chia rẽ thành 2 nhưng lại chưa tan rã như Ukraina.
Được đăng bởi Dump Ber
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét