Phương Uy tên thật là Hoàng Lê Diễm Trang, hiện là giáo viên trường THCS Tân Hà, Hàm Tân, Bình Thuận. Nếu từng đọc thơ chị ở đâu đó, bạn đọc sẽ khó quên được một niềm “ray rứt” (từ dùng của Phương Uy) thường trực trước mọi điều xung quanh cuộc sống. Dường như những thứ vô hình (nỗi buồn, niềm hy vọng, sự tiếc nuối hay sám hối…) lại được hiển thị một cách rất tự nhiên và độc đáo trong thơ Phương Uy. Xin trân trọng gửi tới bạn đọc chùm thơ mới nhất chị chọn và gửi tới VanVN.Net.
HÓA THÂN
Em cầm nửa vòng đêm đứng bên bờ thần thoại
nghe khúc The Myth chảy ray rứt dưới trăng
mùa rơi mù mắt lá
thốt lạnh đêm rằm
tôi gói mình giữa hình hài cô đơn thô vụng
khoác một hóa thân gượng gạo trước mặt trời
nghe kí ức loảng xoảng rơi trên vùng trăng biển
dấu cát xóa nhòa nước mắt mù khơi
Em cầm nửa nụ cười đi về nơi quá vãng
cánh đồng xưa đã không còn vọng tiếng từ ngày hôm qua
đừng quay lại
để tuyệt vọng chảy tràn qua mớ âm thanh tím thẫm
Em cầm nửa u hoài đi về phía ngập vùi trí nhớ
theo mùa đông rũ áo trước hiên nhà
tôi hóa thân thành ánh nhìn trống rỗng
nghe lời ca vỡ máu ngân nga
ảo giác bong tróc rêu xám
đong đưa lời muộn trùng trùng
giữa cơn bão từ đôi mắt em dội lại
lời xin lỗi của nỗi tuyệt vọng màu trắng
gói một nỗi buồn
khi mọi cố gắng đã hoàn tất
câu từ khước bao dung không còn nói nữa
yên vị trên môi lời mật ngọt sau cùng
trong góc tối những âm thừa run rẩy
khóc một hình dung
CƠN MỚ LỘI NGƯỢC DÒNG
Cơn mớ lội ngược dòng
bờ lau lách cũ
tà dương son lời hẹn trăng rằm
cơn đau chập chờn màu bóng rũ
loang dần trên tịch mịch thâm căn
ngách tối
khói nhang trầm tự vẫn
đền đài phế tích ru hời
hanh hao chiều vắng gió
hồn liễu căm căm.
Đá toát mồ hôi huyết dụ
vẳng tiếng ca nguyện cuối ngày
mảnh thời gian màu tàn thuốc
nối giọt buồn trên tay
Cơn mớ lội ngược dòng
mắt em xanh ngời mị hoặc
băng phiến lòng người đối mục
nhập siêu mộng mỵ trăm năm
miền không gian không màu
chảy máu bùn non cơn mưa tạnh
nhớ ngây dại một bàn tay
nuốt lạnh quá khứ ô cửa trống
chiều mù không mây.
Cơn mơ chấp chới
cánh diều lên quá cao và đứt dây
ngày trôi nhanh
đời nhau không buộc chặt
nụ môi nhiệt hạch loang dần
ố đỏ
cơn đau nào gánh dùm nhau?
Thôi cứ tái tê mùa gió lộng
giọt mưa rơi ướt mắt gầy
cà phê loang khói mỏng
thôi cứ trả ngày cho cạn
mọc giữa quá khứ một nhánh buồn (*)
niềm vui không có trong tiền kiếp
tìm chi được một vòng ôm?
-----------------
Ý thơ K. Lan
BÊN KIA THINH LẶNG
cô gái đã biến mất vào nửa buổi chiều
nơi những tiếng ve nở rộ
hàng cây nhảy múa trong gió và bụi mù
tôi ngồi chuyện trò với những câu nói của mình
tảng đá dưới chân tôi gào lên câm lặng
trong nhà
chiếc ti vi độc thoại
về sự ngộ độc và những cuộc mất tích
người đã bỏ đi từ năm ngoái .
tôi lột chiếc bóng in trên vách tường ngày hôm qua
một luồng ánh sáng lóe qua lỗ đinh
đó là tuổi trẻ không sợ hãi
tôi đã không thể viết những ngôn từ dịu dàng bay bổng kể từ ngày em đi
đã tẩm liệm những dòng sông xanh những tán cây xanh những đám mây xanh
vào
xa
kiệt
cùng
trí
nhớ
tà dương son lời hẹn trăng rằm
cơn đau chập chờn màu bóng rũ
loang dần trên tịch mịch thâm căn
ngách tối
khói nhang trầm tự vẫn
đền đài phế tích ru hời
hanh hao chiều vắng gió
hồn liễu căm căm.
Đá toát mồ hôi huyết dụ
vẳng tiếng ca nguyện cuối ngày
mảnh thời gian màu tàn thuốc
nối giọt buồn trên tay
Cơn mớ lội ngược dòng
mắt em xanh ngời mị hoặc
băng phiến lòng người đối mục
nhập siêu mộng mỵ trăm năm
miền không gian không màu
chảy máu bùn non cơn mưa tạnh
nhớ ngây dại một bàn tay
nuốt lạnh quá khứ ô cửa trống
chiều mù không mây.
Cơn mơ chấp chới
cánh diều lên quá cao và đứt dây
ngày trôi nhanh
đời nhau không buộc chặt
nụ môi nhiệt hạch loang dần
ố đỏ
cơn đau nào gánh dùm nhau?
Thôi cứ tái tê mùa gió lộng
giọt mưa rơi ướt mắt gầy
cà phê loang khói mỏng
thôi cứ trả ngày cho cạn
mọc giữa quá khứ một nhánh buồn (*)
niềm vui không có trong tiền kiếp
tìm chi được một vòng ôm?
-----------------
Ý thơ K. Lan
BÊN KIA THINH LẶNG
cô gái đã biến mất vào nửa buổi chiều
nơi những tiếng ve nở rộ
hàng cây nhảy múa trong gió và bụi mù
tôi ngồi chuyện trò với những câu nói của mình
tảng đá dưới chân tôi gào lên câm lặng
trong nhà
chiếc ti vi độc thoại
về sự ngộ độc và những cuộc mất tích
người đã bỏ đi từ năm ngoái .
tôi lột chiếc bóng in trên vách tường ngày hôm qua
một luồng ánh sáng lóe qua lỗ đinh
đó là tuổi trẻ không sợ hãi
tôi đã không thể viết những ngôn từ dịu dàng bay bổng kể từ ngày em đi
đã tẩm liệm những dòng sông xanh những tán cây xanh những đám mây xanh
vào
xa
kiệt
cùng
trí
nhớ
em mất hút vào bầu trời không màu
tôi ngồi bên các dấu câu bị hỏng
rủ rê ngọn gió cùng cất cao giọng hát
rủ rê hàng cây trở về với khu vườn
nơi bầy chim lạnh không hót khi trời không mưa
bầy chim mù lòa mà em đã bỏ rơi sau lễ phóng sinh mùa tết
một loạt những vết thương nhỏ đang thành hình
trong tôi
đừng
chảy
máu
nữa!
mệt rồi, tôi!
Đã bỏ lại nỗi nhớ ở nhà
và chạy mệt nhoài trên đường
chân bỏng rát
con đường nối dài về quá khứ
đá sắc lặng lẽ
cứa
nát
dấu chân nguyệt bạch
ngày chiêm bao về cuộc trăng mật
nơi những tảng đá trổ hoa
đám sao trời rơi dày trên lòng suối khô
ngày chói lòa suy niệm
tôi nói chuyện với người
trong thinh lặng
tột cùng
bên kia bóng tối
phải chăng
người đã lãng quên tôi?
tôi ngồi bên các dấu câu bị hỏng
rủ rê ngọn gió cùng cất cao giọng hát
rủ rê hàng cây trở về với khu vườn
nơi bầy chim lạnh không hót khi trời không mưa
bầy chim mù lòa mà em đã bỏ rơi sau lễ phóng sinh mùa tết
một loạt những vết thương nhỏ đang thành hình
trong tôi
đừng
chảy
máu
nữa!
mệt rồi, tôi!
Đã bỏ lại nỗi nhớ ở nhà
và chạy mệt nhoài trên đường
chân bỏng rát
con đường nối dài về quá khứ
đá sắc lặng lẽ
cứa
nát
dấu chân nguyệt bạch
ngày chiêm bao về cuộc trăng mật
nơi những tảng đá trổ hoa
đám sao trời rơi dày trên lòng suối khô
ngày chói lòa suy niệm
tôi nói chuyện với người
trong thinh lặng
tột cùng
bên kia bóng tối
phải chăng
người đã lãng quên tôi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét