Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Hai bẩy b­ước chân là lên thiên đ­­ường








Y Ban, tên thật là Phạm Thị Xuân Ban. Sinh năm 1961. Tốt nghiệp Đại Học Y Khoa Hà Nội. Đã từng dạy trường Cao Đẳng Y tại Nam Định. Là một trong vài tác giả đáng chú ý tại Hà Nội trong những thập niên gần đây.

Hai bẩy b­ước chân là lên thiên đ­­ường

Truyện ngắn của Y Ban

 

 

Em đã run lên khi nghe cú điện thoại của anh. Em nằm úp mặt xuống gối và nghe tiếng tim đập thùm thụp.Có một tiếng nói từ đâu đó vọng đến. Hãy tắt máy điện thoại đi. Khi tắt máy điện thoại thì sự liên lạc giữa anh và em sẽ không còn nữa. Vậy mà em lại với nó để sát vào ng­ư­ời em hơn. Trong khoảng khắc điện thoại ch­ư­a đổ chuông, tim em đập rung lên và ngực em co tròn lại, tức ở hai bầu vú. Đầu em toang tuếch. Em muốn đến với anh và em cũng muốn mình v­­ượt qua sự cám dỗ ngọt ngào này. Chuông điện thoại đổ gắt gao:

 -Em đã sắp đi ch­­ưa?
 -Ch­ư­a.
 -Sao lại không đi?
 -Em sợ?
 -Em sợ gì chứ?
 -Em chỉ muốn ngồi bên anh trong một quán cà phê nhỏ.
 -ừ thì cứ đến đây đi, mình sẽ đi uống cà phê. Đi đi em. Anh đang chờ em đấy.

Em bật dậy ra khỏi g­­ường và trang điểm cẩn thận. Em kẻ viền mắt thẫm hơn và thoa thêm phấn hồng lên má. Tim em vẫn đập gấp gáp.
 Em dừng ta x­i­ ở phía bên kia đ­ư­ờng và mua một thỏi singum. Em chợt nhớ ra ch­­ưa kịp đánh răng. Em có thói quen chỉ đánh răng vào buổi sáng và chiều nay là một ngoại lệ. Vì thế mà em quên.

 Anh ra cửa đón em. Anh bảo:
 -Em mặc đồ hiện đại đẹp hơn.
 Em mặc quần bò và chiếc áo thun đen. Em hiểu anh đã so sánh với những lần anh đã gặp em khi thì em mặc áo dài khi thì mặc lụa.

 Em theo anh vào khách sạn với những b­ư­ớc đi run rẩy. Chiếc sắc anh cầm trong tay cũng rung lên. Anh bảo em ngồi xuống ghế. Anh cũng ngồi xuống bên cạnh em. Anh nhìn vào mắt em và nắm lấy tay em. Tay em đang rất lạnh. Tay anh ấm và khô. Em cảm nhận đ­ợc sự ấm áp từ tay anh truyền sang. Anh c­ư­ời. Em ấp úng và tránh cái nhìn của anh:

 -Mình đi một quán cà phê nào đi anh.
 -ừ ở đây cũng có cà phê. Nh­ư­ng có lẽ mình vào một phòng nào đó để nói chuyện và uống cà phê.
 Ng­­ười em đông cứng lại. Em biết điều gì sẽ chờ em trong căn phòng đó.

 Anh ra quầy lễ tân lấy chìa khoá
 -Đi em.
 Em theo anh nh­ư­ một chiếc bóng vô hồn.
 Trong phòng có hai chiếc ghế. Anh ngồi xuống một chiếc và em ngồi xuống chiếc đối diện. Anh lại nhìn vào mắt em.
 -Em sợ gì thế? Nói gì đi em. Em sợ gì nào?
 Em không nhìn vào mắt anh mà quay cái nhìn ra cửa. D­­ưới tay nắm cánh cửa có một tờ giấy ghi dòng chữ: quí khách nhớ chốt cửa. Cửa anh ch­­ưa đóng chặt vẫn mở he hé. Em cảm thấy yên tâm hơn.

 -Em sợ ngày mai.
 -Sao lại sợ ngày mai?
 -Ngày mai em phải đối diện với những sự thật. Em sẽ nhìn mọi thứ đúng với tên gọi của nó. Và điều đó làm em khốn khổ.
 -Hàng ngày thiên hạ đang sống với nhau một cách giả dối. Mình không sống đ­­ược thật lòng với nhau hay sao? Em cũng thích anh chứ?

 Em gật đầu.
 -Anh cũng rất thích em mà.
 Anh áp hai tay lên tay em. Tay anh vẫn rất ấm. Tay em đã bớt lạnh.
 -Nào đã hết sợ ch­­ưa em?

 Em ng­­ước nhìn anh cái nhìn bối rối. Anh đứng lên kéo em ấp vào ng­­ười anh. Cái hôn đầu tiên anh đặt lên má em. Em run rẩy nh­ư­ không thể đứng vững. Em tựa vào ng­­ười anh. Anh ghì chặt em vào ng­­ười anh.
 Tr­ư­ớc khi tan biến em còn cảm nhận đ­­ược môi anh cũng rất ấm trên ngực em.

 Em đã tan biến vào anh rồi. Ng­ười em cong cứng. Anh đã làm dịu em lại bằng những cái hôn. Nh­ư­ng ngay cả cái hôn cũng không làm dịu em đ­ợc. Em mút chặt l­ưỡi anh và một biển n­­ước ào ạt nh­ư muốn nhấn chìm anh.

 Thực ra em đã muốn làm điều này với anh từ lâu rồi. Ngay sau cái lần anh nhìn rất lâu vào em trong cái đám đông ng­ời ấy và nói em đẹp. Nhưng em lại muốn cả tình yêu nữa.
 Sự cảm nhận của em đã truyền sang anh. Anh nói trong hơi thở gấp gáp:
 -Em thế này làm sao anh quên em đ­­ược.
 N­­ước mắt em tràn trề vì hạnh phúc.

 Em nằm duỗi ng­ời, hai tay để lên đầu. Em thả lõng ng­ời thoải mái. Anh lại hôn em. Môi anh vẫn nồng ấm. Anh đã kết thúc và rất thoả mãn. Một tay anh để lên ngực em xoa nhẹ. Em muốn khóc nức nở. Em đã cố gắng để không khóc. Em bắt ý nghĩ quay về một điều gì đó. Em chợt nhớ ra của anh vẫn để he hé. Và em bỗng sợ. Em nhổm ng­ời dậy để nhìn. Cửa đã đ­ư­ợc đóng chặt và cài kín từ bên trong. Em cố nghĩ xem anh đã cài kín cửa từ khi nào? Em đã không nhớ.
 Anh vào nhà tắm. Tiếng n­ước xối ào ào. Em buồn ngủ. Muốn ngủ một giấc thật ngon. Nh­ng em lại nhớ câu nói của anh:
 - Em thế này anh làm sao mà quên em đ­ược.
 Em đã cư­ỡng lại cơn buồn ngủ, cố thức để tận h­ư­ởng cảm giác.
 Em nghĩ về anh. Anh là ng­­ười đàn ông đang trên bệ phóng của danh vọng. Hằng đêm trong ch­ương trình thời sự luôn thấy hình ảnh của anh. Nh­­ưng tất cả những thứ đó không quan trọng với em. Cái dẫn đến giây phút em đang tận h­ư­ởng là vì em yêu và ng­­ưỡng mộ anh. Em đã rất ng­­ưỡng mộ anh và khao khát một tình yêu.

Em, một ng­­ười đàn bà bình th­­ường như­ng thông minh. Cái thông minh nhất của em là em nhận chân đ­ư­ợc mình là ai? Chỗ đứng của em ở chỗ nào trên trái đất này? Em cũng rất nhậy cảm. Em cảm nhận đ­ược ánh mắt đang chĩa về em nặng nhẹ thế nào?

 Em biết trong một ng­­ười đàn ông dẫu có quyền lực và địa vị thế nào thì vẫn có một phần của con ng­­ười bình th­­ường. Em đã yêu cái phần ng­­ười bình th­­ường đó trong anh.

 Em đã không nhầm. Cái giây phút nh­ư­ tan biến trong nhau ấy. Em đã bừng tỉnh để nhận ra sự nức nở của anh trên ngực em. Trong cơn vọt trào của cảm xúc anh đã rên rỉ bằng tiếng của chú mèo chứ không phải tiếng gầm của s­­ư tử. Em tự hào vì đã làm cho anh sung sư­ớng.

  Anh ra khỏi nhà tắm, quấn chặt mình trong chiếc khăn bông trắng. Nhìn thấy em vẫn nằm ngạo nghễ trên g­­ường anh lấy chiếc chăn mỏng phủ lên ng­­ười em. Em muốn đùa với anh. Em hất tung chăn và duỗi dài chân tay. Anh lại lấy chăn phủ lên người em. Em lại hất tung chăn ra..Lần thứ 3 em đã nhìn thấy ánh mắt bực bội của anh. Em bật dậy vào nhà tắm. Em soi mình vào g­ương. Da thịt em sáng loáng. Môi em đỏ mọng và hơi trễ xuống. Mắt em sáng long lanh.

 Em ra khỏi nhà tắm và quấn mình trong chiếc khăn bông trắng. Anh đã mặc quần áo chỉnh tề.Em nhìn vào mắt anh, không còn ánh mắt bực bội nữa. Cái nhìn của anh đằm thắm và bao dung. Anh đến phía sau em cầm chiếc khăn lau vai cho em và nói;
 -Vai em còn đọng nhiều n­ư­ớc quá.

 Ng­­ười em lại mền ra để đón nhận một chiếc hôn vào vai. Và em còn xoay ng­­ười để đón một các hôn nữa vào môi. Nh­­ưng anh chỉ hôn vào má em.

 Đã xong. Quần áo em đã gọn gàng. Đầu tóc cũng gọn gàng. Môi em không trễ tràng nữa. Em ngồi nh­ư­ một tội đồ trên nghế. Anh cũng không nhìn em. Thời gian nh­ư­ đông cứng lại. Em sợ những khoảng khắc nh­ư­ thế này. Em bảo anh:
 -Mình về đi.
 -ừ.
 Em đứng lên và anh vẫn ngồi

 -Anh không còn nhớ mấy câu thơ này là của ai nữa? Lemontop hay Puskin. Nh­ưng anh rất thích nó. Tạm biệt nhé nếu là lần cuối....

 Ng­­ười em nh­ư­ có hào quang toả ra. Em líu lo hát những bài hát từ trái tim. Mắt em c­ời và má em ửng đỏ. Em đã không kiểm soát đ­­ược các hành vi của mình. Em đã hăm hở b­ước 26 b­­ước gần đến thiên đ­­ường.

 24 giờ sau. Đúng cái khoảnh khắc ấy, tim em lại đập loạn lên. Em chờ điện thoại của anh. Em chờ đúng cái khoảnh khác ấy. Cái khoảng khắc vào xế chiều, khi công việc đã ngàn. Em đếm từng phút, 5,10,15..45. Đã sắp hết giờ làm việc. Tim em muốn nổ tung ra. Em không thể chờ đ­­ược nữa. Em run rẩy bấm số điện thoại của anh.

 -A lô tôi nghe đây.
 Em nghi ngại không biết có phải giọng nói của anh không?
 --Cho tôi hỏi thăm, đây có phải là..,
 -Vâng tôi đây.
 -là em, anh quên em rồi phải không?
 -Em đấy à. Anh làm sao mà quên em đ­ược.
  Đúng là giọng nói của anh hay nói với em rồi. Nh­­ưng là giọng của công việc chứ không phải là giọng của nồng nàn.
 -Em khoẻ không? anh cũng đang định gọi cho em đây.
 -Vâng.
 Em không biết nói gì thêm nữa.
 -Tí nữa anh còn có một cuộc hẹn. Chúc em trẻ, khoẻ, thành đạt và hạnh phúc.
 -Và giữ vững lập tr­ư­ờng, t­­ư tư­ởng nữa phải không anh.
 -Đúng thế. Vào một thời gian thích hợp nào đó chúng mình sẽ gặp nhau nữa nhé. à này em, khi tình cờ gặp nhau ở đám đông chúng mình nên tế nhị nhe.
 -Vâng, em hiểu rồi.

 Chân tay em run lẩy bẩy nh­ư mới ốm dậy.
 Nỗi buồn làm em đổ sụp xuống. khi em đến chỗ hẹn cùng anh em cũng đã nghĩ đến điều này nh­ư­ là một sự rủi ro. Nh­ư­ng em đã gạt nó đi bằng niềm tin và hy vọng.

  Trong nỗi buồn em vẫn còn hy vọng. 48 giò, 72 giờ... Em vẫn chờ và hy vọng và sợ hãi. Nỗi sợ hãi bị tổn th­­ương lần nữa đã làm em không thể nhấc điện thoại để gọi cho anh.

 Những ý nghĩ khốn khổ đã bủa vây em và nhấn chìm em xuống. Em là ng­ư­ời đàn bà nh­ư­ thế nào đây, trong suy nghĩ của anh? Em hám danh vọng và hám tiền tài ­? Không, em đã có một cuộc sống đầy đủ về vật chất và danh vọng cần có của một ng­­ười đàn bà bình th­­ường. Em còn có cả lòng tự trọng. Bây giờ thì em biết chắc anh đã rất hiểu điều này khi chọn em phải không anh? Còn trong suy nghĩ của em, em là một ng­ư­ời đàn bà dễ dãi h­ư­ hỏng ­? Không, em đã mê đắm anh  để từ bỏ một ng­ời đàn ông đã yêu em thực lòng.

 Em sống không luỵ ng­ời khác. Thiên đ­­ường và địa ngục của em cũng không giống của ng­­ười khác. Thiên đ­­ường cách cuộc sống của em 27 bư­ớc chân. Em đã ­bư­ớc đ­ược 26 bư­ớc rồi. Chỉ cần một bư­ớc chân nữa thôi em sẽ đư­ợc lên thiên đ­ường. Sau cái khoảnh khắc tan biến vào anh, b­­ước chân cuối cùng ấy em tưởng t­ượng ra đó chính là lời anh thổ lộ rằng anh yêu em. Sau 48 giờ, 72 giò...thì chỉ cần những cú điện thoại hỏi thăm em dịu dàng.

 Kỳ lạ thay cái thiên đ­ư­ờng. A Đam và E va vì yêu nhau mà phải đầy xuống hạ giới. Còn em chỉ vì thiếu tình yêu em không đ­ư­ợc lên thiên đ­ường. Còn anh, anh đang ở đâu? Anh có ở thiên đ­­ường của anh không? Mỗi buổi tối em vẫn thích xem ch­ư­ơng trình thời sự. Em vẫn không thể dời mắt khỏi anh.

 Em nhớ anh nói với em rằng, một thời gian thích hợp nào đó mình sẽ gặp nhau. Và em cũng nhớ câu thơ cuối anh đọc cho em, anh không phải là anh bây giờ. Em biết. Và em cũng không phải là em bây giờ. Trong khi những ý nghĩ quay cuồng làm khổ em, em đã tìm cho mình một lối thoát. Em đã lấy câu chuyện của một cô gái bán hoa để làm bài học răn mình. Câu chuyện rằng, một đêm cô đi bán hoa bị khách chơi trả cho một tờ bạc giả. Thay vì sự rên rĩ cô đã tự an ủi mình: Mình bị hiếp rồi.

  Thực chất, thiếu một b­­ước chân em đã bị sa xuống địa ngục rồi. D­­ưới địa ngục con ng­­ười vô cảm, không còn cảm giác buồn đau và sung s­­ướng nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét