Tôi là một gã đàn ông độc thân đang độ tuổi trung niên, hẳn nhiên là phải có nhu cầu về tình dục. Với tôi, quan hệ tình dục là đỉnh cao của tình yêu nhưng khỗ nỗi, tôi lại là kẻ lười tán gái. Đối với tình yêu, tôi tin vào duyên phận và nhân quả trả vay. Tôi vẫn thường bảo những thằng em thất tình : " chuyện gì đến sẽ đến, hãy để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, có cưỡng cầu cũng không được mà ngược lại còn chuốc vào mình phiền não". Lười tán gái thì cánh đàn ông độc thân như tôi chỉ còn cách" tự sướng" hoặc tìm đến gái " bán dâm". Tôi không tiếc tiền và đủ khôn ngoan để không phải " tự sướng" làm sinh lý càng mất cân bằng hơn. Tôi chọn " gái bán dâm" và có chọn lọc chứ không " bừa bãi". Dù sao những cô gái "bán dâm" thời đại @ này đủ kiến thức không chỉ thõa mãn cho khách mua mà còn biết tự bảo vệ bản thân. Y học phương đông chỉ ra việc quan hệ " tình dục" với người khác giới sẽ cân bằng âm dương nội thể. Phương Tây thì đó là " tự do cá nhân" là "nhân quyền".Cũng may, tôi lười và sợ trách nhiệm nhưng vẫn không thoát khỏi vài cuộc tình sau khi tôi ly hôn. Nhưng thôi, tôi chỉ muốn kể với các bạn một vài câu chuyện mà theo tôi vương víu đến cái " nhân phẩm đàn ông". Những câu chuyện mà chính bản thân tôi phải tự hỏi mình
CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT
Nói một cách nào đó, tôi là một khách chơi "sành điệu" và vì vậy mà quen không ít " má mì" - những cố gái điếm lâu năm trong nghề " mua phấn bán hương " này. Một hôm, tôi nhận cuộc gọi của Lan-một trong số má mì tôi biết.
- alo, có gì không em?
-lâu rồi, không thấy anh gọi. Bộ có vợ rồi hả?
- Có đâu -tôi trả lời- gọi em thì phải có tiền chứ-tôi đùa- chơi thiếu được à?
- Giỡn hoài- Lan nói- em có hàng mới nè, khỏi chê, đúng "gu" của anh, chân dài 100%
- Giá bao nhiêu? - tôi hỏi
- 2 triệu
- Cao vậy?
-Em bảo đảm anh đi thấy là ghiền luôn. Con bé chỉ đi khách khi nào kẹt tiền thôi đó.
- Thế còn em bao nhiêu? ( tôi hỏi Lan tiền dắt mối)
- như mọi lần 10%
Tôi do dự, bởi chừng như tôi không có hứng thú.
-Đi đi. em gọi cho anh trước hết đó!
Ừ, thì đi. Chiều nay tôi cũng chẳng làm gì mà trời thì u ám. Vậy là tôi đồng ý.
Lan bảo: Anh lấy phòng rồi gọi cho em. Đừng có nhắn tin nha cha nội. Tôi đáp : biết rồi!
Tôi tìm đến khách sạn mà tôi biết có độ an toàn cao, ít khi bị 814 kiểm tra. Lấy phòng, tôi gọi và báo cho Lan . Tôi vào phòng tắm., dù sao cũng phải sạch sẽ.
Tắm xong, lau khô mình và lấy khăn quấn ngang người. Vừa lúc đó tôi nghe tiếng gõ cửa. Tôi bước đến mở cửa. Một cô gái cao ráo, thon thả bước vào, trên mặt cô vẫn còn che " khẩu trang". Cô bỏ "túi xách' xuống ghế salon, vừa tháo khẩu trang, vừa nhỏ nhẹ hỏi tôi : Anh đến lâu chưa?
Khi cô quay mặt về phía tôi , bất giác tôi sững sờ. Đẹp, quả là đẹp. Mắt to, mũi thon nhỏ, môi dầy đầy gợi cảm. Cô mỉm cười với tôi để lộ đôi má lún đồng tiền. Nụ cười có cái gì đó thật trong sáng.
- để em đi tắm nha! Cô nói nhỏ nhẹ rồi thong thả thoát y. Từng đường cong trên da thịt trắng hồng, săn chắc của cô lồ lộ trước mắt tôi. Tôi thấy mình như nóng lên. Không kiềm được, tôi bước đến ôm cô vào lòng và đặt nụ hôn lên gáy cô. Cô khẽ đẩy tôi ra, vừa cười nói : em làm cả ngày, chưa kịp tắm hôi lắm đó.
Cái háo hức của tôi dịu đi, thay vào cho sự tò mò. Tôi hỏi : Em làm công nhân à? Em đáp : dạ! Rồi nhanh nhẹn bước vào nhà tắm.
Tôi nằm trên giường, trần như nhộng và chỉ che phần dưới của mình bằng cái khăn tắm. Cảm giác háo hức làm tình trước sắc đẹp của em bỗng như tan biến đi đâu. Em đẹp, đẹp và trong sáng khiến cái thằng đàn ông dạn dày đường phố như tôi bỗng trở nên 'thánh thiện". Có một cái gì đó "tiếc nuối" trong tôi. Có lẽ, cái chất đa cảm từ lâu ngủ yên trong tôi bổng "giật mình" thức dậy.
Tôi tự hỏi mình, sao tôi lại có thể mua cái đẹp của em với giá rẻ mạt như vậy? Mà tôi cũng không thể cho em nhiều hơn. Nếu như trước đây, khi còn là " đại gia", có lẽ tôi sẽ cố gắng biến em trở thành nhân tình của riêng mình, cho dù em không yêu tôi. Dù sao, ngủ với một thằng đàn ông lâu dài còn hơn ngủ với trăm thằng đàn ông.
Em bước ra, rồi lên giường nằm cạnh tôi. Em cũng chỉ quấn khăn tắm nhưng tôi cảm nhận được sau tấm khăn ấy là cặp ngực căng tròn, tràn sức sống. Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên. Tôi nhổm dậy, ra khỏi giường nghe điện thoại. Một thằng em, gọi điện rũ cà phê. Bất giác tôi đáp : Đến đi, tao đến liền.Bỏ điện thoại tôi nhìn em. Em đã bỏ khăn che ra khỏi người.
Tôi nói : anh xin lỗi, có dịp gấp rồi. Em cười : mình làm xong rồi đi cũng còn kịp mà anh. Tôi quay lưng, không trả lời em, lấy bóp đếm đủ 2 triệu rồi quay lại đưa em. Tôi cố đùa : Coi như anh tạm ứng trước nha.
Em cầm tiền, không nói gì. Còn tôi thì mặc đồ. Chừng như khi đã biết chắc tôi không ở lại, em mới ngồi dậy và mặc đồ. Vừa mặc đồ, em vừa bảo tôi : anh ghi số điện thoại của em đi. Tôi lấy máy và bảo : Em đọc số đi. Tôi ghi số và nhá máy cho em. Cả tôi và em đã mặt đồ xong, tôi bảo em đi trước. Em cười, rồi hôn lên má tôi, nói nhỏ : Chị Lan bảo anh dễ thương lắm đó!
Em đi rồi, tôi ngồi lại trong phòng, đầu óc trống rỗng.
Hơn tháng sau, em gọi điện cho tôi và tôi đã tìm cách thoái thoái thác là đang ở sài Gòn. Sau đó, tôi không nhận được điện thoại của em nữa. Và tôi, đôi lần tôi cũng muốn gọi cho em nhưng rồi thôi. Cuộc sống hiện tại của tôi không thể đùm bọc cho em và tôi cũng không còn đủ tự tin để khiến em yêu tôi.
Cho đến giờ, tôi vẫn tự hỏi mình: điều gì khiến hôm ấy tôi hành động như vậy? Có phải vì em đẹp hay không? ( Tôi cũng đã ngủ với vài cô "người mẫu" rồi kia mà). Hay là gì sự trong sáng tỏa ra từ nụ cười của em? Chừng như tôi đã hành động một cách vô thức! Tôi vốn dĩ là một thằng đàn ông lớn lên từ đường phố, từ lâu đã quên cái gọi là " nhân phẩm" rồi...
CÂU CHUYỆN THỨ HAI :
Tôi cùng mấy thằng em thường ngồi quán cà phê Tiên Sa. Quán không chỉ mát rợp nhờ vào tán lá rộng lớn của những cây xanh, mà còn " mát mắt" bởi những em tiếp viên " chân dài" ăn mặc cực kỳ "ít tốn vải".
Nhi là một trong những tiếp viên xinh nhất nhì của quán và cũng khá "thân thiện" với lũ chúng tôi. Một buổi trưa, quán vắng khách, Nhi ra ngồi cùng bàn với tôi và Cường ( một thằng em làm ăn). Thấy Nhi có vẻ buồn, tôi hỏi :
- Có gì mà mặt như bánh bao vậy?
- Em rầu quá ! Mai đến ngày thăm mẹ rồi mà không có tiền- Nhi đáp. Nghe Nhi nói, Cường cười bảo:
- Tối nay đi chơi với anh Phong đi- cho em một triệu.
- Đi đâu ?- Nhi trừng mắt nhìn Cường- dụ tôi hả?
-Em xin ứng tiền chủ quán đi- tôi bảo.
- Tháng này em ứng hai lần rồi, chủ đâu cho ứng nữa.
Trông vẻ mặt của Nhi thật thảm.
- Vậy đi chơi với anh đi- tôi cười ( thật ra tôi chỉ đùa như thường lệ). Nhi không nói gì, đưa mắt nhìn tôi, rồi bỏ đi . Tôi nghĩ, Nhi giận.
Nào ngờ, sau 10 giờ tối, tôi nhận điện thoại của Nhi.
- Anh đến quán rước em đi.
- Đi đâu chứ?- tôi ngạc nhiên hỏi.
- Thì đi chới với anh- Nhi đáp- lúc trưa anh rủ em mà.
-Ừ, vậy hả- tôi sực nhớ câu đùa lúc trưa- em đi thật à?- tôi hỏi.
- Có đến đón không? Hỏi hoài- Nhi đáp.
Vậy là tôi đến đón Nhi. Chúng tôi đi ăn, xong tôi đưa Nhi về nhà mình. Tôi Nghĩ, Nhi cũng như nhiều cô gái bán cà phê khác vẫn thường "đi dù" như thế này.
Chúng tôi lên giường. Khi tôi chạm vào cơ thể trần truồng của em, tôi thấy Nhi run bắn, co dúm người lại, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Thằng đàn ông từng trãi như tôi không khỏi nghi ngờ, tôi hỏi :
- Em còn trinh à?
Nhi nhìn tôi gật đầu, mắt rơm rớm như muốn khóc. Tôi lăn ra khỏi người em, thở dài.
Tôi châm thuốc hút để làm dịu lại ham muốn tình dục của mình và quay sang nhìn Nhi , cười bảo: " em khờ vậy, ai lại bán Trinh giá 1 triệu đồng chứ?
Nhi dường như ngạc nhiên khi nghe tôi nói " bán trinh", hỏi :
- Có bán trinh thật hả anh?
Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp, ngây ngô của Nhi mà chua xót :
- Đẹp như em" bán trinh" cũng được vài chục triệu!
-Nhiều vậy- Nhi kêu lên- rồi nhìn tôi vẻ như muốn hỏi gi đó.Thấy vậy, tôi bảo:
- Nói gì nói đi
Nhi ngập ngừng rồi gượng ngập nói :
- Vừa rồi...em co bị " mất trinh" không?
Tôi bật cười,lắc đầu bảo :
- Anh chưa làm thì sao mất chứ!- yên tâm đi cô nương.
Nhi im lặng, không nói gì cả.
Tôi bảo:
- Mặc đồ vào đi, không anh không nhịn được ' phá trinh " em bây giờ .
Nhi vội bước xuống giường mặc đồ vào. Tôi cũng xỏ quần đùi vào.
Nhi mặc đồ xong rồi lên giường, tôi bảo : ngủ đi- và bước ra ngoài.
Quen nhau đã lâu, tôi biết rõ hoàn cảnh gia đình Nhi. Ba Nhi bỏ mẹ con Nhi khi Nhi mới lên mười. Mẹ Nhi một mình nuôi ba đứa con ăn học, rồi sa vào con đường ghi đề, chứa bài.Bị bắt kêu án 4 năm tù, khi Nhi mới học lớp 11. Chị em Nhi phải về ở với bà ngoại và Nhi bỏ học, đi bán quán cà phê.
Tôi lấy cây đàn ghita, ra hàng ba ngồi đánh vài bản nhạc nhưng chẳng bản nào ra hồn. Vào nhà, mở tủ lạnh lấy lon bia uống nhưng vài hớp , chỉ thấy đắng nghét cổ họng.
Tôi trở vào phòng, Nhi nằm trên giường, quay mặt vào tường. Tôi lấy chăn đắp cho Nhi, rồi lên giường nằm cạnh em.
Nhi vẫn chưa ngủ, quay sang tôi hỏi.
- Em muốn bán trinh thì làm sao?
Tôi ngớ người, nhìn Nhi chăm chăm, rồi thở dài, nói :
-Em hỏi con Oanh trong quán đó!- Nó đi "dù" thường chắc có mối.
Nhi không nói gì nữa, quay vào tường. Tôi nằm bên Nhi suy nghĩ vẫn vơ. Ham muốn "tình dục" ở tôi chừng như đã đi đâu mất. Cuối cùng rồi, tôi cũng đã thiếp đi.
Khi tôi thức dậy, trời đã hừng sáng. Nhi vẫn ngủ say. Tôi gọi Nhi dậy và đưa Nhi về quán.
Trên đường, ngồi sau lưng tôi, Nhi hỏi:
- Em không có bị mất trinh phải không?
Tôi đáp :
- Ừ. Không tin hả?
- Em không biết!
Đến quán, tôi móc túi cho Nhi một triệu rồi dặn: Đừng kể gì về chuyện tối qua đó!
Khoảng một tháng sau, khi tôi đang ngồi uống cà phê một mình, Nhi đến bên tai tôi, nói nhỏ :
- Em bán Trinh được 20 triệu đó.
Tôi nghe lùng bùng lỗ tai, chưa kịp nói gì thì Nhi đã vội vào trong.
Từ ngày đó, tôi ít đến quán cà phê Nhi bán, rồi do công việc, tôi đi làm ăn xa
Hơn một năm sau, công việc làm ăn thất bại nặng nề, tôi hoàn toàn phá sản và trở về sống tạm ở nhà bà chị.
Một buổi trưa, tôi vào quán Thanh Trà uống cà phê. Đang loay hoay tìm một bàn thích hợp thì nghe gọi
_ Anh Phong
Tôi quay về tiếng gọi,thì nhận ra Nhi gọi tôi.
Tối đến ngồi ở bàn Nhi. Đúng lúc đó trời đổ mưa. Trò chuyện hỏi thăm nhau, mới biết Nhi giờ làm tiếp viên karaoke. Hôm nay, Nhi được nghỉ phép về thăm nhà. Mẹ Nhi cũng đã hết hạn tù.
Cơn mưa kéo dài khá lâu vẫn chưa tạnh hẳn. trời cũng đã chiều. Tôi định về thì Nhi bảo:
_ Đi nhậu với em đi.
_ Biết nhậu rồi à?- Tôi cười hỏi .
- Ừ, hỏng chừng anh uống không lại em luôn đó- Nhi bảo.
- Hôm khác đi, hôm nay anh hết tiền rồi.
- Em bao- dạo này em làm có tiền mà.
Khi nhìn Nhi, tôi biết điều đó. Tôi cũng đang buồn, nên gật đầu đồng ý.
Chúng tôi tìm đến một quán nhậu gần đó. Uống hết chai rượu( tôi không thích uống bia nên Nhi cũng theo ý tôi), đã ngà say tôi bảo Nhi về nhưng Nhi đòi uống thêm. Hết chai thứ 2 có lẽ chúng tôi đều say, Khi về, Nhi bảo tôi :
-Mình vào nhà trọ ngủ đi anh.
Chúng tôi vào nhà trọ và đêm đó, cả hai đều háo hức " làm tình". Có lẽ, do rượu.
Sáng hôm sau, chúng tôi dậy muộn. Nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ. Nhi xuống giường vào nhà vệ sinh, tắm rửa, thay đồ. Khi ra, tôi vẫn còn nằm trên giường. Nhi đến bên, hôn lên má rồi bảo : em đi làm, lần này xem như em với anh "ân đền oán trẻ nhé"- Cô cười- nụ cười tươi rói- lần sau em gọi thì phải trả tiền đó...
CÂU CHUYỆN THỨ BA
Thấy tôi sống một mình, cơm hàng quán chợ mấy thằng em bảo tôi nên lấy vợ có người mà chăm sóc cho tôi , tôi cười bảo : " một lần lập gia đình là một lần khổ mà tao thì chỉ muốn sướng, tự do tự tại ".Thằng Tí " đầu gấu" : " đại ca còn tiền thì nói vậy, hết tiền ai lo?". Tôi bảo : " khi nào hết tiền hẳn hay, sống ngày nào hay ngày nấy đi". Bỗng nhiên Tí bảo tôi :" hay đại ca kiếm một cô gái bao đi, em mai mối cho". Tôi chửi: " mẹ bà mày, có mà điên ".
Thế rồi, một chiều Tí điện cho tôi rủ nhậu. Tôi đến thì thấy có mấy cô gái ngồi cùng. Thường thì tôi không chú ý lắm nhưng hôm đó, những cô nàng ngồi với Tí không chút son phấn.Trong buổi nhậu, Tí cứ mấp mé làm mai tôi cho Giao. Giao trẻ, chỉ đáng tuổi con trai tôi, mới nghỉ học và đi làm Xí nghiệp chung với Tí.Tôi cũng chỉ đùa, ậm ừ nhậu cho qua chuyện.Không ngờ, nhiều lần sau đó, uống cà phê, hay đi nhậu Tí luôn rủ giao đi cùng. Dần dà, chúng tôi thân nhau và tôi cũng chỉ xem Giao như bao đưa em bạn khác. thỉnh thoảng, Tí cũng nhắc tôi : " Con giao nó có vẻ thích anh đó. Nếu anh đồng ý, tháng 3 triệu em hợp đồng cho". Thường là tôi gạt ngang, quay sang chuyện khác. Không phải vì Giao không đẹp, mà ngược lại rất xinh và hiền, đúng mẫu con gái tôi thích nhưng nghĩ đến chuyện " bao gái" là tôi thấy tởm.
Thế rồi, một đêm, chúng tôi nhậu say bí tỉ, Tí kiếm cớ chở bạn gái về và buộc tôi phải đưa Giao về nhà. Tôi thì quá say để chạy xe nên bảo Giao lái xe . Giao đưa tôi về nhà , rồi nấu nước lau mình cho tôi. Đã gần 10 năm rồi, tôi chưa từng được phụ nữ chăm sóc như vậy. Không chỉ thế, Giao lên giường ngủ cùng tôi. Đêm đó, tôi đã không ngăn được dục tính. Sáng hôm sau, tôi thức dậy rất muộn, chỉ mơ màng nhớ đến đêm hôm qua và tôi bỗng giật mình nhảy dựng khi nghĩ là Giao còn là con gái. Quả nhiên đúng vậy, một vài giọt đỏ còn in trên tấm tra giường. Tôi thở dài.
Khi tôi bước ra khỏi giường thì nhìn thấy tờ giấy, tôi cầm và đọc : " Em đi làm. Yêu anh".Tôi khó mà tin được là Giao yêu tôi.
Kể từ ngày đó, Giao chính thức sống với tôi như vợ chồng . Hàng tháng, tôi luôn đưa cho Giao số tiền 3 triệu và thỉnh thoảng cũng mua quà cho cô. Phần Giao thì không bao giờ hỏi tiền tôi cả, chỉ khi nào tôi đưa thì mới nhận. Giao vẫn ở nhà với mẹ chỉ thứ bảy và chủ nhật thì về ở với tôi.
Một hôm, sau khi làm tình xong, Giao hỏi tôi : " anh có yêu em không?"Tôi hơi bất ngờ, nhưng rồi tôi hỏi lại " Em nghĩ sao?". Cô cắn vào vai tôi đau điếng, rồi nói : " anh khôn quá đi". Quả thật, sống với cô đã gần 2 năm, tôi vẫn chưa bao giờ hỏi mình tôi có yêu Giao không?
Không ngờ, đó là đêm cuối cùng Giao ở bên tôi.
Cả tuần, tôi không gặp Giao và cũng không điện thoại cho cô. Dự tính, sẽ làm cho cô vui bất ngờ . Tôi đã mua sợi dây chuyền mặt cây thánh giá mà Giao rất thích. Chiều thứ bảy, tôi về nhà sớm hơn thường lệ nhưng đợi đến gàn 10 giờ tối mà Giao vẫn chưa đến. Tôi không nhịn được, điện thoại cho Giao. Không có tiếng đổ chuông. Tôi gọi điện cho Tí, hỏi thăm thì nó bảo nó cũng không liên lạc được Giao đã mấy ngày nay rồi.
Một tuần trôi qua, tôi luôn cảm thấy bứt rứt, khó chịu và nhớ Giao. Nhớ mùi hương trên mái tóc cô. Nhớ ánh mắt và nụ cười trên môi cô sau mỗi lần chúng tôi ân ái. Tôi nhận ra tôi đã yêu Giao.
Tôi cho người dò hỏi thì mới té ngữa : Giao đã lấy chồng Đài Loan và xuất cảnh.
Một thàng sau, Duyên bạn thân của Giao hẹn tôi ra quán cà phê. Duyên đưa cho tôi thư của Giao và nó : Giao nó dặn em, đợi nó đi 1 được tháng rồi hãy đưa bức thư này cho anh.
Tôi cầm bức thư, do dự không biết có nên mở ra đọc không. Duyên lên tiếng : Sao anh không đọc đi, xem nó viết gì?
Anh yêu của em!
Em xin lỗi vì đã dấu anh chuyện em phải ra đi. Gia đình em mang một món nợ lớn mà không có cách gì trả. Em không còn cách nào khác. Anh trách em đã không nhờ anh. Hai năm qua, ở bên anh em đã nhận ra anh tình yêu của anh dành cho em và em đã thật sự hạnh phúc, nhất là khi anh mua sợi dây chuyền mặt thánh giá. Hôm đó, em cũng có mặt tại cửa hàng khi anh bước vào. Tính anh là vậy, chẳng bao giờ để ý xung quanh, nên anh không nhận ra em. Lúc đó em chỉ muốn chạy lại ôm anh mà hết lên : Tôi thật hạnh phúc!
Dù anh chưa bao giờ nói yêu em nhưng em luôn cảm nhận được tình cảm sâu lắng anh dành cho em khi chúng mình bên nhau. Em không thể liên lụy đến anh vì em biết anh sẽ sẳn sàng bán đi những thứ mình có để trả nợ cho gia đình em.
Cám ơn anh đã cho em hiểu được tình yêu thật sự!
Anh hãy đeo sợi dây chuyền và xem như em vẫn ở bên anh.
Hãy tha thứ cho chọn lựa của em.
Mong anh hãy vì em mà tiếp tục sống vui vẻ.
Yêu anh !
P//S Hy vọng ngày gặp lại em được anh đeo sợi dây chuyền mặt thánh giá !
Đọc xong lá thư, tôi cố kiềm lòng để không rơi nước mắt. Duyên sốt sắng hỏi tôi : Sao, nó viết gì vậy? Nói em nghe được không?
Tôi chỉ cười, rồi bảo : Bảo em thay thế đó.
Duyên lườm tôi, bảo : mất nết. Không hiểu sao con Giao nó yêu anh được.
Tôi gọi tính tiền, rồi bảo Duyên tôi có việc phải đi. Không quên trêu đùa : Khi nào đồng ý thì alo anh nhá!
Tôi chỉ muốn nhảy ùm xuống sông.
Đời là vậy! Chết dễ , sống khó! Làm thằng đàn ông tử tế càng khó hơn!