l ê t h ị h u ệ
Nàng nằm nửa người trên chiếc ghế bành, hai đùi thõng xuống trên tấm thảm màu huyết dụ có những đường viền mầu Cheerokee. Nắng tháng bảy chiếu qua vòm cửa sổ rộng, quét ngang nửa phía dưới của nàng. Chiếc quần tím cũng hườm nắng phất phơ nhẹ. Nàng cảm thấy cái hâm hấp của những sợi nắng ướp màu trời giữa hè chạy từ đôi bàn chân lên ngực. Nàng nằm ngửa mặt ra đằng sau.
Nàng ôm hai tay ấp ngực. Nàng có thể thấy cái cảm giác lâng lâng chạy suốt từ phía dưới chạy lên. Khoái cảm chạy ngược! Ồ thật là kì lạ, nàng khám phá ra như thế. Ngày còn trẻ cũng có những lúc nàng lâng lâng một kinh khoái phần phật sau những hơi hướm của giống đực ếm vào môi và tai. Nhưng lúc trẻ nó chạy xuôi. Xuôi từ trên môi trên tai, xuôi qua cổ họng, trôi vào lồng ngực, xuôi xuống háng. Còn bây giờ nàng già, nàng lại thấy nó chạy ngược.
Cái hạnh phúc đằng sau cái máy thâu âm ghi lại. Được nghe lại giọng nói âu yếm ấy. Cái âm thanh ấy tràn đầy một thứ ân sủng điện lực của nỗi giao tiếp giữa giống đực và giống cái. Hạnh phúc nhất là được nghe đi nghe lại. Suốt ba tiếng đồng hồ nàng bật đi bật lại cái máy answering machine. Tiếng của hắn khàn khàn đục đục. Tiếng của tên con trai người Trung y như vùng Nha Trang Ninh Hoà gì đó. Ồ và điều này làm cho nàng thổn thức hơn. Sự trùng hợp này diệu vợi qúa. Nó gia tăng cấp số ký ức trùng điệp những phút giây lưng lửng nghe tiếng nói của loài động đực đã từng say đắm nàng thời tuổi trẻ. "Gọi lại hỏi thăm chị nhé. Chỉ hỏi thăm... và. ... muốn đọc cho chị nghe một bài thơ... mới. Cái điệp khúc ngắn và gọn. Âm vực đầy ngập ngừng. "Chị." Cái âm "chị" của hắn sao nghe cũng hay. Có những lúc nghe người khác gọi bằng chị cũng có lý qúa đi chứ. Một ngày bốn cái i meo. Giữa cái thứ ba nàng hơi giận hờn vì hắn cứ đòi gặp nàng và nàng đã nói không thể gặp vào lúc này. Cái trò chơi mà nàng thấy đã quen. Nàng đã thấy sắp bỏ cuộc thì hắn gọi ngay sau cái i meo thứ ba. Chị chị em em. Ngôi thứ phân định. Chị phía trên em phía dưới. Thứ tường lửa ngôn ngữ pha sương muối này với người đàn bà đấy là phiến là chắn khá an toàn. Và từ đấy hình như nó cho phép người đàn bà thả ga tình hơn một ni. Và lúc được ở trên người đàn ông thì hình như người đàn bà thoải mái đùa nghịch và mơn trớn cảm xúc chảy trôi hơn. Cái này là ngôn ngữ Việt tạo ra tình huống của chúng tôi đấy mà. Thế là chị chị em em lả lơi tình cảm tít tít . Nàng bèn thầm đùa giỡn tính sổ đi sổ lại hình như những cuộc tình chị chị em em hơi bị nhiều trong số những cuộc tình bay đi cánh chim én đời nàng.
A mà cái phong vị "chị em". Tiếng Việt phải gió. Gọi chị xưng em là nor wây tình yêu đến tình yêu đi. Chị chị em em là không thể nào dẫn đến cục đường tình yêu hoà bình ngôn ngữ Tiếng Việt Mến Yêu. Tiếng nói định vị cuộc đời vậy sao. Đã là tình chị em thì phải chấm dứt ở ngả ba ngả bảy ngoài đường. Té ra là tiếng dẫn người. Ví dụ một giống đực Việt nhỏ thì không nên yêu một giống cái Việt lớn hơn hai bó và không thể chấm dứt ở lớp hôn nhân dự bị giáo lý công giáo được. Đàn ông năm bó lấy vợ ba bó thì khắp năm châu bốn bể sự thường. Trong tiếng Việt ông "anh" yêu "em" gái nhỏ nào cũng ok. Nhưng bà "chị" thì không thể yêu "em" trai nhỏ. Chướng lắm. Ồ mình thật vớ vẩn, nàng nghĩ. Đời là sự đại vớ vẩn thế. Mình có lẩm cẩm không đâỵ
Tại sao và tại sao mình cứ du đời mình vào những phút giây này. Ba phút hạnh phúc. Ba phút run rẩy. Ba phút rạo rực. Ba phút bia 33. La ze con cọp say ngà ngà. Nàng chưa bao giờ uống một tợp bia 33 này chỉ nghe người ta tả nhưng nàng thích nghĩ là khi hai kẻ mới bị con ma yêu tinh dẫn mối, mới khám phá về nhau, mới đê mê tìm hơi ấm, tìm linh hồn, tìm thân xác nhau, thì cơn say ngâm ngậm thịt da linh hồn và trí óc cũng ngà ngà tựa như say bia 33.
Nàng nằm nhắm mắt và lơ mơ. Hơi ấm của ngọn nắng chiều mùa đông ùn đủi lên làm nàng ngất ngất. Không ngủ. Không suy tư. Chỉ thấy nhớ nhung kỳ lạ. Nhớ tiếng nói hắn. Nhớ những cái i meo nhanh nhậy không kềm kịp của hắn.
Bao nhiêu người đàn ông đã đi qua đời nàng. Nhiều qúa rồi đếm không hết. Đã bao nhiêu lần nàng tự nhủ thôi đến đây là hết. Mình đã già rồi. Soi gương thấy không còn thanh xuân. Những sợi tóc bạc đã nhuộm màu nâu dẻ của hãng Bigen liên miên. Nay muốn thôi không nhuộm để mặc. Phải có một lần tuyên bố với đời rằng tôi đã già.
Những tưởng đi ra đường giờ không còn người nhìn ngắm thì là đã ok. Tan theo năm tháng những lúc nàng có thể thấy mỗi bước chân trên đại lộ của mình bao nhiêu tên giống đực già trẻ lớn bé nhìn bám theo. Con trai nhìn chằm chằm. Đàn ông trung niên nhìn háo hức. Ông già nhìn liếc liếc. Nàng chẳng thấy hãnh diện mà cũng chẳng lấy làm phiền lòng. Nàng quen rồi. Nhiều người nhìn ngắm mình quen rồi. Cho đến một lúc nàng thấy mình mất cái nhìn của những tên con trai. Thôi thì cũng ok đi. Không còn trẻ nữa. Rồi đến ngày nọ nàng khám phá ra đàn ông cũng không còn say đắm nhìn mặt nàng nữa. À thì ra ta đã già. Già thì già há ngán chi trời cao ngó xuống đất dày đùn lên. Nàng được điều may là nàng chưa bao giờ nuối tiếc tháng ngày qua. Trời tặng nàng cái bản tính là cứ bừa bừa sống tới. Không nặng rương lòng với những sở hữu đã, đang, hay chưa có. Nàng hồn nhiên vậy đó mà. Không hiểu tại sao nàng chưa bao giờ có ý định đi căng da mặt để lưu trữ qũy thời gian.
Tự nhiên cái cối xay chữ AOL này chào đời. Con gái cưng của nàng gắn i meo cho mẹ. Con gái của nàng cày sâu những luống an bum, lôi bao nhiêu hình nàng trẻ đẹp ra bắn lên trang nhà AOVN của con. An Vi chỉ cho mẹ ớp lô hình như thế nào dùm mẹ. Mẹ coi mấy tấm hình nào mà mẹ thích mẹ gửi cho con để con cất hộ cho mẹ. Bố từng là nhiếp ảnh gia nổi tiếng mà mẹ. Hai mẹ con say sưa tìm hình đẹp nhào vô chơi cái trò chơi thời đại này. Trong đời nàng đã có nhiều người ngưỡng mộ nàng nhưng chưa ai và chắc không ai ngưỡng mộ nàng hơn con gái nàng. Bao nhiêu hình mẹ từ lúc bé bà ngoại ẵm cho đến hình mẹ mới nhất nó đưa lên net tận tình.
Nó cũng chỉ cho nàng vô mấy cái diễn đàn không biên giới. Những cái diễn đàn mà nhân loại không thấy mặt nhau. Những cái diễn đàn chỉ có chữ nghĩa thả lực lượng tâm hồn đi hoang trên những cuộc viên du vô tận của những cuộc thám hiểm mối giao thiệp. Nàng thử một cái thế là nàng sa chân.
Nếu nói rõ ràng thì nàng cũng không có ý tưởng kéo ai theo ai. Nàng không có nhu cầu tìm kiếm phiêu lưu tình cảm và thân xác gì nữa. Từ lâu nàng thấy là đã đủ. Nàng không thiếu thốn điều gì. Không có giống đực chồm tới nhào dzô lúc này là hạnh phúc. Nàng đang giỡn với bạn bè bây giờ tôi bắt đầu tập thiền. Mua quyển sách Tuổi Chớm Già của ông bác sĩ Nguyen Hồng Ngọc bắt chước hít sâu phình bụng thở ra thóp bụng, thở theo sao thấy khoẻ qúa. Tôi bây giờ hết ham đàn ông rồi. Tôi sắp theo mấy ông bà mua đồ làm vườn ra bắt sâu và tưới nước cho khỏi bị phong thấp.
Chỉ bởi mấy cái diễn đàn, mấy cái i meo mấy cái "đào"*và "úp"* đầu thế kỷ 21. Nàng đã rơi vào một cái bẫy sập. Cuộc đối thoại trong diễn đàn bắt đầu là chung chạ, mạnh ai người nấy phát biểu. Mạnh ai người nấy bốt thơ. Mạnh ai nấy cười cợt.
.
Lúc đầu nàng chỉ vào tò mò đọc chơi. Đọc giải trí ấy mà. Cái tên "emieu" của nàng trên diễn đàn. Cái diễn đàn không ai biết ai là ai. Có vài người bốt tên thật kèm theo địa chỉ sở làm thì đã lộ. Nhưng còn rất nhiều tên khác không gốc gác không tuyên xưng không ý kiến. Nàng trong cái số đông đó.
Là khi bàn qua hội họa Việt Nam đương đại, nàng và hoasingheo thành một đôi hợp âm. hoasingheo nhận mình là hoạ sĩ ngheò. Hắn nói chuyện rất duyên, kiến thức về hội họa tám bồ. Nhưng đặc biệt khi hắn phóng lên net một lọat tranh vẽ của hắn, nàng là người đầu tiên khen hắn tranh lạ ghê, màu sắc nhạt mà mạnh. Nàng cũng tán bừa thế thôi. Ấy vậy mà cả bọn trong phố rùm xúm lại khen nàng nhạy cảm về màu sắc, tả hội họa khá. Đúng là nhờ cái lối viết màu mè văn chương chữ nghĩa xập xình của nàng được chúng sinh thích. Chứ nàng cũng chỉ vừa lên net tra mấy cái oép xai về hội họa đương dại trừu tượng Đức với lại tranh siêu thực của Mỹ mới đây thôi mà
Một đêm nọ, nàng chú ý đến những bài thơ của một cái tên "phatcon". Những bài thơ rất tự nhiên như hơi thở của một con người sanh ra để làm thơ. Nàng chú ý về cách xử dụng tiếng Việt chảy trôi trong những câu thơ. Ngôn từ rất thóang nhả tuôn ra một thứ xúc cảm cực kỳ nhẹ nhàng. Thứ xúc cảm rất hiếm hoi trong thơ văn nhạc sản xuất từ Mỹ Quốc Sex, Drug, and Violence chế ngự cái quốc gia mà nàng không may cư ngụ mấy chục niên này. Nghệ thuật đỉnh điểm phát sanh từ những tranh chấp tóe lửa nóng bỏng ào ào trên màn ảnh. Không tranh chấp khủng hoảng là không hấp dẫn. Nàng đã gấm nhậm nó ê mắt ê tai ê lòng lâu nay như thế đó. Bỗng dưng vào trong net chiều nay nàng bắt phải những bài thơ nhẹ nhàng như mưa phùn bay phất phơ trong phố rùm Việt S này.
"Ôi những con người đã may mắn mặc khải ân sủng của Ghềnh Dó. Nơi biển và gió nhả đầy mùi men nồng từ bóng mộ người thi sĩ trẻ chiếu xuống. Những dấu chân còng thả những bài thơ trong những chiều hè hoang dã và vào những đêm trăng. Tôi còn nhớ những chiều hè chúng tôi ngoi lên từ vục nước biển, lủi chân trần vào bờ, nhìn lên sừng sững tấm bia mộ người thi sĩ trẻ chót vót trên đỉnh đồi sim dại, bỗng thấy những câu thơ lấp lánh hoàng hôn qua hàng dương. Nơi tôi sanh ra có những cây dương biển, mộ người thi sĩ trẻ, và một bãi cát trắng đầy những hố còng. Thế mà tôi đã phải chia lìa quê hương Ghềnh Dó. Tôi đã bỏ nơi ấy ra đi và đến bây giờ trong cơn hấp hối của một buổi chiều chủ nhật tận thế tháng mười hai, tôi vẫn chưa trở về nơi chốn ấy. Chiều nay trong căn phòng kín nhìn ra một trời đầy tuyết trắng sau mùa lễ Phục Sinh tôi bỗng nhớ Ghềnh Dó. Bài thơ của bạn đã đánh thức tôi trong chiều nay. Cái ký ức về một điều gì đã mất. Những thời gian đã mất. Những vĩnh viễn chia lìa không bao giờ còn thấy lại. Nhưng sự mầu nhiệm của một bài thơ đã cho tôi nắm bắt được một cảm giác đã lắng đọng dưới đáy thời gian. Đó là sức mạnh của bài thơ bạn. Đó là điều bí mật rất nhẹ nhàng trong thơ bạn. Chúng đẩy tôi về thời xa xăm mà mỗi lúc nghĩ về là cả thân xác và tâm hồn tôi tràn ngập một nỗi êm đềm sâu thẳm."
Nàng đã thốt lên viết bắn trả lại những giòng cảm xúc ấy sau khi đọc bài thơ của hắn.
Ồ Tiếng Việt. Phải rồi. Phải gió tiếng Việt đã làm cho nàng thao thao bất tuyệt về một rung động bất ngờ sức hút kỳ lạ của bài thơ nàng đọc hôm đó. Nhưng đó là một đoạn văn dài nàng phải ngồi mất mấy tiếng đồng hồ sửa đi sửa lại rồi mới nhấn cái nút send. Sự huyên hoặc kỳ lạ của bài thơ và với một khoảng không gian xa cách giữa nàng và kẻ sáng tác ra bài thơ. Và đồng thời sau khi trút bỏ được điều nàng muốn nói. Nàng mới cảm thấy đôi bàn tay gõ lên phím ki bo nhiều qúa nên đã mỏi nhừ. Đó là cái đau đầu tiên của thân xác nàng. Nàng thầm nghĩ. Không phải là thứ đau của tuổi già. Nhưng nàng cảm nhận đó như một thứ đau đớn của một bài văn tiếng Việt đã lột tả được tâm trí nàng nhưng nó lại mở ra chặng thứ nhất của một nỗi đau đớn nhẹ nhàng bắt đầu.
Vừa mới gửi cái mẹt xịt đấy xong là nàng nhận ngay được cái mét xịt xẹc ngược ngay lại của tác giả. Cái dội ngược nhanh bất ngờ. Thứ dội ngược như điện chạm. Cái dội ngược làm cho nàng phải giật mình. Sự cám ơn vồ vập của tác giả làm cho nàng bật cười. Nàng quên không nghĩ đến niềm hạnh phúc của kẻ nhận thích thú vì đã có ngươì ngưỡng mộ. Nàng chỉ đã nghĩ đến điều làm nàng rung động và ghi lại chúng rồi gửi đi. Nàng không nghĩ là mình ban phát lời khen cho tác giả. Nàng qúa bận bịu với ý tưởng là nàng may m¡n tìm ra được một xúc động từ bài thơ. Đến khi tác giả i meo vồ vập trả lại cho nàng, nàng mới nhận ra hạnh phúc không phải chỉ đến từ một phía nàng thôi.
Và rồi nàng đã thoả thuận với đại danh từ "chị" và cú điện thoại nói chuyện thứ nhất. Nhưng có điều đứa con trai không thể nào biết là nàng giả giọng Sài Gòn trẻ. Nàng làm điều này dễ dàng, vì nàng có thiên khiếu về kịch giọng. Đã có thời gian nàng giúp làm chương trình cho một đài phát thanh tại đây và nàng giả giọng để đọc những mẫu quảng cáo mà không ai nhận ra một người đọc. Nàng có thể ngâm điệu Nam Ai giọng Huệ. Nàng có thể ca Vọng Cổ giọng Sè Ghềnh Velo Solex. Nàng có thể bắt chước Ái Vân nhão nhào nhẹt dụ diệu Quan Họ cua mấy anh trai Bắc Kỳ
Nàng nói dối chỉ lớn hơn tên con trai "ba tủi". Nàng xấu hổ vì sự nói dối của mình. Nàng có cảm tưởng mình già hơn hắn đến "bốn bó tủi" mà bày đặt. Cả đời nàng chưa bao giờ phải nói dối về tuổi tác mình. Là vì nàng chưa bao giờ đưa đẩy nàng đến một tình huống kỳ cục như thế này. Nàng đã hồn nhiên tin tưởng rằng nàng không bao giờ cần nói dối về tuổi tác. Một người đàn bà đẹp và trí thức thì qúa kiêu hãnh để làm điều nàỵ
Nàng đau đớn để nhận ra thiệt sự là hắn lớn hơn con gái Ngọc của nàng "bốn tủi". Chớ than ôi thì hắn chỉ mới hai mươi lẻ một mà nàng thì vừa sinh nhật năm bó. Nàng không thể hiểu tại sao nỗi đau đớn nhẹ nhàng ấy làm cho nàng thấy đây là nỗi sầu đẹp não nùng. Hay nàng chờ đợi điều này. Ồ không phải vậy. Hay đó là một cách trả lời của nàng đối với sự mong chờ tuyệt vọng.
Khoảng thời gian vẫn còn trong trí nhớ gần. Trước khi chết, chồng còn gửi kèm trong bao thư một tấm hình một cô ca sĩ ngồi trên bãi biển. Một cô gái chỉ bằng nửa số tuổi của chồng. Cô gái chỉ mới hai mươi hai tuổi. Mà chồng hồi đó cũng đã một photographer năm mươi tóc muối tiêu.
Nàng xem hình cô gái với ý tưởng qủa là chồng có một cái gút x tét về phụ nữ. Cô gái có thân hình trẻ trung va kiều diễm như một vệ nữ. To như cái đình. Chồng vẫn thích đàn bà phì nhiêu da thịt khuôn mặt đơn sơ như một nữ tu.
Giờ nàng tự do. Nữ Thần Tự Do.
Chồng đã chết. Xác đã được đốt cháy thành nhúm tro tàn bỏ vào trong cái lọ bé tí. Cất trong một cái nghĩa địa ở El Monte. Chồng không bao giờ biết là chỉ vì cái đòn bẩy gợi lại nét tương hao như chồng thời con trai. Mà nàng đã loạng loạng té vào một lùm cây bờ tình đây nè.
Mà tại sao nàng phải cố kìm hãm những xung động trong tâm hồn mình chứ.
Nàng bắt đầu thấy so đo. Tại sao chồng đã từng có quan hệ với biết bao những người con gái trẻ mà nàng thì không. Khi nhìn thấy tấm hình trên một tờ tạp chí nàng đã phải thốt lên sao mà hắn giống chồng tuổi trẻ qúa đỗi. Cũng tướng cao lêu khều, đeo cặp mắt kính hơi quê quê, và cái mỉm cười kiên cưỡng gắn trên môi. Đến khi nghe tiếng của hắn lần thứ nhất trong điện thoại nàng muốn bổ ngửa. Giọng nói cùng miền. Sanh cùng vùng biển.
Nàng như nửa tỉnh nửa mê. Già sa cánh gà rồi chứ còn măng tơ gì nữa đâu. Cũng chưa gặp mặt. Toàn là chữ với chữ. Tình yêu chữ. A. Nàng chợt khám phá ra sự kỳ diệu của chữ. Người ta có thể yêu được những con chữ xuất thần trên một màn com. Kinh khủng! Nàng tự nhủ. Nàng không có nhu cầu gặp gỡ hắn. Nàng chỉ yêu cái cám giảc lâng lâng khi thấy cái i meo hiện lên. Và rồi những câu thơ trên màn com. Những chữ thôi mà có khả năng nhả ra từng đùm tình. Những tình cảm của nàng cứ thế mà dồn dập xuất hiện như nhạc Rock N Roll dzéo dzéo nả hết âm thanh, thổn thức như tiếng vĩ cầm người con gái kéo đàn cho Orchestra chơi nhạc classic, vỗ về như tiếng ghi ta đệm nhạc Trịnh Công Sơn vang lên trong xóm nhỏ mười một giờ đêm.
Nàng nhận được thơ của nhiều tên nhét riêng vào i meo. Nhưng trái tim nàng lúc lắc lúc la đậu lại ở đấy. Biết nói sao hơn. Để cuối cùng khi hắn gửi cho nàng bài thơ "M". Hắn bơ bơ trong cả đống thơ "em" tỉnh như mía lụi. Dù trong một lần điện thoại nàng tỉnh táo nói "báo cho bạn biết tôi lớn tuổi hơn bạn nhiều". Ôi đúng là chỉ có những gã thi sĩ khùng mới giả vờ điếc và điên mà không nghe những lời cảnh báo như thế. Cũng đã có nhiều lúc nàng phớt lờ nghĩ chả phải h¡n làm thơ cho mình. Nhưng thơ là thơ . Đọc xong thơ thì vui buồn khổ sướng nó chạy ra um sùm trong người. Làm sao nàng kiểm soát được xúc động của mình chớ.
Mỗi lần đọc xong một bài thơ của hắn gửi, nàng có thói quen đi tắm. Trầm mình trong bồn nước, pha một chút mùi hương lavender. Nàng cò cạ khắp vùng êm đềm phía dưới. Nghe khóai cảm dâng tràn trong dòng nước dâm dấp vào cơ thể. Nàng thấy mình đê mê trong cái từ "em" êm đềm.
Để rồi khi đứng lên, vặn nước thoát. Lau khô mình bước ra khỏi bồn tắm. Nàng thấy nỗi đớn đau như òa ngập làm tê buốt hết cả cơ thể. Tại sao tiếng Việt sanh ra chi từ "Em" để những đàn bà con gái cứng ngắc trong vai trò phụ nằm phía dưới. Tội nghiệp hắn và tất cả những đàn ông đàn bà Việt Nam bị đóng đinh ở vị trí phía trên phía dưới thập tự N & M. Nàng đã tự thoát. Trong vị thế riêng trên, nàng tìm thấy khoái lạc và đã mang đến hạnh phúc cho chính mình và cho những người đàn ông liên hệ đời nàng. Nàng muốn nói cho hắn nghe điều này. Nhưng mùi thi vị thóat ra từ âm "anh & em" làm nàng khựng. Âm "anh & em" đã nằm trong lòng đất lòng giếng của hệ thống ngũ âm tiếng người Việt Nam nghìn ngàn năm nay. Đã thành những âm thanh đẹp và ngọt lừ tình cảm. Nàng còn mê nghe cặp song ca ngữ nghĩa "anh & em" này cất tiếng nữa là.
Những bài thơ tình của hắn cứ dồn dập tới trong phố chữ. Nàng mê đọc thơ tình hắn qúa. Nàng tự nhủ cùng lắm mối tình chỉ qua màn máy com. Anh anh chị chị em em gì cũng chỉ là những ảo giác, ảo tưởng, ảo âm, ảo tình, ảo ảnh, ảo chữ.
Hắn để lại một cái méc xịch trong hộp điện thoại hồn nhiên và ngập ngừng ... Muốn gửi tặng chị quyển thơ của một tác giả Nam Mỹ. Có lẽ chị sẽ thích tập thơ này. Cho cái địa chỉ của chị đi nhé".
Nàng mở máy nghe đi nghe lại giọng nói của hắn. Hết chữ giờ lại đến tiếng. Giọng nhẹ nhàng gọi "chị" khi vào oral. Thế là làm sao. Trong đối thoại, hắn tiện thể gọi bằng "chị" thì sao khi làm thơ hắn không thơ "chị" thơ "em" luôn. Ồ đó là một điều bí mật kinh khủng. Một cái chi rất riêng tư như trong một mối liên hệ thân xác chỉ có hai người đàn ông đàn bà biết về nhau khi trần truồng nằm cạnh nhau. Nàng có cám tưởng hắn đã rất trần truồng trong khi gọi chị chị em em qua cách nói, để khi mang lên bàn cân thơ thành kí lô chữ, hắn tự phô tấm linh hồn trần truồng gọi em em anh anh tỉnh bơ. Hắn làm mọi thứ ấy một cách dễ dàng. Tại sao và tại sao. Hắn như một kẻ sành sõi xử dụng ngôn ngữ như một trò chơi. Còn nàng thì như kẻ đạo dien trong bóng tối và thua đậm trong vai trò của chính mình. Thơ ơi. Nàng bỗng la toáng lên trong một lúc
Con gái nàng thì tình cờ i meo kể cho nàng nghe bạn trai con vừa được nhận vào làm nghiên cứu sinh với một ông giáo sư bác sĩ não bộ. Nghiên cứu này nhắm vào sự phát triễn não bộ lệch lạc theo ngữ âm của mà con người phát ra. Ví dụ người người Trung Hoa không nói được âm "đ" thì trong não của họ cũng có thể bị dày lên ở một khu nào đấy chẳng hạn. Ngôn ngữ ảnh hưởng đủ mọi chuyện con nhỉ. Nàng chỉ i meo lại nói khơi khơi với con như thế.
Tối đó trong một lúc hứng cao chất ngất, nàng đem nỗi lòng ca cao "đàn bà nông nổi giếng khơi" kể cho một bạn gái ở xa. Người bạn thân mà nàng nhừng tưởng đầu óc tương đối mở he hé, không được như Marguerite Dumas thì cũng trên điểm cả và nhân loại còn lại. Nhưng như tia sét đỏ xẹc ngang giòng điện i meo, Hoa lệnh truyền lại như sau: "Đừng có lãng mạn vô duyên. Già rồi mà không nên nết. Con cái biết được xấu hổ cả đời. Iêu iếc gì. Tuổi của mi nên kiếm cái chùa mà tu đi là vừa. Mấy bài thơ vở vẩn ấy đem đốt đi. Nếu mi lấy chồng sớm ba năm, thằng nhỏ chắc lớn tuổi hơn con Trầm. Thôi mi nhận thằng nhỏ làm con nuôi luôn cho rồi. "
Mẹ cha ơi. Chuông gọi hồn ai. Tất cả mọi chữ đều vô nghĩa ngoại trừ cái chữ "con" trong cái meo của Tôn Nữ Hoa. Đối với người đàn bà đã xấp xỉ năm bó này, không có chữ nào trên đời nhạy cảm hơn chữ "con". Đại danh từ "con" là lưới trời lồng lộng trụp khăn đạo Hồi phủ trùm xuống tâm hồn và thân xác người đàn bà. Nó nhạy thần công lực hơn cả những tế bào óc siêu dẫn. Nó giựt hơn giòng điện nóng hotmail. Nó móc người đàn bà lên đỉnh cao hạnh phước tận núi Hy Mã Lạp Sơn. Và nó cũng đụp người đàn bà xuống tận cùng đau đớn địa ngục chữ nghĩa. Chữ "chị" bập bập bập lùng tùng phèng kia sao bằng chữ "con". Con ơi con hỡi con hời trời là trời !
Con bà nó. Có quyển sách luật nào trên thế giới cấm đàn bà góa già thì không có quyền rượng trai chớ. Vậy mà sao khi đọc cái meo của con bà nó mình cũng cứ có cảm tưởng như bị cởi truồng ra trơi ngoài chợ Lớn. Xấu hổ tận nóc tối tăm nhất trong linh hồn. Kỳ cục!
Nàng thẫn thờ đi ra sau vườn xúc đấ trồng mấy cây hoa tương tư thảo mới mua ngoài chợ Target về. Đào qua đaò lại làm sao, nàng đào một hố to tổ bố. Nàng nhét luôn mấy cây non xuống dập đất lên. Tự nhiên nhớ đến câu thơ Kiều đi thăm mả Đạm Tiên: "Nấm mồ vô chủ ai mà ghé thăm"
Nàng ngồi lên cái ghế nhựa, tựa lưng nhìn hàng rào sau vườn. Con mèo đốm hàng xóm phóc lên góc tường nằm hong nắng. Mèo nhìn nàng sương khói mắt mở mắt khép xinh như mèo con ngái ngủ trên tay nắng thu của trời. Buổi chiều thật êm ả như một bài thơ dành riêng cho nàng. Hai con chim lông xanh biển mập nung núc bay sà xuống sân, mổ lúc cúc vào những hạt bông gió thổi bay thả nhụy đầy vườn nhà. Nàng bỗng thấy ngực nhói lên từng cơn. Khó chịu tại sao mình phải xua đuổi một thứ tình cảm thương nhớ dễ chịu đang bám trong người mình. Tôi đang nhìn buổi chiều hè êm dịu trôi qua, và bỗng thấy nhớ một bài thơ. Thèm cảm xúc thơ. Là thơ. Và bỗng nhớ một người làm thơ chưa thấy mặt. Có chút gì tuyệt vọng nhói đau. Ai nói cảm giác đang iêu qúy hơn chính tình iêu. Đau thấy mẹ chứ qúy gì. Người đàn bà vỗ vỗ vào mặt mình. Già rồi. Mình già rồi. Tuổi này là tuổi nên niệm tụng nam mô a di đà và dẫn cháu đi chơi công viên . Nhưng mình chưa có cháu thì chơi với ai. Chơi với ai cũng được nhưng không nên phiêu lưu tình iêu tình ái lăng nhăng. Tại sao không. Tại sao không. Nàng thấy cảm giác khó chịu khi phải cố quên đi một cảm xúc tương tư rạo rực trong người. Nàng thầm hát "Người ơi khi cố quên là khi lòng nhớ thêm..." Mẹ cha mấy cha nhạc sĩ, sao mà sáng tác một câu hay thế.
Nửa đêm đó, nàng dò i meo.
Đang đêm mùa hè Mỹ Cuốc tuy không giống mùa hè cóc nhái dế ểnh ương ruồi muỗi Bắc Ninh vo ve như thơ Nguyễn Khuyến "Tháng tư đầu mùa hạ. Đàn muỗi bay thiết tha. Tiếng dế kêu tơi tả", nhưng nàng cũng đang đọc thơ. Nàng chỉ mặc một cái xì sợi dây thun ngang mông và cái áo may ô X large thõng chân thưỡn người trên ghế. Nàng bóc nửa vỏ trái chuối và kè một ly nước lạnh, thói quen nửa đêm thức dậy bụng lửng lơ đòi đi kiếm thức ăn gì nhè nhẹ ru đời. Nàng vừa cắn một miếng chuối cong cong , vừa nhấp mí nước lạnh, vừa đọc:
sẽ mang cho em dăm cuốn sách
muà thu em đọc sẽ bớt buồn
em đọc lúc cô đơn em nhỉ
đọc rồi còn kể tôi nghe
sẽ tặng cho em dăm bông cúc
thấy hợp với em thôi chẳng có ý gì
em cứ đặt nỗi đau vào mịn cánh
hoa tàn trả lại cho tôi
sẽ đến bên em khi em khóc
là những lúc tôi thấy nao lòng
chân tay bối rối là tôi hiểu
em cần em nhớ và em mong
sẽ dỗ dành em theo năm tháng
ngồi tựa vào nhau tựa mạn thuyền
lênh đênh dẫu có cùng chết đuối
những gì trong trắng vẫn vẹn nguyên