Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Những gương mặt đồng dạng- Thơ Du Nguyên


Chùm thơ của Du Nguyên



Tác giả  Du Nguyên

Của ngày xưa


Trên chiếc ghế mục
Mùa thu qua và đặt chiếc hôn thoang thoảng mùi hoa sữa
Lên môi mùa hạ
Buổi sáng tháng Tám
Những chùm hoa đặt nghiêng trong trí nhớ.

Anh chưa bao giờ nhìn sâu vào đôi mắt em
Để tháng năm rân rấn những buổi sáng đầy sương
Giăng một ngõ đi về
tháng Tám hoài niệm

Trên chiếc ghế lúc la lúc lắc những câu thơ buồn của người con gái đi ra từ cánh đồng bông cỏ phất phơ loài gió nhạt màu khát nước, em đã ngồi hát ê ẩm cả con tim. Yêu dấu của em, chỉ có bấy nhiêu là khói sương...

Rồi mùa hạ khô choong trên những tàn cây mà mùa thu đã mang gió đi xa quên trở về ngày mỏng. Lối về tháng Tám cũng chẳng còn chi chít những chiếc hôn thơm mùi hoa sữa nơi con đường hò hẹn. Anh xa rồi. Như tóc em, ngắn mãi...

Chỉ còn vương vãi trên chiếc ghế mục sáng nay
Là hai dấu chân cơn gió đi xa vừa trở về
mùi hoa khô và câu chuyện cũ
ngày xưa.


Thoại XYZzzz


Tôi cắt xén giấc mơ thành những mẩu nhỏ
Một, hai, ba, bốn, năm
Xới xáo vài ngăn trong chiếc áo ngoại cỡ
Đủ giấu mình vào trong
Rồi biến mất
Như chưa từng tồn tại
Chưa từng một lần đi qua đám đông
Chưa từng một ngày biết hát, biết nhớ, biết gặm nhấm nỗi cô đơn

Tin ta đi, ngày gió rối
Giấc mơ kia là trò giả định
Của tình yêu qua bao ngày meo mốc
Nỗi buồn đang trú ngụ nơi mười đầu ngón tay buốt lạnh
Cũng chỉ là trò giả định của niềm vui chưa kịp chạm môi người.

Sáng nay mùa đông về muộn
Kỉ niệm ủ ê như căn phòng người ốm
Tôi biết làm gì
Ngoài những giọt nước mắt?

Em không biết những giọt nước mắt của gió nhanh khô
Nên buồn đúng không?

Sáng nay câu hát gì chạm vào tiếng thở dài của lá
Mà đám chuồn chuồn rũ cánh trước hiên nhà
Thành những sợi li ti đỏ
Rơi đầy sân tháng Mười Hai khô?

Chỉ là ngày nỗi buồn thoảng qua đọng lại nơi đuôi mắt
Và em là cô gái thành thật trên đời
Mà thôi.
.
.
Thôi mà em
Buồn đồ rê mi pha son la xi đô tê rê.


Niệm

Nơi con đường mùa mưa cây cơm nguội rắc vàng xuống phố
Tháng Ba hoe xanh sũng mắt cào cào
Sầu đông tím chở quạnh buồn lang thang trên dốc gió
Rưng rức heo may.

Nơi cơn giông màu đỏ tháng Ba chưa tắt
Anh đi ngược phía em
Cầm chiếc ô ố màu mận chín
Tìm cỏ cô niệm.

Nơi con đường xập xòe loài sẻ nâu líu ríu
Ta đi tìm nhau dưới gốc thược dược già
Đã mấy mùa rồi cúc chẳng bung tiếng hát
Trong veo xưa.

Có một ngày sau những tháng năm cạn khô như xác mướp
Em quên mất khuôn mặt anh
khi chạm vào ánh mắt của người đàn ông xa lạ
Em thôi nhắc về ngày cũ
Mùa gió chiều run rút hoang liêu.

Chúng ta đã không tìm thấy nhau dưới gốc thược dược già
Tháng Ba vẫn thế
Xanh xưa trong ánh mắt veo tròn.


Ngày quên điều độ

Trôi diệp lục
Rớt xuống tình yêu thừa thãi nỗi cô đơn màu đỏ
Căn phòng lưu vết chiếc hôn nói dối

Một sớm mùa đông luơ khuơ
Nhức nhối tiếng kiến đục miếng bánh mì nhai dở
Ngày quên điều độ.

Đã lâu rồi chủ nhân ngôi nhà này quên quét nhà
Từng mảng bụi mỏng in vệt chân người vừa đi qua
Những con cá cảnh nhô len đớp từng đụn không khí
Trôi từng váng li ti li ti
Vỡ ỉu xìu.

Mùa này là mùa gì?
Sao có người khoác áo ấm mặc quần lửng chân đi tất?
Cười nói lung ta lung tung như bức tranh biếm họa bẹp dí trên tường
Đừng nhìn ta nữa mà ngày khác
Hôm nay là một ngày rất hay
Hay hay ngồ ngộ ghê ghê
Như nụ cười sằng sặc của gió mơn trớn ngoài mùa.

Trong này là một mùa khác
Nơi mà tiếng tích tắc lắc rắc theo nỗi cô đơn
xám hoét
những ngày không điều độ.




Không đề phố


Hôm nay đang đi tự nhiên muốn ngồi bệt lại giữa đường
Nhìn dòng người đưa tiễn nhau về nơi mười đầu ngón tay
Roang roác ruệch roạc ròng rọc rươn rướt
Phố ế ẩm
Người đàn bà điên cầm xác con cào cào khô
Cười hi hi ha ha ho ho
Không một ý nghĩ nào tồn tại cả
Phố không hỏi tôi đến từ đâu.

Trong phút chốc tôi thấy khuôn mặt mình nhợt nhạt
Khi người đàn bà ấy lao ra giữa đường
Trên tay là xác con cào cào khô quắp quằm quặp
Cười ngô nghê nghê ngô ngôôôôôô….

Ở cái thành phố nhoàm nhoạp nhuếch nhoáp nhoằng nhuỵt rác và bụi này
Sự cô đơn, thất bát, bạc bẽo rẻ rúng như cái búng tay lơ đễnh
Chẳng người nào hỏi nơi tôi đến nhiều gió không
Phố xá đông hơn bởi nỗi cô đơn người ta thả vào không khí
Ai cũng có thể ngửi được mùi mồ hôi của nhau
Mà không ngửi được lòng nhau.

Phía trước tôi có mấy người đã ngồi bết bền bệt lại nơi vệ đường
Mếu máo máo mếu mon men moan moen
Phố xá đông dần lên bởi những khuôn mặt cô đặc
Vị khét lèn lẹt cào cào khô.


Những khuôn mặt đồng dạng


những khuôn mặt bị bỏ qua
trôi láng lênh luênh loáng trên phố
những khuôn mặt dẫm vết nhau đi trên cùng
một trục đường biến dạng những khuôn mặt.
những khuôn mặt đồng dạng dạng dạng dạngggggg những khuôn mặtttttttt
người qua đường dẫm lên các khuôn mặt
người lao công quét những khuôn mặt
những khuôn mặt vui cười nháo nhào.

có một buổi tối tôi đang đi lơ đễnh
một khuôn mặt nhảy lên từ chiếc cống phía sau tuổi hai ba gầy gọc
cười ha ha ha.


phố xá méo xì
bởi những khuôn mặt đồng dạng dạng dạngggggggggggg
…..g/.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét