T nghe tin thủ trưởng cũ bị nạn bèn vội vàng đến thăm. Nguyên cái việc thủ trưởng cũ, đã về hưu mà lại được nhân viên cũ đến thăm như vậy thì hẳn là thủ trưởng cũ cũng đáng là một con người cần được đến thăm.
T làm việc dưới thời thủ trưởng cũ hơn 5 năm. Có nhiều việc T không hẳn là đã đồng ý với ông Ch, thủ trưởng cũ. Nhưng cái mà T phục ông là ông luôn luôn trực sẵn lời xin lỗi ở cửa miệng. Cái thời bao cấp cơ quan cấp viện của T chỉ có mấy gian nhà xây cấp 4, đất còn thừa cỏ mọc tốt um. Có mấy chị phụ nữ bèn nghĩ cách trồng rau cải thiện. Một lần ông Ch đi ra nhà vệ sinh thì gặp chị H xách xô phân đi tưới cho cà. Chị này vốn không từ nông dân mà ra nên nhìn thấy cứt đã kinh, nay lại còn tự tay đi múc cứt nên chị ra tay xách xô cứt còn mắt thì nhắm chặt mồn nhổ phì phì. Mắt nhắm chặt nên chị H không nhìn thấy thủ trưởng, lại còn cứ phăm phăm bước. Thành ra khi hai người chạm vào nhau thì cả xô cứt đổ hết vào ông Ch. Chị H mở mắt ra hoảng hồn hét toáng lên. Còn ông Ch thì mặt cũng trắng bệch ra và mồn thì không ngớt tuôn ra những câu xin lỗi: ôi cô H ơi, tôi xin lỗi cô. Tôi sơ ý quá để đến nỗi thành ra thế này, thôi xin cô bỏ qua cho tôi. Chị H không còn biết nói sao nữa cứ mặc cho hai tay dính cứt mà dơ lên trời.
Một lần khác thì là sau khi lên lương. Tay G, nhân viên phòng nghiên cứu không được lên lương. Lý do là vì tay này chân ngoài dài hơn chân trong. Hắn luôn bỏ cơ quan để đi làm ngoài. Thật ra cái hồi đấy thì ai mà đi làm ngoài được là quá tốt. Là phải có tay nghề tốt mới được đi làm ngoài. Không đi làm ngoài thì đến cơ quan cũng ngồi chơi xơi nước, uống nước chè, hút thuốc lào và đánh rắm vặt. Viện nghiên cứu thì có việc gì mà làm đâu. Hội đồng lương không xét cho G là cũng có phần ghen tị vì nó lại được đi làm ngoài. Tay G, nếu biết điều thì cũng nên cho qua việc đó. Bởi cứ chiểu theo qui định thì G cũng đã vi phạm rồi. Nhưng G lại là tay không biết điều. G tức tối lên phòng thủ trưởng để hỏi cho ra nhẽ. Ông Ch thấy G hùng hùng hổ hổ bước vào phòng thì đã vội vàng chạy ra:
-Xin lỗi G có việc gì mà tức giận vậy?
-Tại sao ông không cho tôi lên lương? Mọi việc ông giao tôi đều làm tốt cơ mà.
-Xin lỗi G nhé. Tớ biết vậy nhưng chủ tịch công đoàn bảo là cậu không đi làm đủ giờ.
-Đủ giờ là đủ giờ nào ông nói cho tôi nghe xem. Đến đây chỉ ngồi chơi như chúng nó thì tôi không ngồi được ê đít lắm.
-Ấy xin lỗi G, cậu đừng nói vậy. Thì người ta lên lương để cho cậu đến ngồi chơi ở cơ quan mà. Giờ cậu không đến ngồi chơi ở cơ quan thì người ta không lên lương cho cậu.
-Trời đất, thế mà ông đồng ý với chúng nó à?
G tức điên người vơ lấy cái nghế dơ lên đầu.
Ông Ch tưởng sắp bị G phang vào đầu bèn lấy hai tay ôm chặt lấy đầu, rồi bảo G:
-Cậu đừng đánh tớ, cậu đánh tớ chết rồi thì lấy ai ký quyết định lên lương cho cậu.
Ông Ch là một tiến sỹ khoa học. Các công trình khoa học của ông được báo chí nước ngoài ca ngợi rầm rộ.
Khi T đến thăm ông Ch thì G cũng đến thăm ông. G bây giờ là một nhà doanh nghiệp rất thành đạt.
Ông Ch lẩy bẩy định ra khỏi giường để tiếp chúng tôi. Trông thần sắc ông già mới ngoài 70 tuổi hồng hào khỏe mạnh chỉ có điều chân ông bị què nên dịch chuyển khó khăn. Ông thở dài đến sượt rồi không cố ra khỏi giường nữa. Chúng tôi kéo ghế đến ngồi cạnh giường ông. Ông lảng ánh mắt nhìn của chúng tôi. Ông lại thở dài đến sượt. G nhìn ông Ch rồi bắt đầu cười. Ban đầu thì còn cười kiểm soát được. Lát sau thì G cười như hóa dại. Cười đến giàn giụa cả nước mắt. Ông Ch vẫn yên lặng. Cười chán rồi G mới nói:
-Ông lại giở cái bài xin lỗi ra chứ gì. Ông kể đi chúng tôi nghe với. Kể đi rồi tôi dạy cách cho ông. Lần sau ông không què nữa.
Bấy giờ ông Ch mới thủng thẳng kể:
-Mình đang đi bộ ở lề đường bên phải. Các cậu nhớ nhé, lề đường bên phải. Có hai thằng thanh niên. Thanh niên nhé chứ không phải oắt con nhé. Nó vừa đi xe máy nó vừa bấm điện thoại di động. Thế là nó đâm sầm vào mình. Nó ngã chổng kềnh ra. Mình thì không ngã. Mình mới đỡ chúng dậy và tiện mồm xin lỗi. Câu xin lỗi của mình như là câu thần trú vậy. Rõ ràng mình thấy chúng đang nằm dưới đất như là bị thương nặng lắm. Vậy mà chúng vùng ngay dậy túm lấy mình chửi: thằng già kia mày đi thế à? Mày đâm vào chúng ông. Mình mới cãi lại: Chính các anh đâm vào tôi các anh ngã đấy chứ. Tôi đang đi bộ cơ mà. Một thằng mới đạp cho tôi một nhát làm tôi ngã nhào xuống đất, rồi nó bảo: Chúng ông đâm vào mày thì việc đéo gì mày phải xin lỗi chúng ông. Mày lại định lên mặt đạo đức để dạy chúng ông à? Đồ trí thức rắm rít. Nói xong chúng nhảy lên xe phóng đi. Còn mình thì què lê ra như thế này đây.
-Ối ông Ch ơi là ông Ch ơi. G lại cười như nắc nẻ. Tôi đã đoán không sai là ông lại dở bài xin lỗi ra mà. Ông có biết không hai cái thằng mà ông bảo là thanh niên đó, chúng là cái loại oắt con của trí tuệ và đạo đức nhưng lại là bợm già trong việc đụng trạm giao thông. Bởi chính bọn chúng là những kẻ góp phần làm cho việc giao thông ở xứ xở này rồi loạn. Chúng chính là điểm đen của giao thông, rất dễ xóa nhưng lại không ai muốn xóa. Tôi có thể nói với ông cả một chuyên đề về vấn đề này. Nhưng thôi để khi khác. Khi chúng đụng tay lái vào ông, chúng ngã xe chúng vội nằm kềnh ra để thoát tội. Trong trường hợp này là để thoát tội chứ không phải ăn vạ, vì ông là ông già đi bộ ở lề đường bên phải, vì chúng chưa biết là ông có bị thương hay không? Nên cách tốt nhất là chúng cứ nằm ì ra đấy đã. Ông không bị thương hay bị ngã, ông lại còn đỡ chúng dậy và xin lỗi. Thế là chúng điên lên chúng cho ông ăn đòn là đúng rồi. Ông là vật cản trên đường chúng đi. Ông hiểu chưa?
-Thế à? Bài giảng hay quá cậu ạ? Vậy lần sau tớ phải làm thế nào?
-Bận sau á? Ông nhớ nhá. Ông chưa ngã thì ông cũng cứ phải lăn kềnh ra đất. Ông nằm im như chết rồi. Sau đó là ông rên rỉ. ông nhắm chặt mắt lại và rên rỉ. Và nhớ, nhớ là đừng có mở mồm xin lỗi đấy nhé.
Y BAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét