Truyện ngắn của Tuệ An
.Cô cầm lần lượt những chai lọ đựng chất mùi lên tay. Mắt nhắm hờ, hít hà mùi hương thoang thoảng tỏa ra rất nhẹ bên ngoài nắp chai.
Trên tay cô là mùi gỗ đỏ ngọt ấm và đáng tin. Cô nhớ tới Hiệp. Dù thực sự thì anh chẳng đáng tin lắm. Nhưng khi ngồi sau xe anh, cô chỉ muốn vùi mặt mình vào tấm lưng mà hít hà cái mùi trầm nam tính này. Yêu Hiệp. Lúc đó cô mới mười bảy tuổi, không hiểu tại sao, và mơ mộng tin rằng người ta yêu nhau không vì bất cứ lý do nào. Hai mươi năm sau, đã đi qua nhiều thăng trầm tuổi trẻ, và đặc biệt quan trọng, cô lại làm nghề pha chế nước hoa, đôi khi cô nghĩ lại tình đầu và bật cười. Chà! Ngày ấy mình đã bị thứ mùi gỗ đỏ kia quyến rũ.
Những thứ mùi ma dụ kéo con người ta đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Khoảnh khắc ban đầu chỉ là một phút ấn tượng, rồi không thể điều khiển nổi cảm xúc, để rồi cứ vùi mặt vào cái ký ức mùi ấy.
Mùi hương gỗ đỏ là thứ mùi khiến cô nhớ đến cơ thể Hiệp, nhớ cái ấm nóng đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ đã qua, và là cái cháy rát môi ngay giữa cơn mưa hè ào ạt quật rát mắt rát mũi anh khi đang chạy xe khiến cô xót xa tự trách mình. Mùi hương gỗ đỏ không thể nào quên được, thứ mùi khiến cô cảm giác mình phát ghen với những cô gái mang thoang thoảng trên làn da họ, cứ cảm tưởng như Hiệp đã hôn hít lên đó và để vương lại thứ mùi rất riêng anh.
Có những người không phân biệt được mùi, gọi là điếc mũi. Cô thấy thật tội nghiệp. Vì với cô, mùi là một trong những điều thú vị nhất của cuộc sống. Cũng như trò chơi của sắc màu mà thành hội họa, trò chơi của tiếng động mà thành âm nhạc, thì trò chơi của mùi, nó thành sự quyến rũ giữa người này và người khác.
Sau khi chia tay Hiệp, cô phải mất nửa năm để có thể cư xử rất bình thường trở lại, nhưng quên thì không bao giờ. Cô cũng chẳng ép mình phải quên đi bất cứ điều gì.
Cứ nhớ đi, và vẫn yêu lấy cái mùi hương gỗ đỏ của chính Hiệp. Thi thoảng lại thấy lòng mình se lại vì những thứ mùi khác nhắc tới, tình yêu tuổi trẻ, ngọt ngào lãng mạn chẳng khác gì phim Hàn. Có thể yêu nhau mấy năm đầu thơ trẻ không cần biết đến nụ hôn, có dạn dĩ lắm thì nắm tay nhau là đủ. (Bây giờ kể lại những đứa trẻ sau này chẳng đứa nào tin. Lạ.) Nhưng cái ngày ấy có nhiều kỷ niệm. Là mùi hương tràm ngan ngát, vàng vọt và buồn say. Kéo tuột cô về ngồi bên bờ nước với cái cần câu cá của Hiệp, tiếng cô nói cười rổn rảng và anh suỵt khẽ thôi. Là mùi hương dạ quỳnh dịu dịu e ấp, khi cô đã qua tuổi hai mươi, biết trau chuốt và dùng sự mềm mỏng để sai khiến người đàn ông của mình. Vào một đêm dạ quỳnh nở, bên ban công nhà, cô nhận lấy nụ hôn đầu rất nhẹ của anh.
Mùi hương để quyến rũ và để nhớ, khó có thể giúp giữ bền chặt được lâu nếu như chính bản thể của con người không muốn. Cô để anh đi khi cảm giác không còn tha thiết nữa. Lòng kiêu hãnh của một con gà mái xấu xí tưởng mình là phượng hoàng cũng biết tổn thương. Anh đi đi. Cô cười nhạt, giễu mình.
Tuổi hai lăm, cô biến mình thành kẻ bất cần, mặt lạnh lùng ngồi nghe rock, uống rum và hút thuốc. Vờ như không cần ai. Dối lòng. Mùi nồng của rum, nhân nhẩn khói thuốc quyện vào cái giọng ca lè nhè ngang phè của Kurt Cobain cứ như níu kéo dằng dây quá khứ với thực tại. Đã chết nửa đời trước và sẽ chết nửa đời sau, hiện tại nhấn chìm cô vào vũng nhớ. Khốn nạn. Sao anh lại để quá nhiều hương kỷ niệm vào ký ức cô như thế?
Rồi cô cũng đi qua, ai cũng có tình yêu tuổi trẻ cả. Đến rồi đi là lẽ thường tình. Điều gì đã qua, cho qua. Cô thường tự động viên mình bằng một trong bốn cái nguyên tắc tâm linh của người Ấn. Lại tự cười giễu mình, cô đang ép mình tin theo những nguyên tắc của họ dù cô đã từng ghét cay đắng cái xứ sở ấy. Dơ dáy, chậm tiến và duy tâm. Không. Đó chỉ là những cái cớ nghe tưởng chừng như hợp lý cho lý do ghét bỏ của cô thôi. Thực ra cái xứ sở của đủ các thứ mùi tinh dầu ấy đáng lẽ nó phải thu hút cô tới mới phải. Cái cớ chính đáng nhất, mà cô không thể hay không muốn giải thích, là nơi đó mà cô đã đánh mất Hiệp hay Hiệp đã đánh mất bản thân mình.
- Em chờ anh ở sân bay nhé.
- Không, em đừng ra. Ba anh đến đón rồi. Ngày mai chúng ta gặp nhau.
Ngày mai… Một tháng sau. Họ gặp nhau. Và chia tay dưới một cơn mưa rất nhẹ, nhẹ đủ để vẫn có thể đi không vội trong mưa và không ai biết cô đang khóc, kể cả anh.
Không còn tình yêu với một con người nhưng vẫn còn tình yêu với những mùi hương. Giờ thì những kỷ niệm buồn hay vui gì cô cũng thấy nó đẹp. Hương gỗ đỏ không có lỗi, hương dạ quỳnh không có lỗi, và hương tràm cũng thế. Chỉ có những câu chuyện dối trá tẩm ướp lên mùi hương chân thật mà đánh lừa người. Anh đi đi. Những lý tưởng của tuổi trẻ một ngày giật mình nhận ra là ảo tưởng. Đi bên nhau gần mười năm mà anh vẫn có thể ăn ở hai lòng. Thì thôi, tiếc làm gì?
Ngón tay cô vẫn còn vương mùi gỗ đỏ, nhưng đã vội cầm lên một lọ mùi khác, mát nhẹ và sang trọng. Long cho rằng thứ mùi này thể hiện đẳng cấp của những người đàn ông ba mươi, lịch thiệp và vừa đủ độ chín. Khi hít hà, cô không có cái cảm giác nồng ấm và lòng nhiệt thành như khi mười bảy, hai mươi muốn vùi mặt vào lưng Hiệp như trước. Có một khoảng cách vô hình nào đấy, ma mị và khiến người ta không chán nhau được. Họ cứ đi bên nhau và vẫn không hiểu tại sao. Đôi khi cần có một khoảng cách vừa đủ để giữ bền các mối quan hệ. Gần quá không nên, xa quá không nên, tùy người để mình giữ khoảng cách nào đó. Vừa đủ gần để mùi hương của mình bay tới quyến dụ, vừa đủ xa để không ai đoán được mùi gì, hãy giữ lấy bí mật về mùi cho riêng mình. Dùng mùi mà không biết cách thì thà đừng dùng mùi gì cả, cũng có những anh chàng mà chỉ tiếp xúc lần đầu cô đã phải bỏ chạy vì mùi hương quá liều đến nhức đầu trên người họ. Long là một anh chàng biết cách dùng mùi, như Hiệp, và biết cách tận hưởng cuộc sống. Rất sành.
- Anh nhớ em phát điên (anh nhắn qua điện thoại dù đang nằm bên cạnh một em khác.)
- Mình cưới nhau đi.
- Em đùa à?
- Không. Anh cưới em chứ?
- Anh chỉ mới ba mươi. Anh chưa sẵn sàng cho cuộc sống gia đình.
- Em có thai.
- Em đùa à?
- Không. Em không đùa.
- Bỏ đi.
- Vâng.
Cô im lặng. Đọc những dòng chữ trên máy. Những con chữ lẻ loi vô cùng tận. Anh vẫn đang nằm bên cạnh một cô gái khác và đã thôi nhớ đến phát điên bất cứ em nào.
Mùi hương này, mỗi khi thoảng thấy, cô lại nhớ tới người đàn ông mà cô đã lặng lẽ rời xa, người đàn ông đã biến cô thành bà mẹ đơn thân vào một ngày biển hè mát nhẹ.
- Mẹ ơi.
Chàng trai bé nhỏ mặc bộ đồ ngủ gọn gàng đứng kéo tấm váy cô. Cô cúi xuống bế con lên. Ngón tay chàng khẽ chạm vào mi mắt mẹ dỗ dành.
Chàng không bao giờ hỏi tại sao mẹ chàng lại khóc như những đứa trẻ bốn tuổi khác rơi vào trường hợp như thế. Có lẽ vì chàng đã thấy nước mắt mẹ lặng lẽ rơi như thế quá nhiều hay vì chàng đã lớn hơn những đứa bé cùng lứa. Cô dụi mặt vào ngực con rồi hôn hít chàng trai nhỏ của mình. Mùi sữa hơi khay ngọt trọn vẹn tỏa ra từ thân thể chàng. Cô cảm giác mình có ý nghĩa và trách nhiệm với cuộc sống hơn khi nghe mùi chàng.
Cô lần lượt cất những chai mùi vào tủ kính, những hương thơm đã làm mê lú cô từ thời thiếu nữ đến thanh xuân và vẫn còn dỗ dành cô những năm cuối ba mươi cho hết cuộc đời.
- Mẹ ơi.
Chàng trai của cô đói bụng. Cô bế con xuống bếp, đặt con ngồi vào bàn và nhanh chóng dọn ra món súp cho chàng. Cô nấu cho mình món bún mắm. Chàng ăn xong món súp, hít hà tiếp cái hương mắm thơm lừng trong gian bếp nhỏ ấm cúng.
- Mẹ ơi. San muốn ăn thêm.
Cô cười, chiều con, dọn thêm cho chàng một tô nhỏ bún mắm dù trước giờ sợ bụng trẻ con không lành nên cô ít dám cho con ăn mấy món kiểu này. Hai mẹ con sì sụp ăn. Mùi mặn mòi những ngày tuổi thơ phố biển, tóc vàng quạch cháy nắng vẫn còn vương vào miếng ớt cay nồng. Muỗng nước dùng mằn mặn đặc trưng mùi mắm. Chàng trai nhỏ ăn được vài miếng lại ngước lên nhìn mẹ cười tít mắt, nước dính lem nhem bên vành môi.
Mùi hiện tại là rất thật thà.
Để chẳng còn xót xa những mùi quá khứ.
Những gì đã qua, cho qua.
.Cô cầm lần lượt những chai lọ đựng chất mùi lên tay. Mắt nhắm hờ, hít hà mùi hương thoang thoảng tỏa ra rất nhẹ bên ngoài nắp chai.
Trên tay cô là mùi gỗ đỏ ngọt ấm và đáng tin. Cô nhớ tới Hiệp. Dù thực sự thì anh chẳng đáng tin lắm. Nhưng khi ngồi sau xe anh, cô chỉ muốn vùi mặt mình vào tấm lưng mà hít hà cái mùi trầm nam tính này. Yêu Hiệp. Lúc đó cô mới mười bảy tuổi, không hiểu tại sao, và mơ mộng tin rằng người ta yêu nhau không vì bất cứ lý do nào. Hai mươi năm sau, đã đi qua nhiều thăng trầm tuổi trẻ, và đặc biệt quan trọng, cô lại làm nghề pha chế nước hoa, đôi khi cô nghĩ lại tình đầu và bật cười. Chà! Ngày ấy mình đã bị thứ mùi gỗ đỏ kia quyến rũ.
Những thứ mùi ma dụ kéo con người ta đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Khoảnh khắc ban đầu chỉ là một phút ấn tượng, rồi không thể điều khiển nổi cảm xúc, để rồi cứ vùi mặt vào cái ký ức mùi ấy.
Mùi hương gỗ đỏ là thứ mùi khiến cô nhớ đến cơ thể Hiệp, nhớ cái ấm nóng đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ đã qua, và là cái cháy rát môi ngay giữa cơn mưa hè ào ạt quật rát mắt rát mũi anh khi đang chạy xe khiến cô xót xa tự trách mình. Mùi hương gỗ đỏ không thể nào quên được, thứ mùi khiến cô cảm giác mình phát ghen với những cô gái mang thoang thoảng trên làn da họ, cứ cảm tưởng như Hiệp đã hôn hít lên đó và để vương lại thứ mùi rất riêng anh.
Có những người không phân biệt được mùi, gọi là điếc mũi. Cô thấy thật tội nghiệp. Vì với cô, mùi là một trong những điều thú vị nhất của cuộc sống. Cũng như trò chơi của sắc màu mà thành hội họa, trò chơi của tiếng động mà thành âm nhạc, thì trò chơi của mùi, nó thành sự quyến rũ giữa người này và người khác.
Sau khi chia tay Hiệp, cô phải mất nửa năm để có thể cư xử rất bình thường trở lại, nhưng quên thì không bao giờ. Cô cũng chẳng ép mình phải quên đi bất cứ điều gì.
Cứ nhớ đi, và vẫn yêu lấy cái mùi hương gỗ đỏ của chính Hiệp. Thi thoảng lại thấy lòng mình se lại vì những thứ mùi khác nhắc tới, tình yêu tuổi trẻ, ngọt ngào lãng mạn chẳng khác gì phim Hàn. Có thể yêu nhau mấy năm đầu thơ trẻ không cần biết đến nụ hôn, có dạn dĩ lắm thì nắm tay nhau là đủ. (Bây giờ kể lại những đứa trẻ sau này chẳng đứa nào tin. Lạ.) Nhưng cái ngày ấy có nhiều kỷ niệm. Là mùi hương tràm ngan ngát, vàng vọt và buồn say. Kéo tuột cô về ngồi bên bờ nước với cái cần câu cá của Hiệp, tiếng cô nói cười rổn rảng và anh suỵt khẽ thôi. Là mùi hương dạ quỳnh dịu dịu e ấp, khi cô đã qua tuổi hai mươi, biết trau chuốt và dùng sự mềm mỏng để sai khiến người đàn ông của mình. Vào một đêm dạ quỳnh nở, bên ban công nhà, cô nhận lấy nụ hôn đầu rất nhẹ của anh.
Mùi hương để quyến rũ và để nhớ, khó có thể giúp giữ bền chặt được lâu nếu như chính bản thể của con người không muốn. Cô để anh đi khi cảm giác không còn tha thiết nữa. Lòng kiêu hãnh của một con gà mái xấu xí tưởng mình là phượng hoàng cũng biết tổn thương. Anh đi đi. Cô cười nhạt, giễu mình.
Tuổi hai lăm, cô biến mình thành kẻ bất cần, mặt lạnh lùng ngồi nghe rock, uống rum và hút thuốc. Vờ như không cần ai. Dối lòng. Mùi nồng của rum, nhân nhẩn khói thuốc quyện vào cái giọng ca lè nhè ngang phè của Kurt Cobain cứ như níu kéo dằng dây quá khứ với thực tại. Đã chết nửa đời trước và sẽ chết nửa đời sau, hiện tại nhấn chìm cô vào vũng nhớ. Khốn nạn. Sao anh lại để quá nhiều hương kỷ niệm vào ký ức cô như thế?
Rồi cô cũng đi qua, ai cũng có tình yêu tuổi trẻ cả. Đến rồi đi là lẽ thường tình. Điều gì đã qua, cho qua. Cô thường tự động viên mình bằng một trong bốn cái nguyên tắc tâm linh của người Ấn. Lại tự cười giễu mình, cô đang ép mình tin theo những nguyên tắc của họ dù cô đã từng ghét cay đắng cái xứ sở ấy. Dơ dáy, chậm tiến và duy tâm. Không. Đó chỉ là những cái cớ nghe tưởng chừng như hợp lý cho lý do ghét bỏ của cô thôi. Thực ra cái xứ sở của đủ các thứ mùi tinh dầu ấy đáng lẽ nó phải thu hút cô tới mới phải. Cái cớ chính đáng nhất, mà cô không thể hay không muốn giải thích, là nơi đó mà cô đã đánh mất Hiệp hay Hiệp đã đánh mất bản thân mình.
- Em chờ anh ở sân bay nhé.
- Không, em đừng ra. Ba anh đến đón rồi. Ngày mai chúng ta gặp nhau.
Ngày mai… Một tháng sau. Họ gặp nhau. Và chia tay dưới một cơn mưa rất nhẹ, nhẹ đủ để vẫn có thể đi không vội trong mưa và không ai biết cô đang khóc, kể cả anh.
Không còn tình yêu với một con người nhưng vẫn còn tình yêu với những mùi hương. Giờ thì những kỷ niệm buồn hay vui gì cô cũng thấy nó đẹp. Hương gỗ đỏ không có lỗi, hương dạ quỳnh không có lỗi, và hương tràm cũng thế. Chỉ có những câu chuyện dối trá tẩm ướp lên mùi hương chân thật mà đánh lừa người. Anh đi đi. Những lý tưởng của tuổi trẻ một ngày giật mình nhận ra là ảo tưởng. Đi bên nhau gần mười năm mà anh vẫn có thể ăn ở hai lòng. Thì thôi, tiếc làm gì?
Ngón tay cô vẫn còn vương mùi gỗ đỏ, nhưng đã vội cầm lên một lọ mùi khác, mát nhẹ và sang trọng. Long cho rằng thứ mùi này thể hiện đẳng cấp của những người đàn ông ba mươi, lịch thiệp và vừa đủ độ chín. Khi hít hà, cô không có cái cảm giác nồng ấm và lòng nhiệt thành như khi mười bảy, hai mươi muốn vùi mặt vào lưng Hiệp như trước. Có một khoảng cách vô hình nào đấy, ma mị và khiến người ta không chán nhau được. Họ cứ đi bên nhau và vẫn không hiểu tại sao. Đôi khi cần có một khoảng cách vừa đủ để giữ bền các mối quan hệ. Gần quá không nên, xa quá không nên, tùy người để mình giữ khoảng cách nào đó. Vừa đủ gần để mùi hương của mình bay tới quyến dụ, vừa đủ xa để không ai đoán được mùi gì, hãy giữ lấy bí mật về mùi cho riêng mình. Dùng mùi mà không biết cách thì thà đừng dùng mùi gì cả, cũng có những anh chàng mà chỉ tiếp xúc lần đầu cô đã phải bỏ chạy vì mùi hương quá liều đến nhức đầu trên người họ. Long là một anh chàng biết cách dùng mùi, như Hiệp, và biết cách tận hưởng cuộc sống. Rất sành.
- Anh nhớ em phát điên (anh nhắn qua điện thoại dù đang nằm bên cạnh một em khác.)
- Mình cưới nhau đi.
- Em đùa à?
- Không. Anh cưới em chứ?
- Anh chỉ mới ba mươi. Anh chưa sẵn sàng cho cuộc sống gia đình.
- Em có thai.
- Em đùa à?
- Không. Em không đùa.
- Bỏ đi.
- Vâng.
Cô im lặng. Đọc những dòng chữ trên máy. Những con chữ lẻ loi vô cùng tận. Anh vẫn đang nằm bên cạnh một cô gái khác và đã thôi nhớ đến phát điên bất cứ em nào.
Mùi hương này, mỗi khi thoảng thấy, cô lại nhớ tới người đàn ông mà cô đã lặng lẽ rời xa, người đàn ông đã biến cô thành bà mẹ đơn thân vào một ngày biển hè mát nhẹ.
- Mẹ ơi.
Chàng trai bé nhỏ mặc bộ đồ ngủ gọn gàng đứng kéo tấm váy cô. Cô cúi xuống bế con lên. Ngón tay chàng khẽ chạm vào mi mắt mẹ dỗ dành.
Chàng không bao giờ hỏi tại sao mẹ chàng lại khóc như những đứa trẻ bốn tuổi khác rơi vào trường hợp như thế. Có lẽ vì chàng đã thấy nước mắt mẹ lặng lẽ rơi như thế quá nhiều hay vì chàng đã lớn hơn những đứa bé cùng lứa. Cô dụi mặt vào ngực con rồi hôn hít chàng trai nhỏ của mình. Mùi sữa hơi khay ngọt trọn vẹn tỏa ra từ thân thể chàng. Cô cảm giác mình có ý nghĩa và trách nhiệm với cuộc sống hơn khi nghe mùi chàng.
Cô lần lượt cất những chai mùi vào tủ kính, những hương thơm đã làm mê lú cô từ thời thiếu nữ đến thanh xuân và vẫn còn dỗ dành cô những năm cuối ba mươi cho hết cuộc đời.
- Mẹ ơi.
Chàng trai của cô đói bụng. Cô bế con xuống bếp, đặt con ngồi vào bàn và nhanh chóng dọn ra món súp cho chàng. Cô nấu cho mình món bún mắm. Chàng ăn xong món súp, hít hà tiếp cái hương mắm thơm lừng trong gian bếp nhỏ ấm cúng.
- Mẹ ơi. San muốn ăn thêm.
Cô cười, chiều con, dọn thêm cho chàng một tô nhỏ bún mắm dù trước giờ sợ bụng trẻ con không lành nên cô ít dám cho con ăn mấy món kiểu này. Hai mẹ con sì sụp ăn. Mùi mặn mòi những ngày tuổi thơ phố biển, tóc vàng quạch cháy nắng vẫn còn vương vào miếng ớt cay nồng. Muỗng nước dùng mằn mặn đặc trưng mùi mắm. Chàng trai nhỏ ăn được vài miếng lại ngước lên nhìn mẹ cười tít mắt, nước dính lem nhem bên vành môi.
Mùi hiện tại là rất thật thà.
Để chẳng còn xót xa những mùi quá khứ.
Những gì đã qua, cho qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét