Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

“Thằng bị vợ bỏ!”


Tác giả : Đoàn Vi Hương

Không biết tự bao giờ ở cái xóm này người ta đã gọi hắn là“Thằng bị vợ bỏ”. Hắn có một cái tên rất kiêu: Trung Kiên. Nhưng tên cúng cơm này của bố mẹ hắn đặt,đã bị quên lãng từ ngày vợ hắn bỏ đi. Hắn cóc cần, có tên thì sao chứ ? Vợ bỏ hay bỏ vợ thì cũng vậy! Hắn đang sống trong cô đơn, ray rức... nhưng nào có phải là lỗi của hắn.

Ngày xưa,thời sinh viên hắn có rất nhiều cô yêu thầm trộm nhớ vì hắn đẹp trai, cao ráo, đàn Guitar hay, học giỏi, con nhà giàu... lại thêm tính lầm lì ít nói, tạo cho hắn một cái gì đó rất Trung kiên, đôi lúc hắn tỏ ra cao ngạo và bất cần, chả bao giờ hắn tán tỉnh cô gái gái nào, hầu hết là các cô tỏ tình và ra mặt thích hắn trước.

Cho đến một ngày, hắn bị hớp hồn bởi một cô gái tên Kiều, khi hắn bước vào thang máy để đi lên tầng bảy, nơi hắn làm việc trong một bilding lớn. Kiều đã ở trong thang máy trước hắn, và không mảy may nhìn hắn, coi như không có sự hiện diện của hắn. Đến tầng Năm thì Kiều đi ra, để lại một mùi thơm thoang thoảng của tóc và chút gì đó mùi đàn bà, hắn hơi bị dao động. Nhưng lại tức vì Kiều đã không thèm nhìn và chào hắn một lời. Trong công ty này, hắn cũng có giá lắm. Vẫn như thời sinh viên, bao nhiêu nữ đồng nghiệp thích được đi ăn trưa với hắn, hắn cũng hào hoa phong nhã, galăng cho tất cả, nhưng chẳng để mắt đến ai.

Từ ngày đó, lúc nào hắn cũng mơ màng đến dáng mảnh khảnh, dong dỏng và rất là đàn bà của Kiều, đêm ngủ hắn ngửi được mùi thơm mà hắn đã bị mê hoặc trong thang máy hôm nọ. Hắn quyết tâm phải có được Kiều. Lâu nay, hắn cao ngạo bao nhiêu thì Kiều lại là người phụ nử cao ngạo hơn cả hắn, Hắn đã bằng mọi cách, dùng đủ chiêu nhưng không có một chút Hy Vọng.

Trong hai năm đeo đuổi Kiều, hắn mời Kiều đi ăn được hai lần, lần nào hắn cũng bị Kiều hỏi về công việc và gia đình bố mẹ, thân thế... như đang bị hỏi cung. Lần nào về nhà hắn cũng rất bực bội, dù gì mình cũng là Trung Kiên mà! Không, hắn nhất định không để mất Kiều. Hắn biết Kiều cũng có quá nhiều đàn ông đeo đuổi trong đó có cả “boss” của hắn.

Như một định mệnh, hắn nhận được cú phone của Kiều mời đi ăn chiều, địa điểm là một quán ăn bình dân, nhưng không sao, được đi với nàng là thích rồi. Trong bữa ăn cũng như mọi lần, là những câu hỏi về thân thế của hắn. Khi buông đũa, thì Kiều hỏi một câu chắc nịch: “Anh có muốn cưới tôi không?” Hắn như người từ trên trời rớt xuống, nhưng cũng kịp bình tĩnh để hỏi lại: “Kiều có yêu tôi không?” Kiều phá lên cười thật lâu: “Có, có yêu. Nhưng nếu không yêu thì sẽ yêu thôi. Tôi với anh rất đẹp đôi, phải không?” Lần đầu tiên hắn thấy Kiều cười, hắn cũng cười theo. Thế là hắn đưa Kiều về gặp gia đình. Đám cưới của hắn rất lớn, đãi nhà hàng sang, cô dâu chú rể thật đẹp, bà con hai họ trầm trồ khen ngợi, nhưng vài người thì rất ái ngại cho cuộc hôn nhân của hắn.

Cũng như nhiều người, có vợ sanh con. Đôi lúc hắn tự hỏi: “Mình có thật sự hạnh phúc không?” Kiều ít nói, chỉ làm đúng bổn phận của người vợ, ngay cả chuyện trên giường cũng coi như là bổn phận. Những năm đầu, hắn không để ý, nhưng dần dần hắn rất khó chịu vì lối sống như một cái máy của Kiều. Hắn thương thằng con trai, thằng Cường con hắn ngoan, đẹp trai, thông minh. Chiều nào hắn đi làm về, thằng Cường cũng đợi trước nhà và la toáng lên: “Bố về, bố về rồi!” và ôm hắn hôn lên má, lên mắt, lên tóc... hai cha con hắn quấn quít lấy nhau. Hắn yêu thằng Cường lắm. Nhiều lúc hắn cảm thấy Kiều không mặn nồng với hắn, nhưng hắn thầm cám ơn nàng đã cho hắn một đứa con, và hắn cũng có một Gia Đình như người ta, thôi thì cũng được, còn hơn nhiều người lấy xong rồi lại bỏ nhau ngay.

Năm nay, hắn định ăn Tết lớn. Phải sửa nhà lại và dọn dẹp cho sạch sẽ, hắn hì hục khiêng vác quăng đi những vật dụng không xài, phòng ngủ của hắn phải sơn lại, phải thay giường mới, tám năm chung sống với Kiều, hắn muốn làm gì đó để tạo cảm giác yêu đương cho hai người, hắn cần được tình yêu của Kiều, chứ không phải chỉ có bổn phận mà thôi.

Hắn vừa suy nghĩ vừa dọn dẹp, thì thấy một phong bì cứng màu vàng rơi xuống từ đống đồ của Kiều. Một thoáng tò mò trong đầu, hắn mở ra xem. Tất cả là vài bài viết cắt từ báo cũ và hình ảnh từ thời đi học Kiều đã chụp chung với bạn, duy chỉ có một tấm hình làm cho hắn để ý đến, một người thanh niên ngồi trong căn phòng, khung cảnh chẳng có gì đặc biệt nhưng anh chàng này rất quen, hắn cố gắng suy nghĩ và nhớ tên của người này... chắc chắn hắn đã gặp rất nhiều lần, mặt sau của tấm hình ghi: 01/01/ 2002- Yêu mãi!

Hắn cất tấm hình này và nghĩ ngợi, người đó là ai? Kiều đã giữ tấm hình này tám năm! Có phải người này làm chung cùng building với hắn và Kiều? Hắn có cảm giác đã găp người này nhiều lần. Hắn ngồi thừ trên sofa và lấy tấm hình ra nhìn xăm xoi. Người thanh niên trong hình cũng mở cặp mắt to nhìn hắn, đôi mắt thật đẹp và có thể là quyến rũ lắm.

Năm nay hắn phải ăn Tết ta thật to, còn tết Tây thì hắn và Kiều phải đi đến nhà bạn. Năm nào cũng vậy, từ ngày cưới nhau mỗi năm hắn đều dẫn Kiều đi đến Nhóm bạn vào tối 31 để cùng nhau count down. Nhưng năm nào cũng vậy, sáng hôm sau là Kiều lại dậy sớm, đem thằng Cường đi gởi và đi cho đến tối mới về. Kiều nói 1/1 là ngày cả nhóm bạn gái cũ năm xưa gặp nhau hàng năm, hắn tin và không thắc mắc.

Bây giờ thì hắn thắc mắc, ngày ghi trong tấm hình 1/1 và ngày họp bạn của Kiều có liên quan đến nhau không? Hắn lại lôi tấm hình ra xem, cũng là đôi mắt đó, mở to và rất quen... Hắn bực bội và hồi hộp, hắn sẽ hỏi Kiều cho ra lẽ, nhưng tối nay phải đi count donw, thôi thì nhịn cho đến ngày mai.

Tiếng xe Kiều về trước nhà, hắn cất tấm hình vào túi, thằng Cường lại la toáng ngoài sân: “Bố ơi, con về rồi!” Hắn lững thững đi ra đón thằng Cường nhưng không vui vẻ như mọi lần. Thằng Cường ngạc nhiên, mặt xìu xuống nhìn hắn, cặp mắt thằng Cường mở lớn nhìn hắn, tự nhiên hắn thấy đầu óc quay cuồng. Đúng rồi, cặp mắt đó, nhìn hắn y hệt. Thằng Cường nhìn hắn nhưng hắn cảm tưởng như người thanh niên trong hình đang nhìn hắn...

Năm đó hắn đi count down một mình, uống thật nhiều và say bí tỉ, sáng hôm sau hắn về nhà thì không thấy Kiều và thằng Cường, từ đó và những năm kế tiếp mọi người đã gọi hắn: “Thằng bị vợ bỏ!” (dvh)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét