Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Con chó đói không màu








Lê Vũ Trường Giang







Một buổi chiều đầy ung nhọt.

Tôi đi qua những hè phố ngập tràn quán cóc. Người ngồi lố nhố, khói thuốc như sương. Những bãi nước bọt vấy tung đường, đôi bước tôi dẫm lên đó với sự đay nghiến cho tan đi cái chiều vất vưởng. Tôi tìm đến những con đường vắng rải đầy lá mục. Không một bóng người giữa con đường xưa kia là công sở một thời của một vương triều. Nguyễn. Nguyễn. Nguyễn. Kí ức thành ma. Lục Bộ. Tôi cố nhớ. Nhặt một nhúm rác lá đã hoai, tôi đưa lên mũi ngửi. Tôi nghe tiếng thầm thì của những phế tích trên bàn tay qua ánh nắng thanh khiết như thủy tinh rọi từng gân lá. Tôi muốn gọi tên mình. Tôi. Tôi. Tôi. Rút cuộc đó có phải là mình không. Tôi thả đống rác lá xuống, có cảm giác buồn nôn vì cái tên trần trụi không họ, không chữ lót mà thuở lọt lòng đã gợi ý cho mẹ gọi vậy rồi. Một tiếng chuông đâu đó va vào buổi chiều mục, ngân vỡ giữa những tường gạch loang màu rêu xanh. Một con chó đói gầm gừ bước ra từ bức tường nát. Nó nhìn tôi như một kẻ thù cần khuất phục. Tôi nhìn nó, trợn trợn mắt. Nó nhìn tôi và đột nhiên nó không màu. Con chó đói không màu đi xuyên qua bức tường nát không một cái vẫy đuôi. Tôi nhìn cái đuôi cho đến khi bức tường chỉ còn lại màu rêu xanh buồn thảm. Tôi muốn đi về phía tiếng chuông tìm nơi trú ngụ cho đôi chân chực quỳ xuống trước những con đường xa thẳm. Đâu đó là quê hương, đâu đó là mẹ hiền.

Tôi đi miết ra đến tận bờ sông xanh phẳng lặng. Tôi thấy sợ con sông không đáng sợ. Tôi hét lên cho vơi bớt tuổi tên với những đeo mang vớ vẩn. Tôi. Tôi. Tôi. Đêm rớt xuống như một lời tỉ tê tội lỗi. Khoảng lặng rơi trên đầu con chó không màu đang bơi trên sông. Xa xa tiếng hò trên một chiếc noốc tê buốt thấm theo từng con sóng gợn. Tôi thèm giết mình như vị sư thích để tóc húi cua, từng ba lần nhảy xuống dòng sông đầy thép nhọn, ngày người ta trùng tu cây cầu theo văn bản và làm mới theo cái quyền ngu xuẩn của họ. Tôi nhúng một chân xuống dòng nước. Nước lạnh tanh. Tôi nhúng hai chân xuống nước rồi bước đi. Tao sẽ giết mày, thằng sát nhân muôn đời tanh tưởi. Đôi bàn tay tôi vung vẩy trong màn đêm đen rồi sờ lên mặt, lần xuống cổ. Chết đuối hay chết ngạt. Tôi đưa tay bóp cổ mình và thầm thì gọi tên. Tôi... ôi... ôi... Những thế kỉ chờ đợi mỏi mòn trong bàn tay. Đường sinh tồn còn dài lắm, chưa đến ngày tận mạng. Mặc. Tôi lấy hết sức siết đôi bàn tay vào một khúc tròn của sự sống. Nó mềm và da diết. Tiếng thở là kinh cầu đầy van lơn, rên rỉ. Cái tên đi qua cuộc bể dâu, lấm lem bùn đất và những vũng lầy của những cái lỗ đàn bà. Tôi muốn giết thằng bệnh hoạn. Những thế kỉ vang lừng tiếng chuông. Tôi ham chết như ham sống, thích sống như thích chết. Ngực tôi bốc lửa giữa hơi thở giao thoa. Ngọn lửa rất xanh và rất lạnh. Tôi gọi tên nàng, mong chờ một lần mở cửa để bước vào ngôi nhà có ngọn lửa ấm. Nàng đứng trên bờ, im lìm trắng. Con chó đói không màu ve vẩy đuôi sau lưng nàng. Tôi bối rối buông tay ra khỏi cổ. Đôi chân bì bõm dẫm lên làn nước đen sẫm và rất ấm bây giờ. Con chó đói không màu nhe hàm răng sắt của nó, thách thức nhìn tôi. Tôi chạy rất nhanh băng qua suối nguồn trẻ thơ nơi người đàn bà năm xưa khoả thân tắm dưới trăng già. Nàng tắm một mình và lên bờ khóc một mình cho những mối tình dang dở. Gió bay bay hong khô tóc nàng, ru nàng vào giấc mơ màng suối khe.

Cánh cửa vẫn còn mở. Tôi chạy mãi, chạy mãi giữa dòng nước.

Ngọn lửa sẽ thiêu chết con chó đói không màu kia. Hãy đợi!

Và nàng cười.

Chưa bao giờ con tim tôi được một phen đập rộn ràng như thế.

Tôi. Tôi. Tôi.

Sự thật chưa một lần vấy bẩn.

Tôi. Tôi. Tôi.

Đó không phải là tên anh! Nàng hét.

Tên tôi!?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét