Thứ Ba, 7 tháng 4, 2015

Ba nhà thơ nữ Hoa Kỳ



Hoàng Hưng chuyển ngữ.

Ba bài thơ giới thiệu dưới đây trích từ Tuyển tập thơ hay hàng năm của Mỹ.



Alice B. Fogel

A. B. Fogel sinh năm 1954 tại New York, dạy học tại Đại học New Hamsphire. In thơ từ 1993. Thi khôi bang New Hamsphire 2014-2019

NHU YẾU

Lũ cừu non không phải thế đâu
Chúng không ngoan ngoãn
Chúng tò mò và hoang dại,
Say đắm mùa xuân
Chúng đáng yêu
và chẳng lặng im khi đói.

Đêm nay con cừu nhỏ nhất trong đám sinh ba
Xé màn bình yên với nhu cầu của nó
Lũ anh khỏe hơn
không cho nó ăn

Tôi là người chăn, chủ trại, là mẹ nó
Tôi sẽ xuống với nó trong đêm
trong chuồng lạnh
và ôm nó vào lòng

Nhưng nó sẽ không nằm im - nó không ngoan ngoãn
Tôi sẽ đứng ở khung cửa mở
Dưới sức nặng của vầng trăng và đám cây đang quan sát, và tôi chăm nó
như đứa con rứt ruột.

Nhưng nó sẽ không yêu tôi - nó không ngoan ngoãn
Hãy uống đi, bé con. Hãy nhận những gì ta có thể cho con.
Đêm nay cả thế giới lảng vảng
quanh chu vi sự sống của con.

Sự phẫn nộ giữ cho con sống
đó là cơ may duy nhất của con
Vì thế ta biết ta phải làm gì
sau lúc cho con ăn.

Ta sẽ khuôn miệng ta theo
những từ gay gắt nhất
kể cả những từ được nuôi dưỡng trong im lặng.

Ta sẽ đâm thủng bằng lời mọi lỗ tai
chịu sức ép của không khí thoáng đãng

Ta sẽ không ngoan ngoãn.

Các người nhớ đến ta vì ta có nhu cầu
được hy vọng nhiều hơn sợ hãi
vì ta gào lên những cái tên khủng khiếp

Ta phải gào lên
như con cừu đói, gào lên
đủ đánh thức những con sói trong đêm

Không ai được phép ngủ.





Lucia Maria Perillo

Lucia Maria Perillo, sinh năm 1958 tại New York. Dạy ở Đại học Nam Illinois. "Cuộc đời nguy hiểm" (1989) là tập thơ đầu tay của bà, được giải Norma Farber của Hội thơ Mỹ. Bài "Da" được viết trong bối cảnh dư luận ồn ào quanh cuộc triển lãm ảnh táo bạo của Robert Mapplethorpe ở Cincinnati.

DA

Cho đến nay hình như bất cứ ở đâu một cô gái cởi áo quần ra là cảnh sát có thể tìm thấy cô
đằng sau các xe hơi hay bên những ao đêm tối mịt. Mở ra như một chiếc lá mới vắt ngang
đầu gối một chàng trai, da trắng và căng lên dưới trăng gần như quá kinh khủng, quá đẹp để nhìn, một cái hộp mồi lửa, dẫu cô chẳng hề hay biết.

Nhưng những kẻ đến đây
quạt những cây bấc đêm bằng ánh đèn flash và bắp đùi - họ biết.
Biết về nàng Helen, về việc một thân thể có thể gây ra sự sụp đổ của thành Troy và cái chết của một vị vua hiền như thế nào.

Vì vậy họ sẽ đọc cho chàng trai biết các quyền của chàng và xô anh vào thành xe hai chân giang ra.
Trong khi cô gái nhảy lò cò, chân trần trên nhựa đường còn nóng, choàng một chiếc chăn len cấp cứu.

Đôi khi các cô gái trốn đi để khỏi bị cha đánh, đôi chân trắng loé lên trong lúc chạy.
Và các chàng trai bị còng tận đến khi lằn cả cổ tay, được thả ra cách nhà nửa khối phố.



Trời ơi, đã bao năm tôi tin là thật sự có những đạo luật chống lại những việc như thế, những luật dành cho tuổi thành niên: không thò đầu khỏi xe la hét khi xe chạy qua đường hầm, không đi bộ chân trần,
không hát những bài điên khùng nơi công cộng.

Nếu không, họ có thể nhốt ta vào tù
hay, gần như khép ta vào tội chết, khi mách với cả hai ông cha Công giáo thế tục và thiêng liêng của ta.

Mà trong tất cả những tội ấy, khỏa thân tất nhiên là tệ hại nhất, vì sự phát sáng của da, dù mặt da có lông mượt như nhung hươu,
có thể khiến chẳng những đàn ông mà cả nền văn minh phát điên, có thể dẫn chúng ta tới những sự tàn bạo không thể nói.

Có những bậc cao niên nhờ kinh nghiệm mà hiểu những điều ấy hơn chúng ta.
Và thật thế, khi nhớ ra mình có thứ da ấy tôi bối rối gần phát rồ.

Da mà đến giờ tôi thấy thật giống một bông loa kèn trắng lớn nở xòe trong buổi sáng đầu tiên.



Sophie Cabot Black

Sophie Cabot Black, sinh năm 1958 tại New York City. Cô giảng dạy về thơ trong Chương trình Dịch vụ Công cộng. Giải thưởng John Masefield của Hội thơ Mỹ. Bài thơ "Chất vấn" (Interrogation) là một kinh nghiệm vào lúc cô "bắt đầu cuộc đấu tranh tinh thần chống sự buông thả và nghiện ngập", làm sao cho "cái tự kỷ được xếp lại để tôn vinh hoặc tồn tại cùng kẻ khác".



CHẤT VẤN

Khi anh yêu em, lúc em đứng
áp tường, cái... của em
Bỗng thành bất khả tri, những lời mới lạ
Buột ra, tên anh hai lần nhắc.

Lúc ấy mình không cẩn trọng.
Những thân xác góp tình
Triệt để đi theo những mục tiêu
Của đường thẳng, đường cong, bỗng trở nên

Tình cảm. Ta lang thang trong và ngoài
Miệng nhau. Em vẫn nghĩ rằng
Anh hỏi em gì đó. ánh sáng
Tuôn xuống, treo bên trên chúng mình như một viên đá quý.

Em quên mất những lời vừa nhớ ra để nói
Anh bóp xuyên da em tìm mạch máu, từng ngón
Từng ngón, mắt anh trắng bệch và ngây dại
Mắt em cũng bắt đầu trống rỗng, trở nên

Giống hệt mắt anh, cho đến khi tất cả là
Một con tim, mỗi tiếng đập khiến cho tiếng đập trước lặng im.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét