Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Không đội trời chung



Khánh Hòa
Ai mà không biết chỉ có mỗi một ông trời trên quả đất này, và ai mà không biết, dù muốn, dù không, chúng ta cũng phải mang ông trên đầu.

Vậy mà, mỗi khi hai đứa giận nhau tóe lửa, tóe khói, nó hay đem câu thề, vẫn biết là vô thưởng vô phạt ra hù nhát,“Tao, nhất định không đội trời chung với mày.” Tôi tỉnh bơ, chọc tức nó “Vậy thì mày trốn đi đâu để không phải đội chung ông trời với tao?” Những lần như vậy, nó biết là nó thua, nó hố. Vì biết có giận tôi đến tối lửa tắt đèn nó cũng phải đi cùng tôi, đến những nơi bắt buộc phải đi cùng.

“Nó và tôi”, hai đứa bạn thân nhau từ những năm chập chững vào tiểu học, lên trung, lên đại. Ra cổng trường, lấy chồng, sinh con đẻ cái, thành danh sự nghiệp, ổn định tài chánh... vẫn còn tiếp tục thân nhau. Thân trong lúc thuận thảo hòa bình, đã đành, “thân” luôn cả lúc hai đứa bất đồng quan điểm, chính kiến. Hai cái đầu bướng bự, nhất định không ai chịu thua ai về lập luận, lập trường, Đỏ?, Đen? Nó nói nó trúng. Tôi bảo tôi không trật. Những lúc như vậy, nó đem câu bùa chú, “Tao nhất định...”, “...không đội trời chung...”Tôi cướp lời, trước khi nó lải nhải cái câu tôi thuộc đến phát ngấy.

Vậy mà rồi, hai đứa vẫn hụ họe, hè phụ nhau đội chung ông trời, nặng, mấy chục năm nay, mà không bỏ.

Tôi, dù không lộ ra mặt để nó “lừng” nhưng tận đáy thâm tâm tôi rất nể phục. Nhịn nó, chìu nó, chẳng phải tôi ươn hèn, kém cỏi. Nhưng bởi nó vừa tài giỏi, thông minh, thông thái mọi vấn đề, lại còn sống rất thẳng thắng cương trực, đúng mẫu mực của một người, dám ăn, dám nói. Dám để mất lòng bạn mình, chứ nhất định không để mất bản lãnh, chí khí.

Tôi, nói thẳng ra, chẳng những thua xa nó nhiều mặt, còn kém sau nhiều đức tính. Tôi lại dở thêm ở nhiều chỗ nữa. Cái tội hay cả nể, cái tội sợ làm mất lòng người (dù những tấm lòng này, nó khẳng định, có mất cũng không tiếc!). Nó phê bình, chỉ trích tôi sống nhu nhược, cầu an, thụ động. Đó là những yếu điểm đã làm nó bực tức, phát giận để rồi dẫn đến chỗ, “Không đội trời chung...” mỗi khi có bất đồng.

Xét cho cùng, bạn tôi nói đúng trăm chuyện và làm đúng vạn điều...

Bạn tôi, đứa bạn quen nhau từ thuở chân trơn, da trần, tóc cháy nắng. Đến nay gần nửa thế kỷ vẫn còn thân cận. Tôi cũng biết chắc một điều, là đến cuối cuộc đời này, chúng tôi sẽ còn dâu biển mặn nhạt có nhau. Nó và tôi cùng trưởng thành với hoàn cảnh có nhiều điểm tương đồng, thì làm sao mà không hiểu nhau, thấu, đáo.

Nên dù có đội hay không đội trời chung, có khác nhau tánh nết, có bất đồng quan điểm, cuối ngày, chúng tôi vẫn là bạn, theo đúng nghĩa “bạn hiền”.

Thì nghiệt ngã, nặng nhẹ nhau làm gì! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét