Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

Khác





Hoàng Ngọc Thư






I.



Tôi có thị giác của loài chó.

Tôi cất giữ những mảng đen xám đậm nhạt trong các ngăn cùng màu đàng sau đôi mắt, nhưng chúng không theo một thứ tự nào. Những mảng mặt, góc vườn, mảnh trời. Những ve vuốt của bàn tay, dấu in bước chân, ánh mắt ấm ngời. Những sợi mưa giăng nghiêng mành trời đôi lúc làm hoen ố hoặc nhấn chìm vạn vật vào một vũng sền sệt màu lông chuột khiến tôi vội vã lục tìm các mảng xám nhạt nhất trong các ngăn ký ức để tự trấn an.

Tôi chờ đợi quả cầu chói lọi — vật thể duy nhất có màu xám sáng gần như trắng — nhô lên đàng sau dải đảo thẫm màu trên mặt biển khi không gian đen đặc quánh thả tôi về những tầng xám đậm nhạt lơ lửng: nơi tôi mải tìm nhưng không bao giờ thấy dấu vết nào của hàng nghìn bận tôi đã để lại, trên đường tôi dò dẫm tìm lối thoát khỏi vòng giam cầm của các mảng xám. Rồi như mọi lần, khi tôi sắp đến được một khoảng nhạt màu nhất cũng là lúc tôi vẫy chào và tiếc nuối nhìn theo quả cầu lấp lánh chìm dần xuống mặt biển.

Tôi đẫm đen.

*

Tôi có vị giác của loài cá.

Giữa muôn nghìn vị khác, tôi phân biệt được hàng trăm độ mặn. Tôi xác định được mức đục, lượng muối và độ đặc: từ những giọt loãng và nhạt như người ta để rơi trên các màn kịch trong và ngoài sân khấu, cho đến những dòng đặc thẫm và nồng vị gỉ sét tràn ra từ vết cắt. Tôi tìm bình yên dưới đáy nước, chui rúc trong các lớp bùn ngập ngụa mùi vật thể rữa nát hầu ru ngủ vị giác chong chong của mình: cứ mỗi chênh lệch ở độ mặn là nó ném tôi vào một cõi hỗn tạp mới, nơi ký ức dung nạp mọi ấn tượng hình tượng cảm quan ngu muội đau đớn ghê sợ chán ngán hy vọng có cùng độ mặn.

Tôi gặm nhấm mình để giảm bớt các trạm vị giác trên người.

Tôi còn chỉ lại bộ xương và hai phần ba thân thể.

*

Tôi có thính giác của loài dơi.

Tôi nghe tiếng thổn thức giữa đô thị náo nhiệt xe cộ đi lại tấp nập. Tôi nghe lời van xin giữa tiếng bom đạn. Tôi nghe tiếng kinh cầu trong làn gió thổi qua sa mạc. Tôi uống lấy tiếng hát của người thuỷ thủ hoà lẫn trong con sóng dội vào bờ từ khơi xa.

Tôi nghe nhịp tim của người chơi đàn guitar giữa bản flamenco cuồng nhiệt. Tôi nghe hơi thở của người hoạ sĩ làm rung động đôi mi cô gái trẻ trong tranh. Tôi nghe tiếng chữ tranh cãi nhau giữa trang sách mở ngỏ.

Tôi tự chẩn mạch nhưng chỉ nghe tiếng nhựa cây rì rào trong cành lá.

*

Tôi có khứu giác của loài bị đoạ.

Tôi ngửi thấy mùi căm thù đắng ngạt như vết hằn bánh xe nghiến cháy mặt đường. Tôi choáng váng buồn nôn trước mùi kinh tởm từ ánh nhìn của kẻ giàu sang quét ngang tay chân lở lói của người hủi. Mùi sợ hãi tanh tưởi toả ra từ người bị nạn thường bám dai dẳng trên da trên tóc trên màng phổi tôi sau nhiều ngày. Mùi giận dữ hầm hập ngột ngạt như nhà cây xanh đóng kín ngập ngụa thuốc trừ sâu. Mùi ghen tỵ vảng vất như thức ăn ôi khiến những người xung quanh ăn mất ngon.

Mùi thèm khát của người yêu khiến tay chân tôi vụng về luống cuống. Mùi hạnh phúc như quả ngọt thơm tràn trên môi. Tự do thơm mùi biển trong làn gió sớm thường khiến tôi rũ bỏ áo quần để được lặn ngụp thoả thuê như đứa trẻ.

Tôi chưa có đủ khả năng diễn đạt hoặc tìm ra ví dụ tương đồng cho mùi thường quyến rũ tôi ngay cả trong giấc ngủ. Đó là mùi của khám phá (và của những người thám hiểm) có lần tôi tình cờ mang về sau khi ngẫu hứng trèo vào trong tranh.

Tôi đếm những cuộc săn lùng thì giờ để tôi dùng đi tìm mùi hương mới.

*

Tôi mang xúc giác của loài thân mềm.

Tôi cảm nhận được các chấn động trong không gian hay dưới nước từ xa và giấu mình trong tấm vỏ cứng. Thỉnh thoảng tôi hé mở khi cần đi tìm thức ăn hoặc tin chắc rằng bốn bề đều im ắng. Tôi trao đổi thông tin bằng mắt và hiểu rằng những thông điệp của mình thỉnh thoảng bị hiểu nhầm hoặc thất lạc. Tôi tập dùng các cơ mắt với hy vọng chúng sẽ giúp tôi ra dấu cho kẻ đối diện hiệu quả hơn vì tôi không có mặt; nhưng tôi suýt bị nuốt sống mấy lần nên đành phải dùng lại lối thông tin của loài câm.

Thỉnh thoảng tôi ứa ra những giọt mặn với nồng độ muối cao.



II.



Một hôm tôi hé mở.

Vực xoáy rứt tôi ra khỏi vỏ bọc rồi cuốn tôi quay cuồng trong những tầng đen mù mịt.

Vòng xoáy chậm dần rồi ngừng lại.

Tôi rơi trong chân không qua những tầng xám nhạt dần.

Tôi rơi nhanh hơn.

Ánh sáng chói lọi từ dưới chiếu lên buộc tôi hé mắt nhìn.

Thân thể tôi chằng chịt những đường rạn đen hoắm.

Mắt tôi nổ ra.

Trắng nuốt tôi.



III.



Tôi ngồi trên bậc thềm. Nắng sớm trong veo rọi nghiêng qua kẽ lá như những sợi tơ óng mượt.

Tôi khép mắt: xung quanh tôi tràn ngập màu sắc khiến tôi choáng ngợp.

Một loạt hình ảnh, âm thanh chợt kéo đến trong tâm thức. Tôi cố tập trung theo dõi nhưng các khung ảnh loang vào nhau nhoè nhoẹt; âm thanh méo mó, đứt quãng như thể tôi đang xem lại một cuốn phim trắng đen cũ đã bị hỏng nhiều chỗ.

Tôi mở mắt, nhìn xuống, và thấy nghẹt thở: tôi lành lặn nguyên vẹn trong hình thể một đứa trẻ.

Tôi muốn cười.

Khá nhiều mảng tôi đã mất. Đó là cách tốt nhất để ghép các mảnh vỡ và mớ vụn còn lại.

*

Trong tay trái tôi là một chiếc lọ nhỏ. Tôi từ từ mở các ngón rồi nâng chiếc lọ thuỷ tinh nằm ngang trong lòng bàn tay lên gần tầm mắt. Bên trong lọ là một hỗn hợp các chất lỏng màu xám đậm nhạt với tỷ trọng khác nhau. Tôi nghiêng tay: lớp cặn đen, xám tro và một ít hạt màu nhạt như cát chao đảo rồi trượt theo thành lọ dồn về một phía.

Tôi chỉ cần uống hết lọ này là được trả về nếp sống cũ: vị giác tôi sẽ được phục hồi để phân biệt vài trăm độ mặn và vô số mực đắng. Tôi sẽ không nhầm lẫn giữa mùi nồng nực của tham lam và hương nồng nàn của đam mê. Vạn vật quanh tôi lần nữa sẽ thu mình về giữa muôn trùng những tầng trắng xám đen qua thị giác của loài chó. Mắt tôi sẽ cố giãi bày thứ ngôn ngữ sâu lắng của loài câm.

Để che đậy những mảnh vỡ và rạn nứt không chữa được, tôi lại vùi mình dưới đáy bùn sâu hầu được ngủ yên qua số thế kỷ còn lại và những biến động không thể tránh khỏi.

Đau từ những đường rạn sâu và các mảnh đã mất khiến tôi ngỡ ngàng.

Tôi nuốt.

*

Trong tay phải tôi là một chùm bóng bay rực rỡ sắc cầu vồng. Tôi nheo mắt nhìn lên: bầu trời xanh ngát trên cao bị che khuất gần hết bởi chùm bong bóng lớn gấp ba lần thân thể tôi.

Tôi nhìn xuống đôi chân mình: cổ chân phải tôi mang một đai sắt được xích chặt vào trụ đá dưới chân thềm.

Thảo nào tôi đã không bay lên với chùm bóng khổng lồ.

Tôi sợ chiều cao.

Tôi ngại gió.

Tôi bị choáng bởi màu sắc rực rỡ.

Bầu trời rộng quá, biết chỗ nào cho tôi ẩn náu?



IV.



Tôi hít sâu. Gió sớm mang theo hương biển lướt qua những tàn cây. Mùi tự do lùa qua tóc, mơn man trên mặt, thấm vào da làm lành các vết thương, và cuốn đi dư âm của những niềm đau.

Tôi nguyên vẹn và hoàn hảo như một đứa bé mới chào đời.

Tôi nhìn xuống đôi chân trần trên bậc đá — đôi chân của tôi ngày còn bé.

Tôi từ từ đứng lên. Chùm bong bóng kéo tay tôi, nhấc tôi lên khỏi mặt đất.

Tôi nhón mũi chân trái, mắt vẫn không rời đai sắt quanh cổ chân phải.

Tôi vừa tìm thấy cái chốt nhỏ ngay trên xương mắt cá phía trong của cổ chân phải.

Tôi hít sâu. Rồi ghìm hơi thở. Mũi chân trái rà tới rồi ấn nhẹ lên nút.

Tách.

Đai sắt mở ra. Chùm bong bóng trên cổ tay phải kéo tôi vút lên.

Tôi mở tay trái. Chiếc lọ rơi nhanh rồi mất hút khỏi tầm mắt.

Một mảng đen xám đậm nhạt nhờ nhờ mấy vệt trắng loang ra, nuốt dần các màu khác.

Tôi đưa tay trái che mắt, nhìn lên: mặt trời rực rỡ chiếu qua những chiếc bong bóng trong veo hắt lên tôi sắc cầu vồng.

Bầu trời xanh ngát và tôi tan vào nhau.



V.



Nhiều thế kỷ sau, các bộ lạc trên vùng núi xa còn truyền nhau huyền thoại về một cơn mưa nhiều màu đã mang đến đứa trẻ chỉ biết mỉm cười và trò chuyện bằng mắt.


Sydney 12/2013



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét