Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Tôi & dấu cộng




Huỳnh Lê Nhật Tấn



Tôi & dấu cộng


Ra đời là một cộng sinh...
Sau lưng tôi phía núi là chân trời rực thắp vàng da thịt & máu mủ, nơi khai sinh tên gọi con người (x) mang hình hài dã thú bắt đầu âm mưu sự sống - sự chết
Có tiếng nói trôi... Như dòng sông chảy toả vòng sóng, tròn dâng dáng đá mòn phát lên tiếng kêu thời gian.
Từ thị giác bất động nỗi ám ảnh vô thức hình- âm-chữ liên tục trăn trở trông vào một đời sống hư thực.
Điểm kết nối duy nhất là “Dấu nối sinh tồn” mang thân phận loài người tạo tác làm sự vật hiện diện. Tôi nghiệm sinh dấu nối thành bức tranh muôn sắc, xoay chuyển bố cục không giống nhau.
Giấc mơ thụ hưởng chỉ thấy từ trong giấc mơ... Tôi mang bên mình dấu cộng đi tìm sau khi thêm dấu trừ (màu sắc). Và âm dương cộng hưởng cuộc sống sinh sôi...
Tâm cảm trong thế giới ấm áp lạnh lẽo mùa mang ánh màu pha trộn - Tôi tìm thấy mình thế giới nhân bản đã đánh mất từ vật chất và bản năng.
Tôi hướng về con người luôn bị bám víu cần giải thoát sự sống hàng ngày tác động bản thể.
Tôi vẽ khi biết mường tượng liên tưởng





Nhựa dục
Trên đầu người chảy dài cây sự sống của tôi
vòng xoay đổi chiều nóng lạnh
mười ngón tay năm tay em quái đản
nuốt cạn tò vò thoi qua màu trắng đục

Anh thân cây khô hắc căng mùi vòng cung
vắt từng sợi lông trắng đen tù mù mọc khắp nơi

Con giống cái phẳng hiến dâng nằm thinh hứng
thú hình trụ lăn lóc chảy trào
nhựa sống kìa bát cơm khô héo
mùa đông cứng kỹ xảo

Đời con đực đếm từng hột lấp lánh ào xuống
một vùng ẩm thấp mưa nhỏ nhột thân thể em
trắng toát biến hình khoái trá
la hét bản giao hợp khắp thính phòng

Em nhô thẳng gấp khúc cuộn tròn
nhục dục anh cây măng tre
sự hồi sinh vẫy gọi giọt tinh trùng cạn
và đường ray mải miết cọ cạ bật sướng hú lên tiếng rên

Gầm gừ điên loạn khi anh con tàu không bến
chảy rơi


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét