Có hơn một cách nói lời chối từ. Cách dễ nhất là có người thứ ba. Cách dễ nữa là nhận hết tội lỗi về mình hay đổ hết tội lỗi cho người kia. Cách khó hơn cả là mắc bệnh ung thư và đau đớn một cách sang trọng như trong những bộ phim Hàn Quốc. Nhưng cô và anh lại là hai con người tự trọng, mạnh khỏe và yêu đời. Cuộc đời còn dài lắm trước mắt họ.
Nên anh loay hoay tập dượt mãi. Cảm ơn cũng sẽ không và xin lỗi cũng sẽ không nốt. Anh không muốn phải tỏ ra tiếc nuối cho những giây phút êm đềm đã chia sẻ cùng cô. Quan trọng hơn cả, với cô anh không thể nói dối. Nói dối cô sẽ là một cực hình với chính bản thân anh.
Cuối cùng anh chọn cách nói thật. Anh chỉ cảm động thôi chứ không phải yêu. Do dự mãi, anh nói thêm điều lẽ ra phải nói đầu tiên. Nhận lời yêu cô hay bất kỳ ai khác lúc này đồng nghĩa với việc trốn chạy vô điều kiện những mớ bòng bong nhùng nhằng anh vẫn lảng tránh bấy lâu. Anh sẽ phải tự bơi vào bờ. Anh sẽ phải làm điều ấy cho chính mình.
Anh không sợ cô sẽ không hiểu, hoặc không muốn hiểu. Anh chỉ sợ một ngày kia, có thể là sẽ rất lâu sau này, khi tóc anh và tóc cô đã ngả màu muối tiêu, khi lốc nhốc giữa hai người có thể đã là cả một bầy bé con, cô sẽ bàng hòang nhận ra rằng tình yêu chỉ trọn vẹn khi nó đến từ cả hai phía. Và rằng giữa cảm thông với rung động là một khỏang cách vô bờ.
Thế đấy. Có hơn một cách để nói lời chối từ, nhưng chẳng có cách từ chối nào không mang lại nỗi đau cả.
Giống những bước chân ngập ngừng dẫm lên tuyết lấp lánh. Những bước chân khẽ đi thật chậm còn tuyết cứ lấp lánh , ngập tràn, êm dịu, và tinh khiết trắng, tinh khiết tỏa lan những hạt sao li ti đẫm sương như những giọt nước mắt trong một đêm tối đầy trăng.
Nguyễn Thị Hồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét