Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2015

Người Việt Hải Ngoại - Chia Rẽ, Bế Tắc, Bài Học Đắt Giá





Cao Hữu Tâm


Kể từ sau 30-4-1975, ngừơi Việt ra hải ngọai, nhất là đến Mỹ, đã chứng kiến sự chia rẽ như chưa từng bao giờ có. Thật ra, miền Nam chúng ta đã chia rẽ từ lâu. Thời Pháp thuộc, cũng như những thời sau này. Quan sát, chúng ta thấy dân chúng hầu như hòan tòan xa lánh những họat động đảng phái chính trị. Từ thời Tây đã bị đàn áp khốc liệt. Sau 1954, niềm hy vọng cúôi cùng chỉ còn là miền Nam, được gọi là miền tự do. Song 9 năm bạo trị của Cần Lao Ngô Đình Diệm, mọi sinh họat của đảng phái chính trị hầu như không có, hoặc chìm sâu vào vòng bí mật. Ngòai hai đảng Cần Lao Ngô Đình Diệm và Phong Trào Cách Mạng Quốc gia, đất nước không bừng sống được dứơi hai đảng nói trên của ông Diệm. Ngọai trừ họat động của Trung Tâm Nhân Vị Vĩnh Long của Giám Mục Ngô Đình Thục và của miền Trung dứơi bàn tay sắt của lãnh chúa Ngô Đình Cẩn. Sau đảo chánh 1 tháng 11 năm 1963, tình báo Mỹ đã nhẩy xổm vào chính trường và điều khiển mọi chính phủ. Chính phủ nào không được CIA ủng hộ coi như bị lật đổ.


Wesley R. Fishel và Ngô Đình Diệm

Nói như thế, không phải chính quyền Ngô Đình Diệm không có bóng dáng của CIA bao phủ. Hình ảnh hai CIA gộc là ông Wesley Fishel và đại tá Edward Lansdale, đã có mặt và xâm nhập mọi sinh họat chính trị của chế độ Đệ Nhất Công Hòa, cho đến khi Mỹ lật đổ Ngô đình Diệm, qua trung gian của Hội Đồng Quân Lực, để từ đó, CIA là "kẻ cầm quyền sau ngai vàng" của các chính phủ miền Nam.


Edward Landsdale và Ngô Đình Diệm

Như đã nói, miền Nam đã chia rẽ, sang đến Mỹ lại càng chia rẽ hơn, vì đất Mỹ là đất nước của tự do ... chia rẽ. Hãy quan sát sinh họat nghị trường của Mỹ, nhất là sau vụ hai đảng Dân Chủ và Cộng Hòa chống nhau. Nhưng đó là chuyện của Mỹ, còn chúng ta nên tìm hiểu rõ hơn vế sự chia rẽ trong tập thể người Việt của chúng ta.

Trứơc hết hãy nói về Cộng đồng Việt Nam, biểu tượng đặc trưng hơn là hai bang Cali và Texas. Bất cứ nhóm nào, bè phái nào xuất hiện trước công chúng đều kêu gọi đòan kết, nhưng con ma chia rẽ không lúc nào bỏ chạy cộng đồng ta. Một năm Mỹ có một ngày Lễ Con Ma, còn chúng ta quanh năm hễ bất cứ ai xúât hiện sinh họat tập thể là gặp ngay Lễ Con Ma.. Những cộng đồng đương nhiên chia rẽ, vì nước Mỹ chủ trương đặt quyền lợi cá nhân lên trên hết. Số quần chúng ta ở hai bang nói trên đều từ 200,000 đến hơn 400,000 người, nhưng bất cứ một sinh họat tập thể nào cũng xấp xỉ hai ba trăm người. Nếu được hơn 300 ngừơi tham dự là đã coi như thành công, thành công và đại thành công! Nhưng mọi sinh họat đều vắng vẻ, vì người ta phải lo làm việc, thời giờ còn lại dành cho gia đình, và đó là ưu tư hàng đầu của mỗi gia đình ta. Hơn nữa vì là tự do, nên không ai ép được ai. Kêu gọi thì cứ kêu gọi, còn họp mặt hay không là chuyện khác.

Cái cảnh rứơc quân quốc kỳ đi vòng vòng trên sân khấu, làm ngừơi coi thấy nhàm chán. Cũng như trưng cờ vàng ba sọc hay hát quốc ca, cũng chẳng còn thu hút bao nhiêu. Vì lá cờ cũng như quốc ca đều không còn tính cách pháp lý, không được công pháp quốc tế công nhận. Vì thế, khi lên thủ phủ Austin để xin cho một tượng lính Việt Nam được để nguyên trong mô hình tượng đài, đã thất bại. Vì danh xứng chính thức của tượng đài là The Monument of the Texan Veterans, nghĩa là tượng đài của cựu chiến binh tiểu bang Texas. Không có liên hệ gì đến tượng đài đồng minh hay tượng đài Mỹ-Việt. Sự thất bại là do hoang tưởng, cứ vận động ra trứơc tiền đình nghị viện Mỹ và hát quốc ca hay trưng quốc kỳ, là đại thắng đứt đuôi con nòng nọc. Sự thất bại chua cay là do không học kinh nghiệm của nhau, mạnh ai nấy đạp ga chạy cao tốc vun vút trên xa lộ.

Ngay chính giữa các cựu quân nhân với nhau cũng đã có bíêt bao chủ tịch cộng đồng hay bíêt, bíêt bao hội cựu quân nhân, thậm chí trong khi có xích mích va chạm, đến một bà truyền thông (Nguyễn Thị Minh Ngữ) gọi các cựu quân nhân là "lũ chó chui hang". Đến nỗi một cựu thiếu tá QLVNCH lãnh làm việc bốc mộ đồng ngũ cũng bị chỉ trích châm bíêm. Cho nên, đương nhiên bất cứ một cộng đồng, tổ chức, đòan thể hay đảng phái đều rất mong manh yếu đuối, như trẻ em thiếu dinh dưỡng. Tổ chức nào có được 10 hay 15 người họat động tích cực (active members) là điều rất khó. Để chống đối một tờ báo, bên Cali đã phải huy động đến 151 cộng đồng tổ chức, đòan thể đứng ra cùng chống đối một ...tờ báo. Hơn nữa, chúng tôi đọc danh sách hội đòan lại thấy một hội của một ngừơi anh họ tôi, và chỉ có một mình anh làm hội trưởng, có tên được đăng lên báo như một chúng minh sự hợp pháp của có mặt, hay đỡ tủi hờn, nhờ có tên đăng trên báo cho là vinh dự lắm!

Trở lại chuyện Houston, một phái đòan chống Cộng lên xin gặp bà thị trưởng Annise Parker, nhưng bà thị trưởng không thèm tíêp, thật là xấu hổ, cũng chỉ vì ôm lấy những yếu tố gọi là không thức thời hay không chịu đóng góp. Ngừơi ta hỏi nếu ủy ban bảo vệ tượng đài chịu đóng góp $50,000 đô-la thì kết quả thế nào? Hay đóng góp vào quỹ tranh cử của bà thị trưởng thì kết quả cũng thế nào. Có thảm kịch bị bà thị trửơng "không thèm tíêp" không?

Nhưng vấn đề chia rẽ nặng nhất và gay gắt nhất là việc Công Giáo làm giỗ lớn cho ông Diệm. Hình như ngừơi ta đã muốn lấy xác ma của ông Diệm ra để trả thù, để giải tỏa thù hận úât ức? Nhưng nếu chỉ như thế thì quá trội nghiệp cho ông Diệm. Công giáo hay bất cứ tôn giáo nào khác cũng khép mình vào quyền lợi bè nhóm riêng của mình. Nhưng các cha Bắc kỳ Công giáo di cư đã làm như cơ hội mang xác ông Diệm ra làm lý do để "nổi đình đám" thì bóng dáng thất bại đã lù lù tíên tới. Công giáo hay bất cứ tôn giáo nào đều có tự do sinh họat riêng, nhưng lẫn lộn đạo với chính trị là trợt xúông dốc trơn nguy hiểm. Bởi vì ngay chính trong ruột Công giáo cũng đã chia rẽ trầm trọng.

Những văn thư trừng phạt một ông cha ở nhà thờ Holy Rosary, hay cha thuộc dòng Đồng Công hay cả vụ linh mục giành gái Mai Khải Hòan (Mai Triump) cũng đều do giáo quyền Mỹ quýêt định, thi hành và phổ biến. Vụ linh mục Mai-Triumph chỉ có (theo chúng tôi bíêt) chỉ có tờ Saigon Nhỏ của Hòang Dược Thảo mới dám mó d... cha trong mục "Mỗi tuần một nhân vật" còn thì những báo khác, nhất là báo đạo cuồng tín quá khích đều làm ngơ, nếu chẳng may cha leo lên bụng vợ hay con gái của họ làm thánh lễ, họ cũng cất lời ca tụng cha không phải trên các tầng trời, mà trên bụng vợ con chúng tôi..

Sự chia rẽ sẽ còn nhiều và còn lâu. Chẳng biết hết thế hệ đầu tiên, hết thế hệ các cha Bắc kỳ di cư sẽ ra sao? Hy vọng một tia sáng bên kia đừơng hầm thật mong manh. Điều mừng cho bên Phật giáo, là mỗi chùa một ông sư. Chùa nào tàn là ông sư ấy chịu, không có phe đảng bè nhóm như thần quyền Công giáo. Nhưng ở Mỹ cũng không còn, giáo quyền Mỹ cũng không tuyệt đối run sợ La Mã nữa, nhất là sau những tuyên bố nẩy lửa của Giáo Hòang Phanxicô I.

Như vậy chia rẽ, hình như là phe Công giáo múôn mượn xác ông Diệm để dọa ma. Nhưng các cha không nhìn thấy sự thất bại vì càng ngày nhóm hòai Ngô càng vơi đi, hay nhóm "Tinh thần Ngô Đình Diệm" lại chết nhátkhông biết giảng giải tinh thần ấy là gì. Vì nếu giảng giải được, kẻ víêt bài này cũng xin gia nhập nhóm tinh thần để ... hoan hô Ngô Tổng Thống!

Nhóm Giao Điểm Công Giáo Báo Mạng Houston

(Newstnet@Houston)


_______________




Bác sĩ Trần văn Tích viết trong một bài trên net là :" Ra nước ngoài là vào ngõ cụt!" Không còn gì chính xác hơn.

Gần 40 năm qua, sinh hoạt gọi chung là chống Cộng, chẳng những không có kết quả gì, mà còn giậm chân tại chỗ hay đi thụt lùi nữa. Chống Cộng không hẳn là độc quyền vinh danh Cờ Vàng, vì ai cũng làm được, ngay cả VC cũng làm được nữa! Chống Cộng bằng hát quốc ca, cũng chẳng hơn gì, và cầu xin hồn thiêng sông núi giúp đỡ cũng vẫn là bề ngoài, vì ai cũng có thể, nếu muốn, lập nên một bàn thờ tổ quốc để cầu xin!

Vấn đề là tất cả chúng ta đang ở hải ngoại, nhất là ở Mỹ. Tất cả chúng ta đều bằng nhau trên phương diện chính trị, hoặc chống Cộng, cho nên những bài trên net tố cáo VC hay VGCS đều không có ảnh hưởng gì, vì tội phạm phải theo tiêu chuẩn của luật Mỹ. Cho nên sau khi tố cáo VC hay VGCS lại chỉ còn có vu cáo chụp mũ VC hay VGCS, rồi hạ cấp xuống đến dùng những ngôn ngữ thô bỉ, làm mất tác dụng.

Bởi vậy, chẳng có cách nào để chống Cộng cho có hiệu quả. Làm sao có được sự ủng hộ của Mỹ? Làm sao tập họp được thật đông. Và nhất là có tiền để dùng vào những việc như ủng hộ ứng cử viện, dành phiếu cho họ để có thể hoạt động trong nghị trường.

Tóm lại chín voi không được một bát sáo!

Chung chung thì có những tổ chức hội đoàn hay ủy ban đặc nhiệm vv...nhưng tiếng nói hỗn loạn, sianh hoạt bết bát, quanh quẩn trong đả đảo hay chụp mũ vu cáo. Thét rồi công đồng trở thành bát nháo. Cũng không ngặc nhiên lắm, vì Cộng đồng không có quyền. Luật pháp là của Mỹ, mọi người tuân theo luật Mỹ chứ không theo luật của Cộng đồng, gọi chính danh hơn là HỘI CỘNG ĐỒNG, mà mỗi ông công đồng hay ban đại diện không có giá tị gì về việc đòi áp dụng luật tắc. Bởi vậy, khi có tiền bạc, ngoại vi sẽ choán chỗ ôm sân hết, thành ra ngoài việc bao sân, chẳng đi đến một kết quả nào. Vì không có quyền (powerless) nên không có lực (authoriy).

Những sinh hoạt mặt nổi như tờ Tự Do của bà Mạc Bích hay của Ủy Ban Đặc Nhiệm, chào đón nồng nhiệt anh hùng Lý Thối, chống ca sĩ Đàm Sĩ Hưng, đã chìm vào quên lãnh và mỉa mai sao báo và ủy ban lại có thể non nớt đến thế?

Những chức vụ cũ như đại tá, chẳng hạn đã từ lâu không gây ra được một ấn tượng, hay vị nể nào. Đừng quên luật Mỹ cho tự do dân chủ, và bảo đảm quyền sống của mọi người, chứ không phải là tuyên ngôn tuyên cáo của hội đoàn đoàn thể, hay báo chí mà từ lâu chỉ đánh võ mồm.


"Lực Lượng Chiến Sĩ VNCH San Diego" trong nghi thức Rước Quốc Quân Kỳ Việt Mỹ

Bác sĩ Trần văn Tích đã nói đúng. nhưng lời thật mất lòng, chẳng lẽ cứ "đánh gió" đến bao giờ nữa?

Còn nhớ bà Nguyễn thi Minh Ngữ gọi những ai là "chó chui hang?"

Nên nhớ vụ mấy ông quân đội lên gặp bà thị trưởng Anise Parker, nhưng đã trút lấy hổ thẹn, vì bà không thèm tiếp. Tại sao bà ấy phải tiếp, nhất là khi bà ấy không cần chống Cộng.

___________________



Bây giờ việc chống Cộng đã nhàm chán, vì bị lợi dụng bởi vu cáo chụp mũ của bọn lái báo.

Chống Cộng bằng mồm đã phản tác dụng hết hiệu quả. Một tờ báo nọ đã bị thua kiện vì chụp mũ. Cái trò mượn tay người khác làm sát thủ đã vô ích và chứng tỏ bản chất tư cách thấp lè tè không qua "ngọn cỏ" của thành phần lái báo nói lấy được, dùng ngôn luận để lèo lái trong ý đố lưu manh. Dù sao thì bản án đã công khai, muốn chống án phải đóng lệ phí phá án, không thể nói suông được. Cho nên bao giờ cũng thế, sự thật sẽ rõ ràng sau ... ngày nắng lên!

Cái trò chống Cộng dỏm, đánh võ mồm đã hết thiêng, và làm báo chống Cộng bây giờ chỉ là con tầu vét quảng cáo chống Cộng cuối mùa. Tư cách của con người chụp mũ chỉ là bọn người không còn cách nào đứng đắn nghiêm chỉnh để tranh luận, nên bị dồn vào con đường chụp mũ, mà đồng hương đã thấy nhàm và vô ích, Vu không chụp mũ CS hay VC chẳng làm ai sợ và người ta biết ngay cái tẩy nhí của con người cầm bút thiếu tư cách, hay nói cho đúng là không cao hơn ngọn cỏ của người phụ nữ.

Đã thua kiện rồi, thì phải nạp tiến kháng án, không thể nói khoác lác là chỉ là bước đầu, sẽ còn tiếp vv.... Nhưng với toà án là phải đóng tiền, không thể chửi Nguyễn Chí Thiện (NCT) cướp tên tác giả mà không có can đảm cho thấy tác gỉả nạn nhân là ai?

Không thể lấy 140 đoàn thể hay hơn tố cáobáo Người Việt (NV) VC trong đó có hội đoàn của ông anh tôi là Trung tá Lương văn Ng., con trai ông bác tôi là cụ Lương văn Tuất, trắc đia sư. Ông là chủ tích Biệt Động Quân mà chỉ có l mình ông là chủ tịch mà ông lại qua đời rồi, Thế mà bọn lái báo dám lấy người chết ra làm ma để hù doạ. Đúng là đái không cao hơn ngọn cỏ là vậy!

Muốn cấm người về VN phải có quyền. Muốn gây tiếng vang phải có thực lòng thực tâm. Ai lại đi làm lái báo mà muốn mập mờ trở thành lãnh tụ, kêu gọi la ó lung tung!. Vô duyên quá.

Thử cấm gởi tiền về VN xem kết quả ra sao? Đúng là con nỡm!




_____________________



Ở hải ngoại ai cũng nói là chống Cộng được, kể cả VC. Bởi vì, nếu chỉ trọng bề ngoài như hát quốc ca vác cờ vàng, biểu diễn quân quốc kỳ thì VC cũng làm được. bằng chứng là chúng ta thấy rất nhiều người nhận là chống Cộng, nhưng về VN gặp họ rất nhiều. Tờ Người Việt (NV) đã làm lợi ích cho tất cả, chỉ vì cứ hô hoán lên là chống Cộng rồi phách lốitự hào chống Cộng TRIỆT ĐỂ, làm như thật, đến nỗi thật giả lẫn lộn! Cụ bác sĩ Trần văn Tích (nước Đức) đã nói chống Cộng đã bế tắc rồi. Cụ mới nói đây, nhưng thật ra bế tắc cả mấy chục năm đã qua nữa.Bà chủ báo đã hoang tưởng cứ cho rằng chống Cộng là mọi người nghe theo. Nhưng họ còn phải suy nghĩ cân nhắc nữa chứ! Vì chống Cộng dỏm, hay chống thời trang về hù doạ thôi. Ai biết phân biết rõ ràng, trắng đen.

Bà chủ báo chống Cộng, sao toà án lại phạt bà về tội vu cáo chụp mũ. Đó là con đường dễ dàng thoải mái nhất cho đến tận khi toà án phán định. Nếu không xã hội sẽ hỗn loạn, chỉ cần gây thù hận để những người bị tù cải tạo oán ghét, rồi lỡ có phản ứng sắt máu bạo hành thì sao? Nhưng luật pháp Mỹ ngăn cản nọi bạo hành. Hơn nữa ngoài luật pháp nghiêm trị, còn có án toà xét xử công minh nữa. Như vụ án Người Việt (NV) và SGN.Thật rất vui mừng khi có bản án gương mẫu, cho dù phản ứng của ngôn luận ra sao. Nhưng không thể khinh thường toà án được, vì như thế là khinh thường luật pháp hay nhục mạ thẩm phán (contempt of the judge).

Báo "Người Việt" đã thắng, dư luận chung cũng đại thắng, Không thể cứ làm báo rồi muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, mặc dù sự thật vẫn chỉ là quảng cáo kiếm ăn thôi. Còn chuyện chồng con của mỗi người là đời tư Nói đến là va chạm xúc phạm cá nhân, chẳng nên làm. Bao nhiêu năm báo chí đã được tự do nhất là lố bịch khi tưởng là có quyền hướng dẫn dư luận. Nhưng dư luận hướng dẫn báo chí thì đúng hơn. Vì hoang tưởng tư pháp lỏng lẻo nên tha hồ vu cáo chụp mũ hay nhục mạ cá nhân. Tờ Người Việt (NV) đã làm đúng bổn phận bảo vệ công luận, không chịu để cho vu cáo chụp mũ trở thành món võ thiếu lâm, loạn đả tha hồ đâm chọc.

Bản án chẳng dành riêng cho một ai, mà cho tất cả phải thận trọng khi dùng món đòn chụp mũ VC để trả thù gây oán vv ... Chúng ta chẳng những cám ơn tờ Người Việt mà còn cảm thấy một hạnh phúc lớn khi quần chúng độc giả được hiểu rõ hơn về tự do ngôn luận. Nhất là sự lợi dụng vu cáo chụp mũ rồi được thoải mái thảnh thơi. Bà SGN đã phải chịu hình phạt của tư pháp. Dư luận chung chung đã thấy, sự lợi dụng dư luận để múa gậy vườn hoang phải có giới hạn, có ngăn chặn vv ...Tại sao bà SGN lại vi phạm lạ lùng như thế. Chỉ vì trong quá khứ bà đã được tránh né, chẳng hạn như vụ NCT. Làm sao có thể tố cáo cướp đoạt thi phẩm, khi không trưng ra được tác giả không phải là NCT thì là ai chứ. Chẳng lẽ nạn nhân của tác giả thi phẩm là một kẻ vô danh. Như thế thì cáo buộc dựa vào căn bản nền tảng nào hay là cứ tố cáo loạn sà ngầu, miễn là người ta đành buông tay, nhưng vụ NV/SGN đã chứng tỏ không có sự buông tay bó tay, mà can phạm đã bị trừng phạt nặng. Trân trọng ghi ơn tờ NV, cũng như chia sẻ sự không may của tờ SGN. Dù sao thì mình làm mình chịu chứ bắt ai gánh dùm?

Sự nhỏ nhen của những việc vu cáo chống VC đã cho chúng ta một bài học quý giá. Sự thua kiện chỉ là kết quả không thể tránh được thôi. Bài học này là cho tất cả chúng ta, chưa kể việc vu cáo chụp mũ VC là man di mọi rợ, ấu trĩ, khi nghĩ kỹ bà chủ báo có thể hiểu được.


2 nhận xét:

  1. Minh nghi nhung nguoi ra di khoi dat me cung co ly do cua no vi may ly do thu nhat la so cong san tra thu, thu hai khong biet lam nghe gi de song, thu ba thuc te ngay dau giai phong kho khan qua bay gio nghi lai khi dat nuoc ngay mot phat trien kinh te mot kha hon, tung buoc kha gia, xa dat me song o dat nguoi khong phai khong bi phan biet, nghe nghiep cung di lam thue cho ho song khong phai nhu o viet nam, nguoi viet lai khong doan ket bi mot so nguoi loi dung chong cong, chong dat nuoc minh, chong nhan dan minh, ban nghi sao

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình nghĩ đã là người Việt thì phải yêu quê hương mình và phải hiểu về đất nước mình theo hướng tích cực nhất. Sự ra đi của người Việt 1975 cũng là một cơ hội cho dân tộc Việt tiếp nhận khoa học kỹ thuật tiên tiến của thế giới và sử dụng kiến thức đó giúp đất nước phát triển. người Việt chân chính không có lòng thù hận. Cha ông ta đã lập đền thờ cho Mã Viện- một vị tướng của tàu đem quân xâm chiếm nước ta.

      Xóa