***
1. Chữ phúc 福 là từ Hán Việt, người miền Nam đọc là phước. Chữ phúc trong giáp cốt văn là hình tượng hai bàn tay bưng hũ rượu đứng trước bàn thờ. Như vậy, chữ phúc vốn được xem là điều tốt lành do cầu cúng mà có được.
Điều tốt lành có nghĩa là "thuận lợi", "đồng thuận". Thuận có nghĩa là từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài đều thông suốt, không có gì trở ngại. Trên thuận trời đất, dưới thuận vua tôi, dưới nữa thuận cha mẹ, con cái. Đời sống tinh thần bên trong và đời sống vật chất bên ngoài đều thuận lợi không có gì trắc trở, như vậy gọi là thuận, là phúc.
Một điều thật lạ là câu chúc Tết của người phương Tây thường đề cập đến hạnh phúc, sức khỏe và thành đạt. Đứng ở góc độ nào đó có sự tương đồng như Phúc, Lộc, Thọ mà ở Trung Hoa người ta tâm niệm. Cả Âu lẫn Á đều đặt phúc lên vị trí hàng đầu, nhưng nếu tìm hiểu kỹ thêm một chút mới thấy chữ phúc của phương Đông rất tinh tế.
Người Trung Hoa chơi chữ bằng cách vẽ hai con dơi đâu cánh lại, ngụ ý là trùng phúc, họ còn vẽ thêm một lúc năm con dơi biểu tượng cho ngũ phúc (ngũ phúc lâm môn) mà sách Hồng Phạm viết: "Ngũ phúc, nhất viết Thọ, nhị viết Phú, tam viết Khang minh, tứ viết Du hảo đức, ngũ viết Khảo chung mệnh" (Năm phúc: sống thọ, giàu có, bình an, đức tốt, chết vào tuổi già).
Nói chung, phần lớn con người đặt phúc trên niềm tin (tình cảm). Vì thế, phúc mang nhiều sắc thái tiêu cực, nhiều khi đưa tới mê tín.
2. Theo Từ điển Khai Trí Tiến Đức thì "Phúc" là điều hay, điều tốt. Điều hay, điều tốt có được nơi một người là do việc làm nhân đức của chính người ấy mà ra. Vì vậy, không phải ngẫu nhiên trong tâm thức của người Việt, từ lâu đã quan niệm phúc bao giờ cũng đi đôi với đức. Thuật ngữ phúc đức 福 德 luôn gắn liền nhau. Chính điều này đã làm sâu sắc thêm triết lý nhân duyên của nhà Phật và đem lại màu sắc tích cực cho hai chữ họa phúc (Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai). Phúc dày hay mỏng cũng do chính con người can dự quyết định, thuật ngữ Phật giáo gọi sự việc này là phúc báo 福報.
Phúc chính là kết quả mà con người tự tạo ra qua những hành động tốt của mình, là kết quả từ những hạt giống tốt được tay người tự gieo trên những mảnh đất mà ta thường gọi là phúc điền (ruộng phước). Do quan niệm họa phúc ở đời là sợi dây gieo nhân gặt quả, nên nhiều người Việt Nam chú trọng đến việc "làm ơn, làm phước".
Hơn thế nữa, mỗi hành động, việc làm của chúng ta không những ảnh hưởng đến bản thân ta mà còn lưu lại kết quả cho thế hệ sau. Nhà có phúc là nhà có được cuộc sống bình yên thanh thản, đặc biệt là có hậu vận tốt. Muốn được đức phải có phúc và ngược lại đức sẽ đem lại phúc, đó là quy luật. Nội dung của đức phụ thuộc điều kiện lịch sử, xã hội, văn hóa, tôn giáo,... Ví như đức của Nho giáo là ngũ thường, đức của Phật giáo là ngũ giới và thập thiện, đức của Kitô giáo là 10 điều răn ... Dù văn chương chữ nghĩa có khác nhau, nhưng chung quy về đức ở mỗi dân tộc, mỗi thời đại đều có chung quan niệm nhằm mưu cầu lợi ích cho mọi người.
3. Ngày nay, khi kinh tế có chiều khởi sắc, dường như người ta ít đặt, hay lãng quên chữ "Phúc" trong mối quan hệ với nhân là "Đức" hay "Thiện" (phúc đức, phúc thiện), mà thường đặt "Phúc" trong mối quan hệ với quả là chữ "Đạt" (thành đạt) hay "Lợi" (phúc đạt, phúc lợi).
Trong Phật giáo có dạy: “Bồ tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả”. Ngạn ngữ Lào có câu: "Hạnh phúc là kết quả của những hành vi đạo đức". Hi vọng rằng dù lịch sử có thay đổi như thế nào đi nữa thì quan niệm về chữ "Phúc" của dân tộc, của mỗi gia đình, của mỗi người chúng ta sẽ mãi mãi là "mã di truyền" tốt đẹp trong đời sống văn hóa người Việt.
Nguồn : http://langnam2.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét