STK Phạm Đình Trúc Thu 711ab2332746 Vietinbank Tây ninh
" Cả cuộc đời ba không có gì để lại cho các con ngoài số vốn kiến thức mà ba mẹ tảo tần nuôi các con ăn học.Mong các con trở thành những người hữu ích cho xã hội" ( trích từ TT "Vững Niềm Tin")
Thứ Năm, 14 tháng 7, 2016
LOÀI NGƯỜI
I
bao nhiêu triệu năm Tạo Hóa mới sinh ra được chữ Người.
bao nhiêu triệu năm Tạo Hóa mới cho Ta niềm kiêu hãnh của loài vật thông minh bậc nhất.
bao nhiêu triệu năm niềm kiêu hãnh không một loài nào cướp mất
xuyên qua ngàn thế kỷ xa xôi.
bao nhiêu triệu năm ta mới có được chữ Người
- dẫn ta tới những tình yêu kỳ lạ
- dẫn Ta tới cái căm hờn nghiệt ngã
trên hành tinh này nửa trắng, nửa đen.
ôi!
ta đã tự hào với những niềm tin.
với những đam mê điên cuồng cỗ vũ.
với những tình thương rộn ràng ghê sợ
khi Ta đứng trên đỉnh núi muôn loài!
con Người
con Người
lúc đang bé thơ
đã biết bắt kẻ khác loài về thần phục
đã biết gieo vào triệu năm sự chết
trong hàng ngàn niên đại xa xưa.
con Người
con Người
với tiếng cười điển hình trên lớp thú
với tiếng cười biết làm nên tất cả
cuộc sống khác thường trên khắp hành tinh!
II
Ôi!
Ta đã mất lòng tin
Ta biết bắt đầu từ trong loài ta ở
Ta biết bắt đầu từ khi
Ta đứng trong loài Ta,
Ta nhìn rất rõ
sự thật đắng cay
sự thật đảo điên
sự thật ác tàn
ngự trị thế gian
loài vật người, loài vật thú!
sự thật thông minh
sự thật ngu sy man rợ
thế gian đầy những nỗi thương đau!
III
điển hình cho sự điên cuồng cấu xé lẫn nhau
điển hình cho sự thù hằn khủng khiếp
là sự thật
hàng tỷ Người bị giết
nguyên do loài vật Người gây ra
mấy ngàn đời
vạn thế kỷ trôi đi
loài Người cô đơn sống trong loạn lạc
loài Người cô đơn ở trong chết chóc
loài Người cô đơn không có đường ra!
loài Người thông minh
loài Người ngu sy!
để bạo chúa nghìn đời ngự trị
để những cuộc sát tàn vô nghĩa lý
như chứng nan y hoành hành mãi trên đời!
IV
trong cái chết thất kinh cũng có tiếng cười
trong cái chết thất kinh cũng có kẻ lấy làm hàng mua bán
trong cái chết thất kinh cũng có kẻ lấy làm mục đích sự sống
nhuộm đồng tiền
bằng máu Người rơi!
loài Người ngu si
và lũ chù hôi
hàng niên đại đè lên mạng Người cùng khổ
hàng niên đại vạn kẻ lánh đi vì sợ
để ngợi ca cái ác điên cuồng!
bao nhà thơ mất hết lương tâm,
bao bọn báo bồi, văn bồi làm gián điệp
bao tác phẩm nghệ thuật biến thành biệt kích
cuộc đời này đánh đĩ với văn chương!
V
bọn thống trị lấy ác tàn để làm "trí nhân",
bọn xu thời lấy cúi luồn làm nơi thăng tiến
mục đích đời là gì?
khi ác tàn cần đến,
chúng sẵn sàng bán hết lương tâm!
chỉ lấy một mẩu đời thôi,
có bao nỗi bất công
bao nỗi oán thù khủng khiếp
bao tai họa chùm lên đầu Người
bao oan nghiệt
hành tinh đói nghèo ly loạn đến nghìn sau!
chỉ lấy một mẩu đời thôi
có ai tính hết đâu?
một phần triệu triệu lần cái ác
con Người
con Người
gớm ghiếc
bao triết gia coi khinh sự chết
bao nhà thơ ca ngợi cái điên cuồng
bao nhà văn bán đứng văn chương
bao chình khách phỉnh phờ
ngồi một nơi xui gào cổ vũ...
VI
chưa một nhà thống kê nào tính chính xác
cái ác tàn hôm nay, mai sau và quá khứ.
chưa một nhà nhân đạo nào nói hết
sự thật trắng đen
chưa có kẻ cầm quyền nào tự nhận
mình là lũ ác tàn
chưa có kẻ nào dám ngoảnh lại nhìn
đời mình trong lốt thú!
loài Người vỹ đại làm ra những điều
diệu kỳ trên trái đất
con Người cũng là kẻ bạo tàn bậc nhất
đau thương nghìn đời xưa
đau thương nghìn đời nay
và sau những thế kỷ xa xôi...
VII
không gian, thời gian vĩnh viễn kéo dài
bao tai họa loài Người còn phải chịu
bao đau thương còn đẵng đeo mãi mãi
bao kẻ ác tàn đang sống phởn phơ
bao con Người lương thiện chết bơ vơ
bao nhiêu...
mà chữ Người lại chia đều cho mọi đứa?
biết bao giờ Ta được tin
được cầu mong hơn chút nữa?
loài Người xóa đi cái căm ghét thù hằn
loài Người xóa đi cái dai đẵng chiến tranh!
để cho con Người được nhìn trời cao, đất rộng
đem điều thiện trở về cuộc sống
mọi thù hằn, tàn ác sẽ tan đi!
cho trái đất không còn bị cắt chia
cho cuộc đời khồng còn ngu si, ác tàn bịp bợm
để chỉ có
con Người
con Người duy nhất
trên hành tinh này
tan hết màu đêm
ta mong một ngày
ta có lại niềm tin
ta có lại niềm tin
trong loài Ta ở
thì chữ Người
mới trở về với loài Ta đó!
Cao điểm chốt 280
Ngày 4 - 6 - 1973
Biên giới Việt - Lào
Đổ - Hoàng
Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016
Trưởng giả học làm sang
PHẠM CHU SA
(PL)- Xin mượn tên vở hài kịch nổi tiếng của đại văn hào Pháp Molière viết từ thế kỷ 18 để nói về những chuyện hôm nay.
Hơn ba thế kỷ rưỡi đã trôi qua nhưng những chuyện Molière viết trong Trưởng giả học làm sang như vẫn còn nguyên giá trị với một số “trưởng giả” người Việt giàu nổi hôm nay. Gần 30 năm trước, vừa bước sang thời kỳ đổi mới nhưng đã có một số người nhờ biết nắm bắt thời cơ đã phất lên nhanh, đổi đời bèn xây nhà, sắm xe. Tôi nhớ mãi một ví von chua chát tôi đọc được trong tập truyện trào phúng Chuyện như đùa của nhà văn Mai Ngữ. Ông là nhà văn trào phúng Việt Nam được ví với nhà văn trào phúng nổi tiếng thế giới người Thổ Nhĩ Kỳ Azit Nezin. Mai Ngữ viết, đại ý: Trên đường phố Hà Nội bấy giờ bắt đầu có nhiều nhà mới xây bên cạnh những ngôi nhà cũ kỹ. Có ngôi nhà mới xây, mặt tiền ốp toàn đá hoa cương đen bóng, Mai Ngữ bảo, nhìn từ xa nó giống như một cái nhà mồ, đến gần trông như cái nhà xí khổng lồ! Bây giờ thì ít ai ốp đá đen trước mặt nhà nữa. Nhiều người xây nhà lầu, biệt thự trang trí bằng các tượng đá hay phù điêu cho nó “sang trọng và quý phái” - chữ dùng của một ông kiến trúc sư trẻ giới thiệu trên tivi về một ngôi nhà trang trí toàn tượng và phù điêu mô phỏng kiến trúc trường phái tân cổ điển châu Âu. Một số chi tiết lại được dát vàng cho nó “tăng phần quý phái và sang trọng”. Trong một đoạn phóng sự ngắn phát trên truyền hình mà ông kiến trúc sư nhắc đi nhắc lại đến năm bảy lần cụm từ “sang trọng và quý phái”, có lẽ ông ta PR để dụ những người nhiều tiền tính xây nhà xịn nhưng thiếu kiến thức thẩm mỹ lại học đòi làm sang.
Tôi chợt nhớ mấy năm trước, một chàng ca sĩ nhạc sến nổi tiếng, có cát sê ‟khủng” nhất bấy giờ, giàu lên rất nhanh. Anh chàng mua một căn nhà cổ ở một con đường tuyệt đẹp tại trung tâm Sài Gòn, đập ra xây một căn biệt thự theo phong cách tân cổ điển rất hoành tráng với nhiều phù điêu, tượng đá - đặc biệt là tượng đồng (hay giả đồng?) toàn thân của anh ta đặt ngay cửa ra vào rất oai vệ, ai đi qua cũng ngoái lại nhìn. Nhiều người phì cười vì tính hợm hĩnh của anh ta nhưng cũng có người yêu thích dòng nhạc và mê giọng hát chàng ca sĩ nhạc sến này trầm trồ, chỉ trỏ tượng anh ta.
Thời gian qua, có lúc tràn ngập thông tin trên mạng về nhiều đám cưới con cái các đại gia với hàng đoàn siêu xe rước dâu trị giá cả trăm tỉ đồng, hay có đại gia khoe mẽ trên các trang mạng với dàn siêu xe nhiều triệu đôla nhốt trong các garage cốt để coi chơi, thỉnh thoảng mới lấy lúc chiếc này lúc chiếc khác ra chạy chơi một vòng rồi đem vô cất (chứ đường sá và giao thông lộn xộn ở TP, chạy siêu xe ra đường lỡ va quẹt trầy xước, các tài xế xe buýt, xe tải lấy gì bồi thường!). Nghĩ cũng lạ, bỏ một đống tiền ra mua xế siêu sang đem về (có chiếc như Rolls Royce giá hơn triệu đô, phải thuê chở bằng máy bay) chỉ để xem chơi và... đưa lên mạng khoe!
Hôm rồi, tôi đang ngồi cà phê với mấy người bạn ở đường sách, một người bạn nhà văn tình cờ thấy một đại gia đi mua sách. Bạn tôi bảo lạ thật, tao quen biết thằng này, nó có đọc sách bao giờ đâu mà đi mua sách? Một người khác bảo không đọc nhưng mua về đóng bìa da gáy vàng để trong tủ sách chễm chệ ở phòng khách cho nó sang, cần gì đọc! Một ông bạn già vốn là thầy giáo về hưu bảo dù sao như thế cũng còn hơn. Tôi có thằng học trò đang phất lắm, năm ngoái nó mời mình ăn tân gia, một căn biệt thự cả triệu đô bên Phú Mỹ Hưng, nó khoe cái phòng tắm của nó trang bị cả vài trăm triệu đồng nhưng nhìn quanh phòng khách thênh thang bóng loáng, sang trọng chẳng hề thấy kệ sách, cuốn sách nào, dù nó cũng đã tốt nghiệp đại học gì đó...
Hơn ba thế kỷ rưỡi đã trôi qua nhưng những chuyện Molière viết trong Trưởng giả học làm sang như vẫn còn nguyên giá trị với một số “trưởng giả” người Việt giàu nổi hôm nay. Gần 30 năm trước, vừa bước sang thời kỳ đổi mới nhưng đã có một số người nhờ biết nắm bắt thời cơ đã phất lên nhanh, đổi đời bèn xây nhà, sắm xe. Tôi nhớ mãi một ví von chua chát tôi đọc được trong tập truyện trào phúng Chuyện như đùa của nhà văn Mai Ngữ. Ông là nhà văn trào phúng Việt Nam được ví với nhà văn trào phúng nổi tiếng thế giới người Thổ Nhĩ Kỳ Azit Nezin. Mai Ngữ viết, đại ý: Trên đường phố Hà Nội bấy giờ bắt đầu có nhiều nhà mới xây bên cạnh những ngôi nhà cũ kỹ. Có ngôi nhà mới xây, mặt tiền ốp toàn đá hoa cương đen bóng, Mai Ngữ bảo, nhìn từ xa nó giống như một cái nhà mồ, đến gần trông như cái nhà xí khổng lồ! Bây giờ thì ít ai ốp đá đen trước mặt nhà nữa. Nhiều người xây nhà lầu, biệt thự trang trí bằng các tượng đá hay phù điêu cho nó “sang trọng và quý phái” - chữ dùng của một ông kiến trúc sư trẻ giới thiệu trên tivi về một ngôi nhà trang trí toàn tượng và phù điêu mô phỏng kiến trúc trường phái tân cổ điển châu Âu. Một số chi tiết lại được dát vàng cho nó “tăng phần quý phái và sang trọng”. Trong một đoạn phóng sự ngắn phát trên truyền hình mà ông kiến trúc sư nhắc đi nhắc lại đến năm bảy lần cụm từ “sang trọng và quý phái”, có lẽ ông ta PR để dụ những người nhiều tiền tính xây nhà xịn nhưng thiếu kiến thức thẩm mỹ lại học đòi làm sang.
Tôi chợt nhớ mấy năm trước, một chàng ca sĩ nhạc sến nổi tiếng, có cát sê ‟khủng” nhất bấy giờ, giàu lên rất nhanh. Anh chàng mua một căn nhà cổ ở một con đường tuyệt đẹp tại trung tâm Sài Gòn, đập ra xây một căn biệt thự theo phong cách tân cổ điển rất hoành tráng với nhiều phù điêu, tượng đá - đặc biệt là tượng đồng (hay giả đồng?) toàn thân của anh ta đặt ngay cửa ra vào rất oai vệ, ai đi qua cũng ngoái lại nhìn. Nhiều người phì cười vì tính hợm hĩnh của anh ta nhưng cũng có người yêu thích dòng nhạc và mê giọng hát chàng ca sĩ nhạc sến này trầm trồ, chỉ trỏ tượng anh ta.
Thời gian qua, có lúc tràn ngập thông tin trên mạng về nhiều đám cưới con cái các đại gia với hàng đoàn siêu xe rước dâu trị giá cả trăm tỉ đồng, hay có đại gia khoe mẽ trên các trang mạng với dàn siêu xe nhiều triệu đôla nhốt trong các garage cốt để coi chơi, thỉnh thoảng mới lấy lúc chiếc này lúc chiếc khác ra chạy chơi một vòng rồi đem vô cất (chứ đường sá và giao thông lộn xộn ở TP, chạy siêu xe ra đường lỡ va quẹt trầy xước, các tài xế xe buýt, xe tải lấy gì bồi thường!). Nghĩ cũng lạ, bỏ một đống tiền ra mua xế siêu sang đem về (có chiếc như Rolls Royce giá hơn triệu đô, phải thuê chở bằng máy bay) chỉ để xem chơi và... đưa lên mạng khoe!
Hôm rồi, tôi đang ngồi cà phê với mấy người bạn ở đường sách, một người bạn nhà văn tình cờ thấy một đại gia đi mua sách. Bạn tôi bảo lạ thật, tao quen biết thằng này, nó có đọc sách bao giờ đâu mà đi mua sách? Một người khác bảo không đọc nhưng mua về đóng bìa da gáy vàng để trong tủ sách chễm chệ ở phòng khách cho nó sang, cần gì đọc! Một ông bạn già vốn là thầy giáo về hưu bảo dù sao như thế cũng còn hơn. Tôi có thằng học trò đang phất lắm, năm ngoái nó mời mình ăn tân gia, một căn biệt thự cả triệu đô bên Phú Mỹ Hưng, nó khoe cái phòng tắm của nó trang bị cả vài trăm triệu đồng nhưng nhìn quanh phòng khách thênh thang bóng loáng, sang trọng chẳng hề thấy kệ sách, cuốn sách nào, dù nó cũng đã tốt nghiệp đại học gì đó...
Phát hiện người đàn ông sống bình thường mà hầu như không có não
GenK
Bí ẩn về việc con người chỉ thực sự sử dụng 10% não bộ và có những khả năng đặc biệt khi kích hoạt 100% đã được giải đáp. Lý thuyết này hoàn toàn sai, vì các nhà khoa học đã chứng minh rằng con người luôn sử dụng 100% não bộ. Mỗi một khu vực đều có chức năng riêng và vô cùng quan trọng.
Thế nhưng một người đàn ông tại Pháp có thể sống và hoạt động bình thường trong khi bị tổn thương tới 90% bộ não. Sự việc này đã thách thức sự hiểu biết và những nghiên cứu trước đây của các nhà khoa học, về sự thật có phải chúng ta đang chỉ sử dụng 10% của bộ não hay không?
Người đàn ông 44 tuổi tại Pháp được giấu tên cho biết ông vẫn có một cuộc sống hoàn toàn bình thường. Chỉ đến một hôm, ông đến khám bác sĩ vì cảm thấy chân trái của ông có vấn đề.
Sau khi tiến hành các công đoạn kiểm tra thông thường, ông được đưa đi chụp X-quang để kiểm tra chức năng của não bộ. Các bác sĩ sau khi nhìn kết quả đã vô cùng kinh ngạc.
Thế nhưng một người đàn ông tại Pháp có thể sống và hoạt động bình thường trong khi bị tổn thương tới 90% bộ não. Sự việc này đã thách thức sự hiểu biết và những nghiên cứu trước đây của các nhà khoa học, về sự thật có phải chúng ta đang chỉ sử dụng 10% của bộ não hay không?
Người đàn ông 44 tuổi tại Pháp được giấu tên cho biết ông vẫn có một cuộc sống hoàn toàn bình thường. Chỉ đến một hôm, ông đến khám bác sĩ vì cảm thấy chân trái của ông có vấn đề.
Sau khi tiến hành các công đoạn kiểm tra thông thường, ông được đưa đi chụp X-quang để kiểm tra chức năng của não bộ. Các bác sĩ sau khi nhìn kết quả đã vô cùng kinh ngạc.
Bên trong hộp sọ của người đàn ông này chứa đầy chất lỏng, chỉ có một lớp mỏng mô não ở bên ngoài. Các phần bên trong của bộ não gần như là không còn lại chút gì.
Các bác sĩ cho biết phần lớn bộ não của ông đã bị ăn mòn do sự tích tụ của chất lỏng bên trong suốt 30 năm qua. Căn bệnh kỳ lạ này được biết đến với cái tên "não úng thủy".
Tuy nhiên điều đáng nói là người đàn ông này không gặp phải bất kỳ vấn đề nào về hoạt động cũng như cả tinh thần. Mặc dù qua bài kiểm tra IQ ông chỉ đạt 75 điểm, nhưng ông vẫn rất minh mẫn.
Thậm chí ông còn hoàn thành khá tốt công việc của mình như một công chức. Ông cũng đã lấy vợ và có 2 người con. Cuộc sống của ông không khác gì một người bình thường.
Có phải con người chỉ cần tới 10% não bộ?
Sự thật về người đàn ông Pháp ở trên đã phản bác lại tất cả những nghiên cứu trước đây của các nhà khoa học về chức năng thực sự của bộ não. Liệu rằng bộ não của chúng ta có sử dụng hết 100% các khu vực, hay chỉ sử dụng 10% tiếp tục là câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Nhà tâm lý học nhận thức Axel Cleeremans đến từ Đại học Libre de Bruxelles, Bỉ đã đưa ra một giả thuyết gây tranh cãi nhưng có thể giải thích được hiện tượng trên. Đó là bộ não không chia thành những vùng với chức năng có sẵn khi chúng ta sinh ra.
Thay vào đó, bộ não sẽ tự học và tự phân chia nhiệm vụ cho từng khu vực trong quá trình chúng ta phát triển. Nếu như chúng ta phát triển một cách bình thường, bộ não sẽ phân chia nhiệm vụ cho toàn bộ các khu vực theo một cách đồng đều.
Nhưng trong trường hợp của người đàn ông chỉ có 10% bộ não, quá trình phát triển khác biệt khiến cho phần não còn lại tự học để có thể đảm nhiệm tất cả những nhiệm vụ này. Giả thuyết của ông Cleeremans có thể giải thích được lý do vì sao với 10% bộ não, một người vẫn có thể hoạt động và có ý thức như bình thường.
Tuy nhiên, điều đó chỉ đúng nếu như bộ não có thời gian học tập để có thể phân chia lại nhiệm vụ. Nếu trong trường hợp khác, một người đã trưởng thành bị tổn hại 90% bộ não. Khi đó, bộ não đã phân bố nhiệm vụ một cách rõ ràng cho từng khu vực, nếu các khu vực đó bị tổn hại thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới các hoạt động và nhận thức của người đó.
Giả thuyết này cũng mở ra một cánh cửa mới đối với các nhà khoa học trong việc nghiên cứu những bí ẩn của bộ não. Có nghĩa là bộ não của con người mặc dù hoạt động hết 100%, nhưng vẫn có thể tiếp tục tăng lên nếu như được huấn luyện.
Những bí ẩn này vẫn đang được các nhà khoa học tiếp tục nghiên cứu.
Các bác sĩ cho biết phần lớn bộ não của ông đã bị ăn mòn do sự tích tụ của chất lỏng bên trong suốt 30 năm qua. Căn bệnh kỳ lạ này được biết đến với cái tên "não úng thủy".
Tuy nhiên điều đáng nói là người đàn ông này không gặp phải bất kỳ vấn đề nào về hoạt động cũng như cả tinh thần. Mặc dù qua bài kiểm tra IQ ông chỉ đạt 75 điểm, nhưng ông vẫn rất minh mẫn.
Thậm chí ông còn hoàn thành khá tốt công việc của mình như một công chức. Ông cũng đã lấy vợ và có 2 người con. Cuộc sống của ông không khác gì một người bình thường.
Có phải con người chỉ cần tới 10% não bộ?
Sự thật về người đàn ông Pháp ở trên đã phản bác lại tất cả những nghiên cứu trước đây của các nhà khoa học về chức năng thực sự của bộ não. Liệu rằng bộ não của chúng ta có sử dụng hết 100% các khu vực, hay chỉ sử dụng 10% tiếp tục là câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Nhà tâm lý học nhận thức Axel Cleeremans đến từ Đại học Libre de Bruxelles, Bỉ đã đưa ra một giả thuyết gây tranh cãi nhưng có thể giải thích được hiện tượng trên. Đó là bộ não không chia thành những vùng với chức năng có sẵn khi chúng ta sinh ra.
Thay vào đó, bộ não sẽ tự học và tự phân chia nhiệm vụ cho từng khu vực trong quá trình chúng ta phát triển. Nếu như chúng ta phát triển một cách bình thường, bộ não sẽ phân chia nhiệm vụ cho toàn bộ các khu vực theo một cách đồng đều.
Nhưng trong trường hợp của người đàn ông chỉ có 10% bộ não, quá trình phát triển khác biệt khiến cho phần não còn lại tự học để có thể đảm nhiệm tất cả những nhiệm vụ này. Giả thuyết của ông Cleeremans có thể giải thích được lý do vì sao với 10% bộ não, một người vẫn có thể hoạt động và có ý thức như bình thường.
Tuy nhiên, điều đó chỉ đúng nếu như bộ não có thời gian học tập để có thể phân chia lại nhiệm vụ. Nếu trong trường hợp khác, một người đã trưởng thành bị tổn hại 90% bộ não. Khi đó, bộ não đã phân bố nhiệm vụ một cách rõ ràng cho từng khu vực, nếu các khu vực đó bị tổn hại thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới các hoạt động và nhận thức của người đó.
Giả thuyết này cũng mở ra một cánh cửa mới đối với các nhà khoa học trong việc nghiên cứu những bí ẩn của bộ não. Có nghĩa là bộ não của con người mặc dù hoạt động hết 100%, nhưng vẫn có thể tiếp tục tăng lên nếu như được huấn luyện.
Những bí ẩn này vẫn đang được các nhà khoa học tiếp tục nghiên cứu.
https://vi.sott.net/article/962-Phat-hien-nguoi-dan-ong-song-binh-thuong-ma-hau-nhu-khong-co-nao
Thứ Ba, 12 tháng 7, 2016
Trai (gái) nước Nam làm gì?
Nhị Linh
Tôi sinh vào quãng thời gian nền hòa bình mà Việt Nam vừa có được mong manh lại bị đe dọa. Sau này mẹ tôi kể, thời ấy, vì sau khi ra trường bị điều ngay đi dạy học ở một nơi chỉ cách biên giới phía Bắc vài chục cây số, lúc nào mẹ tôi và những người xung quanh cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ chạy, mà nếu bỏ chạy thì hành lý cũng sẽ chỉ là những đứa trẻ con, vì thật ra chẳng ai có chút của cải nào.
"Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới. Gọi toàn dân ta vào cuộc chiến đấu mới", đó là một trong những điều bọn trẻ con lít nhít lứa tôi quá mức rành; năm 79 ấy, sau đợt tháng Hai, ngày 5 tháng Ba có lệnh Tổng động viên, cả một đất nước đứng bên bờ vực của một cuộc chiến tranh khủng khiếp. Nếu chiến tranh nổ ra, bọn trẻ con lứa chúng tôi chắc chắn đã lãnh đủ.
Nhưng cuộc Tổng động viên ấy đã chứng tỏ một tinh thần, một hào khí, chắc hẳn đó là nguyên nhân quan trọng khiến chiến tranh đã không nổ ra, dĩ nhiên bọn trẻ con lít nhít chúng tôi thoát khỏi một tai họa mà mãi sau này chúng tôi mới ý thức được.
Thành ra, chúng tôi lại là một thế hệ đầu tiên thực sự thoát khỏi chiến tranh trong cả cuộc đời cho đến giờ phút này, nhưng cũng là những đứa chứng kiến tận mắt và thấm thía tận xương tủy tang thương của cuộc hậu chiến, chứng kiến gần như gia đình quen biết nào cũng mang vác thiệt hại khủng khiếp, những nấm mồ, những bàn thờ nghi ngút khói, những người thương binh, và mặc dù ở giữa lòng Hà Nội, chúng tôi đi vồ ếch hay câu cá xin xít về nuôi gà, hoặc vác vài viên gạch từ lò gạch về nhà cho bố xây thêm một căn cơi nới trong căn hộ nhà tập thể nhỏ như hộp diêm, những việc thật là vui theo kiểu trẻ con, nhưng đói bạc mặt và gầy nhếch nhác, những lúc được chở xe đạp ngoài đường nghe rít lên trong lòng nỗi thèm xâu xé hết cả con gà treo tòng teng ở ô cửa hàng phở.
Cho nên khi xem những bộ phim tài liệu của ông Trần Văn Thủy, Hà Nội trong mắt ai và Chuyện tử tế, dẫu chẳng phục ông Thủy tẹo nào về tài làm phim tài liệu, tôi vẫn thấy chua xót ớn đến tận tâm can khi nhìn lại những cảnh mình từng nhìn thấy hằng ngày một thuở, dẫu ký ức thời trẻ con còn chưa rành đọc chữ cũng đã phôi phai rất nhiều.
Cái thế hệ này thật ra chính là một "thế hệ vàng son", chỉ riêng việc không bị "dính" chiến tranh một cách trực tiếp đã là một sự vàng son hiếm có, và tôi cũng nhận thấy nói chung là ở những người mà tôi biết, ai cũng kinh hãi chiến tranh; chứng kiến quãng trũng của hậu chiến có lẽ còn có tác động khủng khiếp hơn cả chứng kiến bản thân cuộc chiến, vì đã biết hậu quả, vì đã thấm thía tiêu điều.
Những người có chút học hành trong hoàn cảnh này nên làm gì? Theo tôi là nên làm những gì tư chất và thiên hướng của mình đã quy định sẵn, nhưng làm với một tinh thần khác, một sự tập trung khác và một nỗ lực khác. Và nhất là, những người có chút học hành thì nên là những người bình tĩnh nhất, không kích động, tìm cách giảm sự kích động nếu có thể. Những cuộc đấu tranh mà tôi từng có can dự tí chút cho thấy sự đóng góp là vô vàn khía cạnh: phong trào Biển Đông hồi hai nghìn linh mấy, chúng tôi cố gắng tạo ra các văn bản, kêu gọi và tuyên truyền quốc tế; phong trào Dioxine thì tổ chức "biểu tình" có xin phép hợp pháp xế quảng trường Pompidou bên Paris; hồi mấy năm vừa rồi rất tiếc một cuốn sách về Biển Đông do nhiều người góp sức đã không sao ra được (nhưng trong thâm tâm tôi cũng không trách chính quyền, có lẽ bởi vì tôi đã quá quen làm ra những cuốn sách không xin được giấy phép xuất bản). Những hoạt động như vậy làm tôi hiểu, vào những lúc cần tinh thần, người ta hoàn toàn có thể bỏ qua cho nhau rất nhiều điều, bất đồng tưởng không thể hóa giải bỗng nhẹ bớt, vài xích mích nóng giận rất chóng tiêu tán, một khi ai cũng nghĩ đến lợi ích lớn hơn bản thân mình.
Thế nên nếu cần hòa giải với ai, có lẽ đây chính là cơ hội đấy. Trong hình dung vốn rời xa mọi câu chuyện chính trị của tôi, yêu nước là làm những gì bản thân mình thấy là đúng, có ích, trong lúc vẫn theo dõi sát sao các diễn biến, bình tĩnh không góp sức gây rối thêm, thậm chí kể cả những ai chuyên ngành ăn chơi thì cũng nên tiếp tục ăn chơi nếu thấy có ý nghĩa nhưng phải ăn chơi đẹp hơn bình thường thì mới đáng nể.
Mà cũng chẳng biết được đâu, tụi quý tộc Nga ăn chơi điên rồ đập phá nốc rượu đứng lên cửa sổ đòi ngã ra ngoài ấy, sau này nhiều người lại trở thành anh hùng mặt trận, đó là một bài học nho nhỏ của ông già Tolstoy.
Và nếu có chiến tranh, lại một lứa trẻ con lít nhít sẽ phải lãnh đủ.
Nói tóm lại, trai (và gái) nước Nam làm gì? Lợi ích dân tộc và hòa bình là trên hết. Vậy thôi.
Tôi sinh vào quãng thời gian nền hòa bình mà Việt Nam vừa có được mong manh lại bị đe dọa. Sau này mẹ tôi kể, thời ấy, vì sau khi ra trường bị điều ngay đi dạy học ở một nơi chỉ cách biên giới phía Bắc vài chục cây số, lúc nào mẹ tôi và những người xung quanh cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ chạy, mà nếu bỏ chạy thì hành lý cũng sẽ chỉ là những đứa trẻ con, vì thật ra chẳng ai có chút của cải nào.
"Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới. Gọi toàn dân ta vào cuộc chiến đấu mới", đó là một trong những điều bọn trẻ con lít nhít lứa tôi quá mức rành; năm 79 ấy, sau đợt tháng Hai, ngày 5 tháng Ba có lệnh Tổng động viên, cả một đất nước đứng bên bờ vực của một cuộc chiến tranh khủng khiếp. Nếu chiến tranh nổ ra, bọn trẻ con lứa chúng tôi chắc chắn đã lãnh đủ.
Nhưng cuộc Tổng động viên ấy đã chứng tỏ một tinh thần, một hào khí, chắc hẳn đó là nguyên nhân quan trọng khiến chiến tranh đã không nổ ra, dĩ nhiên bọn trẻ con lít nhít chúng tôi thoát khỏi một tai họa mà mãi sau này chúng tôi mới ý thức được.
Thành ra, chúng tôi lại là một thế hệ đầu tiên thực sự thoát khỏi chiến tranh trong cả cuộc đời cho đến giờ phút này, nhưng cũng là những đứa chứng kiến tận mắt và thấm thía tận xương tủy tang thương của cuộc hậu chiến, chứng kiến gần như gia đình quen biết nào cũng mang vác thiệt hại khủng khiếp, những nấm mồ, những bàn thờ nghi ngút khói, những người thương binh, và mặc dù ở giữa lòng Hà Nội, chúng tôi đi vồ ếch hay câu cá xin xít về nuôi gà, hoặc vác vài viên gạch từ lò gạch về nhà cho bố xây thêm một căn cơi nới trong căn hộ nhà tập thể nhỏ như hộp diêm, những việc thật là vui theo kiểu trẻ con, nhưng đói bạc mặt và gầy nhếch nhác, những lúc được chở xe đạp ngoài đường nghe rít lên trong lòng nỗi thèm xâu xé hết cả con gà treo tòng teng ở ô cửa hàng phở.
Cho nên khi xem những bộ phim tài liệu của ông Trần Văn Thủy, Hà Nội trong mắt ai và Chuyện tử tế, dẫu chẳng phục ông Thủy tẹo nào về tài làm phim tài liệu, tôi vẫn thấy chua xót ớn đến tận tâm can khi nhìn lại những cảnh mình từng nhìn thấy hằng ngày một thuở, dẫu ký ức thời trẻ con còn chưa rành đọc chữ cũng đã phôi phai rất nhiều.
Cái thế hệ này thật ra chính là một "thế hệ vàng son", chỉ riêng việc không bị "dính" chiến tranh một cách trực tiếp đã là một sự vàng son hiếm có, và tôi cũng nhận thấy nói chung là ở những người mà tôi biết, ai cũng kinh hãi chiến tranh; chứng kiến quãng trũng của hậu chiến có lẽ còn có tác động khủng khiếp hơn cả chứng kiến bản thân cuộc chiến, vì đã biết hậu quả, vì đã thấm thía tiêu điều.
Những người có chút học hành trong hoàn cảnh này nên làm gì? Theo tôi là nên làm những gì tư chất và thiên hướng của mình đã quy định sẵn, nhưng làm với một tinh thần khác, một sự tập trung khác và một nỗ lực khác. Và nhất là, những người có chút học hành thì nên là những người bình tĩnh nhất, không kích động, tìm cách giảm sự kích động nếu có thể. Những cuộc đấu tranh mà tôi từng có can dự tí chút cho thấy sự đóng góp là vô vàn khía cạnh: phong trào Biển Đông hồi hai nghìn linh mấy, chúng tôi cố gắng tạo ra các văn bản, kêu gọi và tuyên truyền quốc tế; phong trào Dioxine thì tổ chức "biểu tình" có xin phép hợp pháp xế quảng trường Pompidou bên Paris; hồi mấy năm vừa rồi rất tiếc một cuốn sách về Biển Đông do nhiều người góp sức đã không sao ra được (nhưng trong thâm tâm tôi cũng không trách chính quyền, có lẽ bởi vì tôi đã quá quen làm ra những cuốn sách không xin được giấy phép xuất bản). Những hoạt động như vậy làm tôi hiểu, vào những lúc cần tinh thần, người ta hoàn toàn có thể bỏ qua cho nhau rất nhiều điều, bất đồng tưởng không thể hóa giải bỗng nhẹ bớt, vài xích mích nóng giận rất chóng tiêu tán, một khi ai cũng nghĩ đến lợi ích lớn hơn bản thân mình.
Thế nên nếu cần hòa giải với ai, có lẽ đây chính là cơ hội đấy. Trong hình dung vốn rời xa mọi câu chuyện chính trị của tôi, yêu nước là làm những gì bản thân mình thấy là đúng, có ích, trong lúc vẫn theo dõi sát sao các diễn biến, bình tĩnh không góp sức gây rối thêm, thậm chí kể cả những ai chuyên ngành ăn chơi thì cũng nên tiếp tục ăn chơi nếu thấy có ý nghĩa nhưng phải ăn chơi đẹp hơn bình thường thì mới đáng nể.
Mà cũng chẳng biết được đâu, tụi quý tộc Nga ăn chơi điên rồ đập phá nốc rượu đứng lên cửa sổ đòi ngã ra ngoài ấy, sau này nhiều người lại trở thành anh hùng mặt trận, đó là một bài học nho nhỏ của ông già Tolstoy.
Và nếu có chiến tranh, lại một lứa trẻ con lít nhít sẽ phải lãnh đủ.
Nói tóm lại, trai (và gái) nước Nam làm gì? Lợi ích dân tộc và hòa bình là trên hết. Vậy thôi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)