Sao em vẫn chưa tin là chúng mình đã thực sự yêu nhau ?
Nào phải là em và tôi không có cùng nhau những kỷ niệm đẹp. Đã có một quãng thời gian tuyệt vời dòng đời run rủi đẩy đưa cho chúng mình gặp nhau, quen nhau rồi gắn bó với nhau, quấn quít lấy nhau chẳng rời. Có biết bao là mẩu chuyện buồn vui có thể kết nối thành xâu chuỗi trong đoạn đời thần tiên kỳ diệu đó, cái đoạn đời tưởng như thiên định khiến em có lần bật ra những câu thơ : “Sao đổ tại trời - tại phép thánh thần - thiên binh địa tướng - khiến chúng mình - ngã chúi vào nhau...”. Em băn khoăn rồi lại tự trấn an một cách lấp lửng : “...chỉ là - nhịp rung thần kỳ - không hiểu nổi - giữa mênh mông - tình cờ.”
Tôi hiểu em và tin em không cợt đùa, mà em chỉ hoang mang tự vấn. Cái bệnh nghề nghiệp (em là cô giáo) khiến trong óc em lúc nào cũng sẵn sàng những dấu hỏi to để cẩn trọng đặt ở cuối mỗi câu và lóng ngóng mong đợi tôi trả lời, trong lúc tôi nghĩ chỉ cần sáng suốt ghi nhận mỗi một phép lạ đã xảy ra vào thời gian, không gian cụ thể nào đó của cuộc sống, để suốt kiếp tôi có thể chân tình biết ơn đời và biết ơn em. Và những câu hỏi tại sao... của em liên quan đến tình "iu" (em vẫn thích nói “iu” hơn là “yêu”), được thốt ra giữa lúc em đang cuộn mình như con ốc con lọt thỏm trong lòng đại dương là tôi hay đang tung tăng cùng tôi đi dạo trên những con đường đìu hiu và dài hun hút, có bao giờ tôi trả lời cho thấu đáo đâu. Tại sao anh không nói “iu” em như bao nhiêu chàng trai đã không ngừng nói đi nói lại với người mình “iu” ? Tôi không trả lời. Bộ anh không “iu” em sao ? Tôi cười nhăn nhở. Anh có “iu” em không ? Tôi gật đầu. Có “iu” em chân thành không ? Tôi gật. Thật không ? Tôi lại gật đầu. Vậy tại sao anh không nói gì với em ? Ngay cả một từ “idem” như anh chàng lập dị trong phim Ghost cũng không... Tôi cố giải thích, nhưng thật khó để em hiểu vì sao tôi không thích lặp lại những câu nói đã sáo mòn, mà người đời ai ai cũng có thể lôi ra bất cứ lúc nào để nói, đến mức nó chẳng còn gì là ý nghĩa, hết là thiêng liêng, thậm chí còn thường xuyên bị lợi dụng để phủ dụ phỉnh lừa những con tim dại khờ, non nớt cả tin. Tôi yêu em là yêu bằng tất cả những gì trong tôi, của tôi, những gì tôi có, cả tâm hồn, cuộc sống tri thức, cả tấm thân chẳng có gì là đặc sắc của tôi. Cần gì phải viện đến những mỹ từ đã cùn mòn, đã dần dà nhàm tai và trở nên rỗng tuếch ? Không lẽ em không nhận thấy sự thể hiện của riêng tôi, dẫu đôi khi còn lúng túng vụng về và có phần trần trụi, là thực sự chân thành và không thể là của bất kỳ một ai khác hay sao ?
Một số câu hỏi khác thỉnh thoảng vẫn được em đặt ra (mà hơn cả thỉnh thoảng nữa, bởi những lúc hào hứng em vẫn ưa thích hỏi tôi nhiều lần chỉ trong một ngày) : Vì sao anh lại “iu” em ? Ừ nhỉ, tại sao cơ chứ ? Có biết bao cô gái xinh đẹp đáng “iu” hơn, sao lại là em ? ... Kiếp trước mình đã gặp nhau chưa anh ? Và kiếp sau... Tôi cười méo mó, đau khổ. Trái tim thì đang loạn nhịp, muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực, và tôi chỉ thèm được cắn một cái vào làn da mềm mại nhung tơ của em, nuốt chửng em để có được cái cảm giác đê mê dịu vợi đang tan ra trong nhau, trong vòng tay nồng ấm, trong tình yêu si mê cuồng dại, bấu víu lấy nhau trong một cơn lốc xoáy, chờn vờn, chông chênh, và cùng bị cuốn phăng đi, bị quăng thẳng lên tít tận chín mươi tầng mây thiên đàng hay vứt bừa xuống bảy mươi tầng tối đen địa ngục. Đâu cũng được, miễn là có em và tôi, có em bên tôi, có em trong tôi và tôi trong em. Ấy vậy, trong giây phút thăng hoa, trong cơn mơ màng thần tiên chẳng còn biết đâu là trời đâu là đất như vậy, mà cái môi dịu dàng ngọt ngon của em chẳng chịu im ngoan lại mấp máy tại sao... thì thực tình tôi muốn khóc. Để trả lời em một cách trọn vẹn, thì dù có vận dụng bao vốn liếng kiến thức, bao hiểu biết tích luỹ bấy lâu về các lĩnh vực xuyên ngành, liên ngành khoa học xã hội nhân văn hay siêu hình học gì gì đi nữa ... chắc gì đã đủ. Huống hồ em bao giờ cũng đang trong tư thế sẵn sàng phê phán đánh giá một cách vô cùng tinh nhạy nếu chẳng may tôi có chút gì sơ xuất trong khi trả lời. Bởi vậy, sau nhiều lần bị em "sát hạch" tận tình như thế tôi đã sáng dạ rút ra được một kinh nghiệm "xương máu" : để trả lời em một cách thấu đáo, hay ít ra là để em thôi không tại sao nữa, tôi chỉ còn cách khoá kín miệng em bằng một nụ hôn dịu dàng nhưng cháy bỏng và dứt khoát, và khi đó cứ như có phép mầu hay đũa thần gõ xuống bởi cái cô giáo cứng cỏi đang say sưa truy bài tên học trò cá biệt đó sẽ lập tức biến trở lại thành người phụ nữ mềm mại đáng yêu vô ngần là em của anh.
Thời gian tôi được sống gần em không dài, nhưng làm sao tôi có thể kể hết những gì đã là kỷ niệm giữa em và tôi. Từ những việc nghiêm trang đầy chất bi (tôi cũng có lúc nghiêm trang và cũng biết buồn chứ) đến những điều oái oăm, cắc cớ, dở khóc dở cười thừa thãi chất hài và những việc lạ lùng kể ra chẳng một ai có thể tin là thật vì rất có vẻ thuộc về thế giới giả tưởng hay là kết quả của một quá trình hư cấu. Tất cả những tố chất bi hài giả tưởng hư cấu đó đều giúp tôi thấy rõ và có thể dõng dạc khẳng định rằng tình yêu giữa em và tôi là điều rất thật. Nhưng khốn khổ thay với em tình yêu đâu chỉ có thế. Nó phải là một cái gì thiêng liêng hơn, thánh thiện hơn, to tát hơn, mặc dù đã lâu em không còn tin vào tình yêu platonique kiểu Alissa và Jérôme trong « Khung cửa hẹp » của Gide. Và với em những điều chúng mình đã có với nhau vẫn chưa hẳn là dấu hiệu của tình yêu đích thực. Em chưa đến nổi hoang đường bắt tôi phải yêu em một cách thuần khiết, trừu tượng. Em cũng tin là tình yêu còn có cái khía cạnh vật chất nhục thể của nó, cái phần đam mê thậm chí là u mê phi lý của nó (may mắn thay cho tôi), nhưng phải chăng em chưa dung hợp được trong ý thức và cảm nhận của em hai sắc thái nhiệm mầu trái ngược nhau nhưng lại bổ sung cho nhau, nâng niu chăm bẳm và nuôi nấng nhau đó của tình yêu. Em không bắt tôi phải vươn lên hàng tiên phật thánh thần để suốt ngày chỉ giương mắt ngắm nhìn em mà đủ thấy thoả lòng, nhưng em vẫn chưa nhận rõ trong tình yêu tôi dành cho em sự khác nhau rất cơ bản và cốt tuỷ cho phép tôi vẫn là người mà không rơi xuống hàng thú. Em hỏi tôi :Hay anh chỉ thích em, mê em mà chẳng « iu » em ? Tôi nâng lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của em, kính cẩn đưa lên môi và trân trọng nói tôi thích em, tôi mê em và tôi yêu em. Và không một ai khác cho tôi có được những điều thần kỳ đó. Vậy cho nên em cũng đừng có mà lo lắng, đừng tự dằn vặt về những điều không đâu vào đâu đó nữa. Em như hiểu ra, nhìn tôi áy náy, thở dài đầy vẻ ân hận rồi dịu dàng hôn lên vầng trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi của tôi và hứa sẽ không hỏi vớ vẩn gì nữa. Và em rất nghiêm túc thực hiện điều đã hứa ... được đâu khoảng một tuần. Rồi trán tôi lại tiếp tục lấm tấm mồ hôi, môi tôi lại cố nén một tiếng thở dài, khi em hồn nhiên thỏ thẻ Anh ơi tại sao...
Em chưa tin tôi yêu em cũng bởi viễn cảnh chia xa (điều tất nhiên sẽ đến) khiến em tủi thân khóc hết nước mắt còn tôi thì bình thản chấp nhận nó. Tôi không biết cách thổ lộ nỗi buồn riêng, càng không có quyền gì can thiệp vào cuộc đời của em vốn dĩ đã có biết bao buộc ràng vây kín. Sự thuỷ chung không có ý nghĩa gì ở đây, ngoài một thái độ trân trọng tôn kính đối với mảng đời chúng mình được quyền có và đã có với nhau, mảng đời có một khởi đầu và một kết thúc. Có nuối tiếc bao nhiêu cũng chỉ thế thôi. Tôi không thể hứa gì với em vì không muốn dối lừa em. Không phải vì tôi thiếu trách nhiệm với em bởi tôi nào có "quyền" giành lấy cho mình trách nhiệm thiêng liêng cao quý đó. Cái khung cuộc đời quá ư chật hẹp không tài nào dung chứa nổi những tình cảm thăng hoa có tính vượt rào như giữa em và tôi. Và thành phố của em, thành phố cổ kính mực thước và rêu phong từ nghìn năm xưa làm sao dung nạp nổi một nhân thân bất chừng vô định như tôi ? Tôi không thể tung hê hay đạp đổ tất cả mọi người, tất cả mọi thứ trong thế giới an bình của em để tranh lấy đất sống cho tình yêu của riêng mình.
Mặc cho em vẫn không hết hoài nghi về tính chất thực hư của những điều đã đến (Có thực chúng mình “iu” nhau không anh ? Anh có tồn tại thực không hay chỉ là ảo ảnh qui chiếu từ cõi mộng ?...), với riêng tôi, cho đến cuối đời, em vẫn luôn là cái bóng nhỏ nhắn dịu dàng đã khắc sâu, in đậm trong tim tôi, dẫu cho một ngày nào đó dòng đời sẽ dạt mãi em và tôi về hai phía xa và chẳng còn dịp nào cho chúng mình gặp lại nhau nữa.
Tôi không có chút thiên bẩm nào về văn chương chữ nghĩa, nhưng em thì khác. Từ ngày quen tôi, em đã bật từ trong lòng em ra biết bao là câu thơ dễ thương, không biết có hay lắm không nhưng vô cùng cảm động. Đến như trái tim vốn dĩ chai lì gỗ đá của tôi (em là một trong những "thứ" hiếm hoi trên đời khiến tôi không thể tiếp tục cứng cỏi như tôi đã từng mà phải tan tành vỡ vụn vì yêu thương, đã thế lại còn yêu thương hết mực), vâng, đến như trái tim vốn dĩ chai lì gỗ đá và tâm hồn ít văn chương thi phú của tôi mà cũng bị những câu thơ "iu" của em lay thức không tài nào cưỡng nổi... Tôi đã khuyên em sau này có dịp thì hãy viết lại về những gì đã gắn bó chúng mình với nhau, dẫu em vẫn chưa hoàn toàn tin những điều đó là thực nhiều hơn làhư. Thôi thì hãy viết một cách chân thực như em đã sống và đã cảm về một quãng đời từ lâu chìm khuất, cho dù em muốn xem nó là thực hay hư gì cũng được. Bởi vì em biết không, dù ở chân trời góc bể xa xôi nào hay ở cùng trời cuối đất đi nữa, một ngày nào đó nếu đọc được những trang viết mới nào của em về những ngày tháng cũ thế nào tôi cũng nhận ra cái bóng xa xưa của mình. Và ngộ nhỡ có vì lý do nào đó mà tôi sớm từ giã cõi đời này, thì em hãy nhớ đốt cho tôi nén hương để hồn tôi biết mà về đọc cho bằng được những điều em viết. Sẽ là những hồi tưởng êm ái nhẹ nhàng, dù khi đó tôi đang ở cõi dương hay đã về với cõi âm.
Tôi tin rằng dẫu kỳ quặc chẳng giống ai chẳng giống cái gì, tôi và tình yêu của tôi vẫn là rất thực, thực không thua bất kỳ một ai khác và một tình yêu tuyệt diệu nào khác, bởi tôi cũng như tình yêu của tôi chẳng bao giờ cần đến những nguỵ trang phù phiếm, không nhằm chiếm hữu cưỡng đoạt của em hay của ai cái gì. Và muôn đời không muốn phá vỡ bất kỳ một niềm vui hay hạnh phúc dù to dù nhỏ nào của em.
Em thân yêu, em vẫn không tin vào một tình "iu" như thế hay sao ?
Phạm thị Anh Nga
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét