Những ngôn từ nối nhau như sợ không kịp diễn tả những cảm xúc trào dâng. Như thể, chỉ chậm một khoảnh khắc là thiên nhiên xanh trên trái đất này sẽ biến mất, như vó ngựa trên thảo nguyên, như thoáng ánh cầu vồng sau cơn mưa, như hơi thở nhẹ…
Đó là những gì có thể cảm nhận từ thơ của Nguyễn Hoàng Anh Thư (bút danh Nhật Thu), hiện là cô giáo dạy văn trường Hai Bà Trưng - Huế.
NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ
Nỗi sợ hãi của loài thú hoang
Chúng tôi đã lo sợ như thể
Mặt đất đã không còn bóng cây thưa
Mưa - đông - chớp - lốc
Nỗi lo âu điền vào không khí đen màu
Cuộc sống như làn hơi đè nén
Và di chuyển, bơi, hít vào lồng ngực
Ngạt hơi tràn sợ hãi há hốc tai
Loài thú hoang sợ ngày qua nhàn rỗi
Còn loài người sợ mất việc làm
Kẹt xe - chen lấn - xô bồ
(chẳng bù một chút với loài thú hoang ấy nhỉ)
Và loài người sợ vỡ sông ngân
Ngập tràn nỗi nợ nần trần gian vô hóa giải
Tình yêu nồng cháy sợ hãi
nỗi mặc cảm trơ dòng
Và chúng ta sợ như loài thú hoang hết đường về rừng xưa ngày đó
Sợ những thứ rơi ảo giác
Sợ cuồng phong giận dữ không nhận ra cõi sống đang về
Chúng ta sợ mất nguồn kết nối
Sợi giao cảm không bắt nhịp nỗi nhớ về mạch trái tim
Sợ cả nền văn minh mà chúng ta đang rơi ảo giác
Gẫy nhiễu cả chặng dừng
loài thú hoang ngơ ngẩn
tìm hoài vọng màu xanh
Một thế giới tinh khiết từ thực tế
Một ảo vọng tràn về
Loài thú hoang muốn mở mắt của bạn thức dậy từ ngày hôn mê...
Lời thách thức của những chiếc búa
Lưỡi búa vẫn vẹn nguyên từ kỉ nguyên Phấn Trắng
Đã có những bàn tay con người vượn đục đẽo tìm sự văn minh
Trẻ con ở phương Tây rất mê chiếc búa Socola của Thần Sấm
Khi người lớn chưa dẫn chúng đi chơi vào dịp lễ
Điều thú vị đã ở trong những căn bếp ấm cúng với nhiều thức ăn
ngon mắt
Còn đám trẻ con nhà nghèo ở quê tôi vùng biển chỉ biết nghịch cát và
vui đùa cùng những bông hoa mặt trời sắc nhọn rỉ máu ra tay
Chiếc búa của Thiên Lôi cứ chớp liên hồi
Ngắt quãng cả một dòng thâm u trong những nếp nhăn trên trán
con người
Họ chưa và chẳng nghĩ ra được sự công bằng tuyệt đối
Trên những nhát chặt đẽo của người thợ rừng lành nghề cũng chỉ là
tương đối
Trên những phiên tòa chật cứng những tội lỗi
Sẽ còn nỗi xót xa ai oán khi chiếc búa của thẩm phán bị xê xích bởi dư
luận và sự ngụy biện tinh ranh
Sự ngụy biện bị che đậy bằng những lòng lang đội lốt
Sự ranh mãnh hiểm ác ấy đâu biết con linh miêu mắt trong suốt nhìn
xuyên từng uẩn khúc gấp hằn lên hàng hàng thiên niên kỉ
Nó sẽ mang sức mạnh hồi sinh
Những con người trong hàng ngàn nấm mộ hiu hắt trên những nghĩa
trang, trên những ụ sâu của rừng thiêng sông suối
Những lời rì rầm sẽ cứ vọng mãi... vọng ngân
Như những bài Thánh ca - như tiếng chuông nguyện cầu
Sâu tựa ánh từ bi của ngài Quán Thế Âm
Vọng vang những điều tưởng như là cuộc đời vô thường nhưng
bất diệt
Những linh hồn còn sống
Họ đang sống với chúng ta
Cũng biết vui buồn hờn giận..., còn nhiều vất vưởng những oan khiên
mang nặng trong những phận mỏng tựa làn hơi
Nhưng họ đã trải qua những phong ba
Còn con người - đang đối diện từng giây với những hỉ nộ ái ố, với
những lời nói và hành động của cõi sống
Đang hy vọng có những cây búa thần thánh trong những phiên tòa
Và con người vẫn còn niềm tin vào tâm linh bí ẩn...
Một đêm... mưa mùa đông
Không gian rộng lớn của siêu cảm giác
...được làm đầy với đêm tối
Nàng Thơ... như một sự sùng bái ảo giác
Đó là mỗi giọt mưa
nó tuyệt vời như lời sống bện chặt
Nàng thường đối chất với cảm giác
bối rối, trêu chọc, đề cao hay ngưỡng mộ
như sự run rẩy mây mù
cảm thấy như sắc đẹp
với khả năng siêu phàm
Nàng Thơ đứng quá giang trong mưa
tại phần đầu của đoạn đường
nối vào tôi chờ đợi
mà không có hy vọng của một chuyến đi.
Tôi biết mỗi giọt mưa của ngôn ngữ không tên
Giọt mưa là chuỗi các biểu hiện mệt mỏi,
nhưng hấp dẫn
Những hạt mưa chết rủa bởi tôi được ngâm qua
Và, giọt mưa nằm trên đường đứt gãy những hoạt động
Thực và Hư
Ảo và Mộng (hầu như thực đã rất ít)
nhưng nó rung với một điện sinh ra từ ý nghĩa trái ngược nhau
Nó là thời gian của mưa rơi.
Và hôm sau,
Một màn sương bao phủ tất cả mọi thứ,
và với ánh nắng mặt trời,
đã bắt đầu phát triển mạnh và kỳ lạ
Tôi cảm thấy vẻ đẹp của buổi sáng
Tôi có thể hiểu như thế nào là một người sắp chết đuối
Có thể cảm thấy một khát sâu dập tắt hữu thể.
Làm thế nào để thân không còn là nô lệ của người Thầy trong tâm trí
của mình
Tự do thả rơi bản ngã
Rơi vào tấm màn che của thế giới tự nhiên
thông qua một vẻ đẹp của một khối đa diện Platon và vĩnh cửu.
Như rơi từ đỉnh đèo
Có cảm giác của một hiển linh
hạnh phúc, sức mạnh được tạo ra bởi nó đã đi xuyên qua sự u ám
Chính xác như dòng hải lưu quen thuộc của ngư dân trên biển
Như mặt trăng của trái đất từ một đến hai bể đúc ánh sáng trên diện
tích của bóng tối, ấp lên mặt nước
Là sự đứng dậy từ quỹ đạo tình cảm
Phải vượt qua sự tràn ngập trong điều xấu hổ
Và lướt nhẹ sự mặc khải
ánh sáng u ám... đã đi xuyên
Tạo sức mạnh kỳ lạ của thời điểm
Như một sự nhầm lẫn thời gian
sự kết hợp run rẩy cùng của bóng tối, ánh sáng
và đổi hướng trong thời gian thật mỏng
Như là một cảnh quan tươi đẹp
để trong mắt một người mù
không còn phải hít phải không khí nhiễu loạn
Đêm... thật yên tĩnh
Sự yên tĩnh đang lắng nghe từng nhịp thở
Rất thực...
Để rơi vào giấc mơ.
...được làm đầy với đêm tối
Nàng Thơ... như một sự sùng bái ảo giác
Đó là mỗi giọt mưa
nó tuyệt vời như lời sống bện chặt
Nàng thường đối chất với cảm giác
bối rối, trêu chọc, đề cao hay ngưỡng mộ
như sự run rẩy mây mù
cảm thấy như sắc đẹp
với khả năng siêu phàm
Nàng Thơ đứng quá giang trong mưa
tại phần đầu của đoạn đường
nối vào tôi chờ đợi
mà không có hy vọng của một chuyến đi.
Tôi biết mỗi giọt mưa của ngôn ngữ không tên
Giọt mưa là chuỗi các biểu hiện mệt mỏi,
nhưng hấp dẫn
Những hạt mưa chết rủa bởi tôi được ngâm qua
Và, giọt mưa nằm trên đường đứt gãy những hoạt động
Thực và Hư
Ảo và Mộng (hầu như thực đã rất ít)
nhưng nó rung với một điện sinh ra từ ý nghĩa trái ngược nhau
Nó là thời gian của mưa rơi.
Và hôm sau,
Một màn sương bao phủ tất cả mọi thứ,
và với ánh nắng mặt trời,
đã bắt đầu phát triển mạnh và kỳ lạ
Tôi cảm thấy vẻ đẹp của buổi sáng
Tôi có thể hiểu như thế nào là một người sắp chết đuối
Có thể cảm thấy một khát sâu dập tắt hữu thể.
Làm thế nào để thân không còn là nô lệ của người Thầy trong tâm trí
của mình
Tự do thả rơi bản ngã
Rơi vào tấm màn che của thế giới tự nhiên
thông qua một vẻ đẹp của một khối đa diện Platon và vĩnh cửu.
Như rơi từ đỉnh đèo
Có cảm giác của một hiển linh
hạnh phúc, sức mạnh được tạo ra bởi nó đã đi xuyên qua sự u ám
Chính xác như dòng hải lưu quen thuộc của ngư dân trên biển
Như mặt trăng của trái đất từ một đến hai bể đúc ánh sáng trên diện
tích của bóng tối, ấp lên mặt nước
Là sự đứng dậy từ quỹ đạo tình cảm
Phải vượt qua sự tràn ngập trong điều xấu hổ
Và lướt nhẹ sự mặc khải
ánh sáng u ám... đã đi xuyên
Tạo sức mạnh kỳ lạ của thời điểm
Như một sự nhầm lẫn thời gian
sự kết hợp run rẩy cùng của bóng tối, ánh sáng
và đổi hướng trong thời gian thật mỏng
Như là một cảnh quan tươi đẹp
để trong mắt một người mù
không còn phải hít phải không khí nhiễu loạn
Đêm... thật yên tĩnh
Sự yên tĩnh đang lắng nghe từng nhịp thở
Rất thực...
Để rơi vào giấc mơ.