MỘT ĐỜI THỰC - HƯ

" Cả cuộc đời ba không có gì để lại cho các con ngoài số vốn kiến thức mà ba mẹ tảo tần nuôi các con ăn học.Mong các con trở thành những người hữu ích cho xã hội" ( trích từ TT "Vững Niềm Tin")

Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn viết. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn viết. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

NHỚ NÚI - DÒNG TỰ SỰ CỦA NHÀ THƠ UÔNG THÁI BIỂU



Nhận được tập thơ " Nhớ núi" của Nhà báo Uông Thái Biểu gửi tặng qua chị Thu Hương( Báo Tây Ninh), tôi thật sự bất ngờ. Mười mấy năm chưa lần gặp lại,cũng không liên lạc, ấy vậy mà Biểu vẫn nhớ dù anh không nhớ rõ chữ lót tên tôi.

Gặp nhau trong một dịp tôi tham gia Trại sáng tác ở Đà Lạt do Hội Văn nghệ Tây ninh tổ chức, lúc đó, Biểu đang là phóng viên thường trú của Báo Nhân Dân và cà phê với nhau gần trọn một buổi chiều. Duy chỉ có vậy nhưng cũng đủ để nhớ về nhau.,


Đọc bài thơ đầu tiên "Điệp Khúc", tôi đã bị cuồn hút ( cũng có thể nói đây là lần đọc thơ anh) bởi cái chất trầm lắng, sâu đọng và đặc biệt là cái cách dụng chữ vừa xưa, vừa nay đan xen nhau hết sức tự nhiên và tài tình của anh.

Không hoài cổ, cũng không bài xích "văn minh thành thị" nhưng chừng như ở anh có cái gì đó của sự hoài nghi, trăn trở, ray rứt và tự vấn...của một kẻ nặng tình trước sự đổi thay của con người và xã hội.

Điệp Khúc là một bài thơ hay trong tập thơ " Nhớ Núi" của anh

ĐIỆP KHÚC

Vẫn thế buồn vui của ngàn năm cũ
yêu ghét vẫn như xưa như thưở ông bà
em vẫn là em mai xanh mai bạc
hành tinh vẫn gần sát gót chân ta

Khắc khoải kêu một đời chim di trú
một đời mây bảng lảng đội trên đầu
sông vẫn cứ vơi đầy trong đục
cây một đời vấn vít gió Luy Lâu

Em gõ phím lập trình trên máy tính
những
ghét
yêu
cao thượng
thấp hèn
trên mặt đất hàng triệu người cày cấy
hàng triệu người ngồi nhặt trắng chia đen

Có lực hút gì mà ghê gớm vậy
những hạt li ti gắn mấy tỉ trên đầu
con cá buồn hiu đạp mình sông lạnh
chờ một ngày Lã Vọng ghé buông câu
Trong hình ảnh có thể có: 1 người
Không có văn bản thay thế tự động nào.
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 21:41 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết, Chân dung, thơ hay

Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

EM BIẾT KHÔNG





Em biết không! Mình chỉ là cỏ dại
Ôm đời nhau qua những giấc mơ dài
Ta bỗng thấy đường đi còn xa ngái
Nhánh hoa đời sẽ rơi xuống nay mai


Em biết không! Mình chỉ là đá cuội
Bao ngàn năm nghe chim hót trên nguồn
Ta lặng lẽ nhìn mây mù quanh suối
Rồi nghẹn ngào nghe gió réo mưa tuôn

Em biết không! Mình chỉ là hạt bụi
Đã từ lâu rơi trong quán trọ này
Và đã khóc nhiều đêm buồn tiếc nuối
Vạn lý sầu treo trên đám mây bay

Em biết không! dù mình ở nơi nào
Hãy cùng vui cùng sưởi ấm đời nhau
Ta đưa nhau lên đỉnh đồi xưa vắng
Ru ngậm ngùi quên hết nỗi niềm đau

Em biết không! Mình còn chút mơ này
Để còn mong còn nhớ những chiều say
Trong chiêm bao ta hóa thành đôi bướm
Bay chập chờn quay quắt sợ ngày mai…

Xuân Mai
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 21:46 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết, thơ hay

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

Định mệnh





Ta nguệch ngoạc trên trang nhật ký không màu
vỏn vẹn hai từ "định mệnh "
giản đơn thế để dặn lòng thôi lưu luyến
tất cả là vô hình
như làn gió không tên


Ta quay trở về cùng thế giới riêng
nơi có tiếng cười cố ý lấp vết lõm buồn trũng sâu hố mắt
dang rộng đôi tay
đuổi nhặt từng giọt nắng .
đuổi bắt chiếc bóng mình ...
đuổi giấc mơ hoang

Ngẩn mặt nhìn đời - như thách thức thời gian
cứ dửng dưng - dù vết roi kia gió âm thầm quất vụt
nỗi đau có nhói lên - chừng một lúc
rồi sẽ nguôi dần ...
không thể dẵng dai ?

Ta hững hờ buông hai chữ "định mệnh" .
ô hay ... !
những chiếc lá cuối cùng của mùa thu bỗng dỗi hờn rời cây bay mất
giòng sông thơ ...
thủy triều mặn như nước mắt
ngơ ngác hỏi cuộc đời :
"định mệnh " có - không ?

Thôi ! Ta phải kịp quay về hơ ấm bàn tay trơn
giận lắm ngọn gió đông - vô tình chi đến thế
đã biết trước thế nào là không thể
ập đến làm gì - bỏ cái lạnh lại...
rồi đi ?

Huỳnh Gia
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 00:32 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết, thơ hay

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

MÙA THU


Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 00:12 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết

Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2016

thơ, năm chữ, sáng nay


Trần Thanh Dũng





…chớ đào nấm mồ cũ
một ít tro bụi vàng
nhúm hài cốt không đủ
nuôi một bầy nhân gian


thời đại đã sang trang
chớ quật lên lịch sử
dù để đúc tượng vàng
hay soi tìm chứng cứ

đi về đâu lịch sử?
trái đất rồi tiêu vong
một vài tỉ năm tới
tham sân si ? bận lòng

chớ bắn vào lịch sử*
bằng tên lửa đối không
tương lai âm vọng lại
tan hoang mỗi đáy lòng…
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 02:14 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

TÌNH XƯA LẠC DẤU


- Thơ: Nguyễn Xuân Mai.
- Nhạc: Hồ Trung Hậu.
- Hòa âm: nhạc sĩ Quốc Vượng.
- Trình bày: ca sĩ Thanh Hưng(JB Thanh Hưng).



YOUTUBE.COM
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 22:17 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết, NHẠC THƠ

HIU HẮT CUNG TRẦM





phố vắng em
ta biết tìm đâu
sương thu ướm lạnh giọt mây sầu
hiu hắt cung trầm
thơ thiếu ấm
vườn cũ trăng mù thương nhớ sâu


phố xưa tìm lại…
vẫn như không
rưng rức hồn thơ buồn ủ lá
người theo hoa gấm về phương lạ
đêm tàn
thoi thóp giữa mênh mông

rưng buồn
môi chạm đắng tình.
say!
đêm lùa thương nhớ xạc xào cây
ngỡ men tình chung cùng chung cốc
sao lại nằm nghe…
tiếng thở dài?

niềm đau dằn vặt mơ thủy tinh
hiu hắt canh tàn
mộng rung rinh
hương môi
còn đọng mùa xiêm áo
như thể trêu ngươi chuyện ...
chúng mình!

VMT
Ảnh của Mien Thao Vu.
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 02:12 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

khoét vào gió







thành dũng

…treo giỏ nhớ lên cành thu
ta cặm cụi yêu mùa cũ
cậm sào thương qua gió hú
lọt lòng âm tiếng cố hương


“cáo chết quay đầu về núi”
ta về đâu đây đoạn trường
thời gian nhiều khi rất vội
xóa tan quên/ nhớ dọc đường

ta nghe gì trong tiếng chuông
lọt thỏm giữa chiều mông quạnh
đợi chờ gì trong buốt lạnh
hy vọng nào đang lên xanh

cài giấc mơ vào vắng tanh
trước những buồn/ vui hiển thị
người xem người như tri kỷ
dọc theo bến đời khổ đau…

7/2016
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 02:18 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016

Em trở về , từ đấy biển mất nhau ...



Huỳnh Gia

Hoàng hôn buồn ngắm mặt biển mênh mông
Em thầm đếm bước chân mình trên bãi vắng
Từng vết chân giờ thấm sâu vị mặn
Sóng xô bờ...
từng đợt sóng lòng em...


Em sẽ về ru con sóng ngủ yên
Biển sẽ không lời thì thầm than thở
Em sẽ về khi sóng chiều không muốn vỗ
Dù cát mềm khô khốc nỗi khát khao

Em trở về
biển từ đấy mất nhau
Đêm - ánh sao kể rằng :
"dường biển khóc...!"
Em về rồi
biển có còn trong vắt
Hay quặn lòng xoáy từng đợt bão giông ?

Thuyền xa rời
bờ bến cũ hết trông...
Em về đây...
biển một mình ở lại
Lời cầu mong biển bình yên mãi mãi
Từ bây giờ em nhớ biển...
biển ơi !
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 04:48 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015

chỉ có hiện tại là thật



Khaly Cham



hãy nghĩ đến quá khứ
là giấc mơ trống rỗng của sự tưởng tượng
tất cả đều mất hút vào hư không của quá khứ

chẳng thể nào hình dung được
hình thái cứu cánh về mặt tâm linh...
có thể chấp nhận mọi khía cạnh lịch sử
hiện tại thi hài lịch sử đã được lý trí khâm liệm
để nó trở thành một kỳ quan?

dối trá luôn thể hiện qua nhiều bộ mặt
chứng nhân tôn sùng giả hiệu
loài người đang lạm dụng ảo tưởng
không bao giờ có cuộc đời nào khác tốt đẹp hơn
nói về một thế giới khác
ta đang phỉ báng thời gian
khi biết rằng: ta mặc nhiên tồn tại theo từng hơi thở

ta phớt lờ trước cảm xúc sợ hãi pha lẫn bi thương
những kỹ năng thao tác tuyệt vời của phu đào huyệt
không cần biết quá khứ hay tương lai
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 21:29 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết, thơ hay

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

XEM PHIM " TRÒ CHƠI GIẾT NGƯỜI" - AI LÀ KẺ KHỦNG BỐ

Vượt lên chính mình





Tôi vẫn thường xem chương trình vượt lên chính mình vẫn lần nào cảm xúc cũng trào dâng. Cảm động nhất là những đồng tiền mà bà con quyên góp. Những tờ giấy bạc nát nhàu của những người lao động chân chất tương trợ nhau thấm đẫm tình người. Tôi yêu dân tộc tôi, đất nước tôi hơn.


TRÒ CHƠI GIẾT NGƯỜI - GOOD KILL





Khi xem bô phim này, tôi đã tự hỏi : Ai là kẻ khủng bố?
Tôi cảm thấy thương cảm cho người dân Mỹ và những người dân trên các đất nước bị Mỹ xem là " Khủng bố"


Đất nước tôi nhỏ bé
Dân tộc tôi thấp hèn?
So với một nước Mỹ văn minh giàu mạnh và được lắm kẻ xem là " Thiên đường" nhưng tôi nghĩ những người dân lương thiện Mỹ hẳn sẽ phải " xâu hổ" với việc làm gọi là " Chống khủng bố" của Chính phủ họ .
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 20:18 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết, phiếm, TẠP VĂN

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

ý tưởng sự tượng hình


 Khaly Cham


ngực vú đàn bà lộ trần cổ quái
phập phồng triệu năm huyền bí
dưỡng chất cuồng lưu sôi sục
chờ ngày tự nhiên phụt lửa


đàn ông dương vật lập thể khôi hài
cứng cóng gật đầu ngưỡng vọng cảm xúc
luẩn quẩn trí khôn trừng mắt
xác tín dị bản cuộc đời từ khe hở

những sợi lông xoắn xít mượt mịn
uống giọt thời gian âm âm trỗi dậy
hàng triệu cái đuôi ve vẩy đứt lìa
không có vết thương nào rỉ máu[?]

chạy theo chuỗi lượng tử liên tục lóe sáng
trong đường ống dục sắc trơn trượt
có thể hấp lực tự nhiên cuốn hút rụng cánh
nhiều linh hồn đang bay

phát hiện sự luân chuyển dập dềnh
hai tay với không thể sờ được nụ cười
sự trân mình và run đùi
dòng dung nham chảy tràn thơm ngát

TN 11/2012

anh photoshop: Hs Phan Nguyen

Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 03:02 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết, thơ hay

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

Thơ Khaly Chàm – Cách nhìn dị biệt



Phùng Phương Quý





Lời đầu tiên có thể nói rất thật là tôi yêu thơ Khaly Chàm (KLC). Đọc xong tập thơ Tình khúc tặng bạn bè, bỗng nhận ra một Con người thật KLC trong vẻ bụi bặm, khinh mạn bất cần đời. Đó chính là Cách nhìn dị biệt vào cuộc đời bằng đôi mắt dữ dội như tựa đề một bài thơ trong tập. Thơ KLC hầu như không có những tình cảm lãng mạn, hay yêu thương say đắm, bi luỵ tình ái. Cái cách làm thơ tình thông thường của bất kì thi sĩ nào được anh gắn vào nhân sinh quan bản thể đầy ấn tượng.

Khàn hơi thét gọi thinh không
Cõng tình nhảy múa theo dòng biến thiên

(Ru đời thắp lửa)

Nếu kỉ niệm mối tình đầu bao giờ cũng đẹp, thì với KLC lại là vết xước đau nhói đến tận bây giờ, dù đối tượng tình yêu đó là một thiếu nữ hay một vật vô tri hữu tình. Những kỉ niệm loại này rất dễ bị thương tổn, chỉ cần xây xước nhẹ là nhói đau.

Xước lòng một vết tình đau
Gió lay lắt rụng trái sầu ngày xưa

(Một vết tình đau)

Tim cuồng nhịp đập thơ ngây
Dấu hôn một thủa làm trầy trật ta

(Dấu hôn một thủa)

Dù có tỏ ra hoặc mê muội không nhìn rõ hiện thực tình yêu, hoài nghi có thể chưa phải bản chất của KLC.

Bên nào địa ngục – trần gian
Lòng không tưởng vọng ngỡ ngàng chăng em?

(Hỏi giữa cõi người)

Thì cuối cùng kẻ giang hồ bất cần đời vẫn phải tìm điểm tựa của tình yêu cho đời mình.

Xin em nhã tụng lời vàng
Một đời lang bạt quy hàng từ đây.

(Một đời lang bạt)

Tôi đã từng tiếp xúc với nhà thơ, biết anh ăn chay trường mà nhậu “tới bến”, trong lúc “kỳ đa phong” (cờ nhiều gió) thấy anh ngồi đọc thơ tặng bạn nhậu, hoặc lặng im tròn mắt hiền lành nhìn mọi người. Ánh mắt hiền lành của KLC ẩn giấu một “cách nhìn dị biệt”, nó hoài nghi, khinh mạn cuộc thế nhưng lại bi luỵ tình người. Đúng là mâu thuẫn của các nhà thơ. Nó là vòng luẩn quẩn kiếp nhân sinh khi con người chưa thể tìm thấy niềm tin cho mình. Nhà thơ Tagor (Ấn Độ) viết:

“Ngọn cây tìm sự cô đơn ở trên trời
Đám cỏ tìm bạn bè dưới mặt đất”.

Hình như KLC cũng muốn tìm cho mình một không gian riêng, nhưng chưa được.

Đài cao gặp phật Di đà
Thưa ngài: Con đã tụng ca nhục hình
Thà làm hạt bụi nhân sinh
Nếu may rơi xuống bên tình yêu em.

(Thà làm hạt bụi)

Hình như KLC có rất nhiều tâm sự. Anh là người hoài cổ, điều đó dễ nhận ra trong những bài thơ ăm ắp tâm sự, trăn trở thế thái nhân tình. Những xót đau một thời khói lửa chiến chinh chưa thể phai nhoà trong hay hay bất kỳ người lính nào (trong đó có tôi). Chiến tranh để lại hệ quả vô cùng khắc nghiệt cho những tâm hồn nhạy cảm, nhất là những người làm thơ. Sau 40 năm hậu chiến, KLC đã về thăm lại vùng đất Quảng Trị với nhiều tâm trạng khác nhau. Những bài thơ “nói hộ nỗi lòng” anh đầy xúc động như Khúc vô thường; Trên cao Dốc Miếu; Bên dải Trường Sơn; Trên đường quê Cam lộ…đã tạo ấn tượng cho người đọc.

Với tay vịn níu linh hồn
Về như cát bụi theo nguồn nước trôi.


Từ con mắt nhìn đời của tâm hồn say, tạo nên những tứ lạ cho thơ.

Trần truồng sỏi đá lô nhô
Nhập nhằng ảo vọng điên rồ môi hôn

(Giọt buồn hoá sinh)

Cũng có lúc nhà thơ trở lại với bản chất th ật của mình, một KLC hiền lành đáng yêu.

Xoài chua trộn với khô đường
Rượu đế bình dị nỗi buồn cười khinh
Cầu Ngang hoa tím lục bình
Thơ ta đọng lại trên cành bằng lăng.

(Trưa ghé Bình Nhâm)

Với một tài thơ và con mắt xanh nhìn đời ở nhiều góc độ, KLC mang đến cho người đọc những khám phá thú vị về một NGƯỜI THƠ nhiều suy nghĩ, so sánh những được mất của chính mình. Nhưng giá như anh tuyển chọn kĩ lại tập thơ để đừng có những bài trùng lặp về ý tưởng, nội dung thì Tình khúc tặng bạn bè sẽ đẹp hơn nhiều. Tuy vậy cũng xin cám ơn KLC đã tặng thơ và cho tôi được thưởng thức bữa tiệc thơ có nhiều món lạ, hấp dẫn. Vài lời mạo muội chia sẻ, mong được thông cảm. Nhân đây xin giới thiệu bài thơ đầy ấn tượng mà tôi tâm đắc.

CÁCH NHÌN DỊ BIỆT

Đất mưng mủ dưới mặt trời
Cây khô mọc nhánh đá dời chân đi
Tân hôn với gái trụ trì
Ma cô khất thực mâu ni lên rừng
Cầm đàn gảy ngược sau lưng
Hát ru chó dữ nhai từng cọng rơm
Thầy tu tóc dựng bờm sờm
từng bước lộn ngược đụng vòm thinh không
xe chạy trên sóng biển đông
Ma quàng vai quỷ vẽ vòng từ tâm.

(KHLY CHÀM)

Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 04:14 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết, Chân dung, LÝ LUẬN - PHÊ BÌNH

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

Biệt khúc




Tìm nhau chi nữa, anh?
Tháng Mười cơn mưa vụng
Mùa thu vàng hoa cúc
Bầy sẻ trốn rong chơi.

Gọi nhau chi nữa, anh?
Vườn xưa giờ thăm thẳm

Chiếc lá nằm co quắp
Đếm từng mùa biệt ly.


Nhắn nhau chi nữa, anh?
Biển bạc đầu giá lạnh
Sóng trùng trùng ngăn cách
Ngắt nghẹn lời trăm năm.

Biệt nhau chi nữa, anh?
Môi đắng cười ngô nghê
Mắt buồn thôi ngấn lệ
Cơn đau nào chới với...

Đừng tìm nhau, anh ơi
Giá băng đã xuân thì
Để mùa xưa yên nghỉ
Trên đỉnh đời hoang mê.

Tìm nhau chi nữa, anh?


10/2015
Sẻ
Đoản khúc cuối cho người.
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 00:22 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết, thơ hay

Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2015

Đọc thơ Võ Văn Luyến – Người câu bóng mình

khalycham : toi rat it viet bai Nhan dinh Tac pham (khong viet phe binh) chot nho VVL mot trong nhung nguoi Ban tho dat Quang Tri, khi toi di "giang ho" da ghe tham xu so nay.
Đọc thơ Võ Văn Luyến – Người câu bóng mình

Điều quan trọng với từng cá thể, không chỉ ở con người thuộc vào hàng đẳng cấp cao nhất trong “thập loại chúng sinh” nói chung. Có đúng sự sống là trên tất cả? Một khi đã trưởng thành về mặt lý trí và tâm thức, con người thiết lập ra một tương quan vững chãi và sáng tạo. Con người đang hành động là để nhân danh cái tôi trong mọi nỗ lực ý thức. Động cơ thúc đẩy tình cảm của con người đích thực là những động cơ nào? Khó mà trả lời thuyết phục. Có thể (ta) đã và đang nhìn thấy được những lực hấp dẫn và xô đẩy, những yêu thương, hờn giận, những lên cơn, đờ đẫn… là trầm hệ trong sự khám phá muôn thuở trên bề mặt quả cầu đất này.

Võ Văn Luyến – người câu bóng mình đã tìm thấy cái cô đơn diễm phúc đang nhìn sự an bài có trật tự, thi nhân cảm thấy cuộc đời này là một thảm kịch chứ không phải là một thế giới xô bồ hỗn loạn. Ngôn từ thi ca vốn rất giàu nhân tính, đó là một nét chung mà người viết ra những câu thơ luôn rung cảm theo nhịp đập của trái tim: “người đàn ông giết mình bằng thời gian/ bằng những hạt hồng cầu mê ngủ/ bằng những con chữ U chạy nhanh như gió/ úp ngược chiều trái tim.” (Người câu bóng mình – trang 5).

Có cần diễn tả nhu cầu cảm thông và bất khả cảm thông? Mặc nhiên bút pháp thật thân tình của tiến trình sáng tạo luôn phơi bày màu sắc quê hương toàn diện và hiện thực bất biến, những hình ảnh đã hòa hợp vào tâm hồn thi nhân. Một khuynh hướng tự do khai triển không vượt quá giới hạn văn chương thẩm mỹ, và ngược lại không bị giam cầm trong những phổ quyết nhất định của kiếp con người: “Mấy mùa sim hẹn tôi về/ Nắng day dưa nhớ, mưa mê mải tìm …” “Mấy mùa trăng lạc ca dao/ Cỏ hoa chúm chím môi đào dạ thưa…” hay là một phản tỉnh vỗ về?: “Nẻo vui phố cưới cơn mê/ Chiều xa ngồi vớt câu thề trôi sông…”(Khúc trầm-Gửi miền sương ngọt – trang 11&12).

Có một thứ ánh sáng tinh tuyền xuyên thủng vòm trời tiên thiên của linh hồn thi nhân. Chính vì vậy, nó xác định và tập hợp những gì được gọi là phức số định mệnh , để rồi hòa nhập vào ý thức thượng đẳng: “Khi những sợi mưa tơ giăng trước nhà/ Những nụ xuân nói điều chi rất khẽ…” một khi sự vận dụng của trí tuệ hiện thể: “Tuổi chín mươi ngày gần tháng xa/ Đong mưa nắng ủ mầm hạt nhớ/ Đêm ngắn hơn chiêm bao/ Tự tình mẹ với ngọn đèn trăn trở”… (Mẹ ơi xuân đến rồi kìa – trang 13&14).

Thi nhân không thể trầm mình vào lòng một vũ trụ với trí tưởng tượng khôi hài. Vì sao? Bởi lẽ sự sáng tạo sẽ hình thành một kích độ khởi diễn cường điệu trong từ chương thi ca giả tạo. Làm thế nào để tìm cách diễn tả được bối cảnh thiên nhiên thực tại? Không cần phải toan tính sắp xếp… thiên nhiên luôn tồn tại và thật gần với con người. Chỉ có những tinh thần phá chấp mới thể hiện rõ cái thiên chức khảo sát và tạo ra thứ ngôn ngữ rực rỡ sắc màu: “Những con chim mang mùa đông đi biệt/ Hàng cây tự tình tay gối gió đêm/ Mắt lá thẳm câu thơ chừng canh tết/ Tuổi khói sương cúi vai mẹ rưng thềm”…(Xuân thức – trang 18&19).

Con người dùng ngôn từ hoặc hình ảnh… để khám phá ra một thế giới siêu việt. Đó chính là mối tương quan mật thiết của nhiều văn-nghệ sĩ, mọi sự cố gắng để được hòa mình với trật tự thiên nhiên bất di bất dịch, có thể hy sinh cả một đời người và nghĩ cái chết là để trở về đại ngã. Sự cấu tạo ngôn từ đều phải được thanh lọc, một khi tâm hồn hết vẩn đục ánh lên sáng ngời: “Dòng sông tự mình rõ nắng mưa ấm lạnh, mặc rối nhiễu giông gió mây vần, mặc sáng tối vây quanh, mặc suối khe dự cuộc chia phần…Dòng sông ơn biển thẳm non cao, ơn chí bền tình sâu đất lặng, ơn tuổi thơ thuyền giấy, ơn con chuồn chuồn tin cậy, ơn tóc xỏa mái nhì mái đẩy, ơn đôi bờ bồi lở sinh thành” (Tâm thức xuân – trang 22).

Nghệ thuật đã được khẳng định, là cảm giác của trường tượng trưng nhưng đem kết tinh lại theo một tinh thần nghiêm khắc, có thể sẽ đạt đến mức lấy sự trầm tư mà thấu triệt nội tâm và ngoại giới: “Khe Sanh giọt sương không tan/ Long lanh dưới tán lá rợp/ Tôi có bốn mươi tám giờ tơ nõn diệp lục/ Nhói giấc mơ trốn tìm” Sao lại chỉ bốn mươi tám giờ. VVL có đúng là một thi nhân cô đơn hay đã tràn đầy hạnh phúc? Một lối viết trải nguồn tâm sự: …“Khe Sanh đập nhịp chập chùng/ Câu thơ ướm tà áo mỏng/ Ngựa hí nhà ai khớp móng/ Kiệu vàng rước một đơn côi” (Khe Sanh mắt chớp – trang 26).

“Ta ngồi đó chờ đợi, không chờ đợi gì cả, chờ đợi vô thể, chờ đợi không chờ đợi – Nietzsche và tiếng nói heo hút của Heidegger …” (Im lặng Hố Thẳm – Phạm Công Thiện dịch). Thi ca xuất phát từ xúc cảm chủ quan trong sự sáng tạo tâm tư, thi nhân luôn vượt lên trên đời sống thực dụng. Tất cả những hiện thể chỉ là cái cớ để thử thách khả năng chính (ta) khi chạm vào ngôn ngữ: “Những núi đồi cỏ xanh ngậm sương/ Có gì đăm chiêu trong mắt ngựa chiến/ Kinh thành sau lưng lửa trời binh biến/ Cháy tâm can . Rạn vỡ đêm dày”…(Sự minh triết trong thành Tân Sở - trang27&28)

Trong khoảng khắc đi tìm vĩnh cửu, thi nhân dừng bước chân để chiêm nghiệm sự mầu nhiệm của đất trời và vẻ vô thường của đời sống, nhưng với niềm tin cùng những rung cảm thì đời sống biến thành sự thật vĩnh tồn: “Biển gọi anh về/ Con sóng trắng miên man ngực bể…Những mắt đèn chong thức vào khuya/ Bóng đổ dài trên cát… Về đây nghe gió ngân vô hồi/ Hạt muối quên có mình làm chứng/ Con tàu quên đếm tuổi đi ngày tháng… (Biển xưng tụng – trang 32&33).

(Khi tiếp xúc có thì cảm thụ có, khi tiếp xúc không thì cảm thụ không”. Đó là nói về tiến trình của sự thay đổi phù hợp với các tác dụng tức thời. Câu hỏi: “ai tiếp xúc, ai cảm thụ” nếu đặt ra sẽ không hợp lý vì cho dù sự suy tưởng theo cách quy giản đến vô tận thì cái “ai” làm chủ thể này vẫn không thể xác định được… lời giảng do Gotama Siddhatha). Một sự tái tạo tư tưởng mãnh liệt, những gì thấp hèn “rất ký sinh” nó được chuyển thể thành thứ chất liệu từ chương tinh túy: “Những con rận lạc nhau trong rừng tóc hoa râm/ Trăm năm ngàn năm trước vẫn còn ngơ ngác…Những con rận yêu nhau có theo mùa không nhỉ/ Có hờn ghen khi tranh chấp bạn tình?…Tôi rỗng không chốn hoang đường nắng đổ/ Ngọn gió nào cũng thổi phía xa xôi. (Gió thổi phía hoang đường – trang 36&37).

Quá khứ sẽ tái hiện lại khi (ta) hoài niệm hay trong giấc mơ… chính là sự mạc khải làm cho văn-nghệ sĩ hiểu rằng đời sống có cái gì rất đáng sống, cho dù tiềm thế đang ngủ vùi dưới lớp bụi thời gian, nhưng nó sẽ được thể hiện trong tâm trí của con người: “Bọc trong hạt cát trắng tinh/ Từ tâm soi tỏ dáng hình quê hương/ Nắng mưa dầu dãi vô thường/ Cao sâu chín chữ tạ ơn sinh thành” (Tạ ơn sinh thành – trang 42).

Võ Văn Luyến cấu tạo nét chân thực ở bên trên thực tại đời sống, thi nhân đã làm nổi bật yếu tính đời sống. Không thể tìm thấy nỗi bất bình với mọi người và bất bình với cái tôi. Niềm tự hào chính mình trong sự yên lặng và trong sự cô đơn của bóng đêm: “Khi không tự hành hạ mình mất ngủ/ Khi không lũ chó sủa đêm chọc tức…Khi không thấy triết lý kỳ nhông đổi màu đáng sợ/ Khi không kẻ quỵt nợ tình chui vào mặt nạ…Khi không muốn làm ăn mày sang trọng/ Khi không viết những câu thơ vô hồn. (Lan man đêm mất ngủ - trang 66).

Có biết bao người chống lại hoặc tìm phương cách thoát ly ra ngoài hiện tại. Có phải đó là thái độ trú ẩn vào tháp ngà? Chỉ là sắc thái mong manh của tâm tình! Văn-nghệ sĩ là những con người thật sư tự do, họ cố đi sâu vào ẩn mật tiềm tàng: “Ửng trên ngọn nắng không mùa/ Bỗng dưng cơn gió năm xưa xanh màu/ Từ hồn mục rã thương đau/ Ta như mới thấy cây sầu trổ bông. (Hóa hiện – trang 82). Thì hãy cứ giam mình vào mê lộ cô đơn lúc bấy giờ (ta) đã hoàn tất những gì thuộc về ước vọng: “Trời thả một chiếc lá vàng/ Thế là mặt đất nguyện làm mùa thu/ Em đi từ buổi sương mù/ Chiêm bao tôi gặp lời ru vọng buồn.” (Vọng – trang 83).

Văn-nghệ sĩ là người mãi đi tìm những hình thái và câu chữ Đẹp để làm một phương tiện tri thức. Tất nhiên là để tra vấn cái chưa từng biết được ý nghĩa của đời sống. Khi tác phẩm hiện hữu thì nó trở thành: mệnh đề tuyệt đối với khả năng tri thức… “ Với Thi ca, quan hệ với chúng ta như là một kinh nghiệm, nghĩa là một cái gì phải được sống qua. Chúng ta coi đó là một trong những hình thức tối thượng… Vì vậy ta không nên lấy làm ngạc nhiên rằng tình yêu và thi ca hiện thân với chúng ta, hai khuôn mặt cùng chung một thực tại… - Octavio Paz Lozano”.

Người câu bóng mình Nxb Hội nhà văn – 2011 (gồm 67 bài thơ). Những câu thơ tiêu biểu tôi trích ra trong bài viết, là để cảm nhận nghệ thuật thơ Võ Văn Luyến một người “mần” thơ của đất Quảng Trị.

thành phố Tây Ninh - cuối mùa xuân 2014

nha tho Vo Van Luyen

Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 03:29 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết, LÝ LUẬN - PHÊ BÌNH

Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015

Em để dành câu hát dỗ ta vui


 Vũ Xuân Chinh




Trước sau gì
Xuân cũng về thôi
Sao em thao thức hoài
không ngủ
Cứ để
những chuyện buồn năm cũ
đủ ngậm ngùi
ra đi
Ơi ! cái giây phút sau cùng
đã gửi gấm điều gì
Cho khoảnh khắc đầu tiên
chào năm mới
Ta đã sáu mươi mấy lần
chờ đợi
Vẫn bồn chồn
nuối tiếc
tuổi trôi qua
Trước sau gì
mai cũng ra hoa
Em cứ để
Cho lòng mình nói hết
Hẹn với ga đời
Có người không đến kịp
Đón chuyến tàu hạnh phúc
ghé sang đây
Trước sau gì
cũng có một ngày
Ta bật khóc
trước tình em dịu vợi
Tiếng đàn ai
lạc trong đêm vũ hội
Em để dành câu hát
dỗ ta vui

Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 20:27 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết

Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

THÁNG TƯ


THÁNG TƯ - thơ Đan Thụy





Đan Thuỵ


Nắng tháng tư mượt mà như con gái
Rắc hạt vàng trên Dạ Yến Thảo hoa
Em tất bật giữa bộn bề cuộc sống
Lòng vững tin chắp lại những tháng ngày...


***
Tháng tư về ai có còn đón đợi!
Những ngập ngừng, e thẹn, bâng quơ...
Chú bướm xinh chao nghiêng ngày nắng mới
Chim sáo hồn nhiên vui hót mùa về


***
Tháng tư về mênh mang chồi lộc biếc
Rộn ràng bên cánh Phượng tiếng ve ngân
Em nhặt gió gửi theo chiều mong đợi
Giữ vững niềm tin chắp cánh cho đời


***
Tháng tư về cơn mưa rào bất chợt
Gió lao xao mời gọi những hẹn hò
Thảm lúa đồng xanh đang thì con gái
Mơ một mùa vàng trĩu hạt nặng bông



Đàm Thị Hải
Công ty Tây Ninh Cosinco
Hoà Thành - Tây Ninh
Email : damhaitn@gmail.com
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 20:17 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

chỉ đến một lần



Khaly Chàm

tặng bạn bè VHNT Quảng Trị



chỉ đến một lần đứng ngắm dải Trường Sơn
những mộ chí trên đồi cao nghe gió hát
cũng quá đủ để khắc vào hồn ta phiêu bạt
ngậm ngùi sao? Nào dám vẫy tay chào

chỉ đến một lần mới hiểu hết nghĩa thương đau
từng lớp ra đi - đừng bảo rằng ly biệt
bạn bè ơi! Hãy ngâm: “cổ lai chinh chiến…”
nghe đất hồi sinh hơi thở nồng nàn

chỉ đến một lần chạm mặt với Hiền Lương
sông đang nói với ta lời thân ái
tạm biệt nhé hai bờ Bến Hải
con nước hiền trôi hòa vào biển khôn cùng

chỉ đến một lần cảm nhận đất Miền Trung
mưa lất phất rượu mấy tuần chưa đủ ấm
xin cảm ơn bèbạn ta hào phóng
người Miền Trung vai oằn nặng gánh hai Miền…
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 05:57 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015

ĐAM MÊ




Em thương nhớ
cánh phượng hồng ngày ấy
Tháng năm trôi
trong vời vợi ... xa xăm

***
Như chợt nhớ
Thu vàng về chạm ngõ
Hương cúc rạng ngời
thơm hương tóc ai?

***
Chiều tất bật
đón hoàng hôn hấp hối
Hạnh phúc không màu
sao đắng chát bờ môi

***
Em bối rối ...
đợi mùa xưa trở lại
Giọt lệ nào ?
đánh đổi chút đam mê

Đan Thụy
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 01:11 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014

Thức mơ ban mai




• Ta lầm lũi

đi vào nỗi buồn của em
Tìm một dòng sông khát nước
Nơi trú ẩn cuối cùng của những con ốc lạc
Chỉ nghe tiếng thở dài đâu đó vọng lên
Gọi đàn cá ngủ quên

Chết khô trên đất vỡ
Làm sao giữ nỗi cuộc tình đã lỡ
Ta với tay níu lại cho mình
Chút niềm tin chực mất
• Ta lặng lẽ

rơi theo câu thơ của em
Tìm một mặt trời khắc khoải
Nắng có vàng

cũng thấy đường trở lại
Không mục rữa trong đêm
Làm sao hiểu hết được những tiếng chim
Thức mơ ban mai

giữa cánh đồng chiều
Gió gọi mình rong chơi
• Ta mệt mỏi

bơi trong tình yêu của em
Tìm một ngày xưa rạo rực
Những vòng tay thuồng luồng đã trôi ra biển
Không còn con sóng nào

giận dỗi đẩy đưa
Ta lặn xuống đời
Mượn mấy cánh san hô
Để em nép vào
Hối tiếc.

Tây ninh
Vũ Xuân Chinh
Người đăng: phamdinhtructhu vào lúc 08:23 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: Bạn viết
Bài đăng cũ hơn Trang chủ
Đăng ký: Bài đăng (Atom)

Wikipedia

Kết quả tìm kiếm

phamdinhtructhu
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Bài đăng phổ biến

  • Bài 2 : MAI TRONG THI CA
    Nhat chi mai 1./ Thi ca trung quốc Từ ngàn năm trước, hoa mai đã khơi nguồn cảm hứng cho biết bao thi nhân. Hoa mai được nhắc ...
  • AI LÀ NGƯỜI ĐỨNG SAU TẬP ĐOÀN "LỪA ĐẢO " TRẦN ANH LONG AN.
    A.ĐÔI ĐIỀU VỀ CÔNG TY HỒNG ĐẠT VÀ TRẦN ANH LONG AN 1/ Công ty Hồng Đạt Công ty Hồng Đạt Long An chỉ là một doanh nghiệp tư nhân, hoạt động c...
  • Những “con kên kên” trong giới báo chí Việt Nam - kỳ 2
    Nhà báo” Huy Đức, Hoàng Linh, Năm Cam và Ba Tung: Cuộc chơi của tiền và quyền lực ngầm Chúng tôi tiếp tục gửi đến bạn đọc câu chuyện nổi...
  • (không có tiêu đề)
     **Thực hư nghề làm báo: Sự thật và những thách thức** **Sự thật không có đúng sai, chỉ có người sử dụng đúng hay sai!** Bài báo này sẽ mở đ...
  • BLOGER BÀ LÃO VUI TÍNH-- TỪ TÂM NGUYỄN - NGUYỄN'BLOG- HƠN CẢ YÊU THƯƠNG _ MỘT TÊN LẾU LÁO, BỊP BỢM & TUYÊN TRUYỀN CHỐNG ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC CỘNG SẢN
    XIN ĐƯỢC TRÌNH LÀNG MỘT CHUYÊN ĐỀ VỀ BLOGER- BÀ LÃO VUI TÍNH ( HƠN CẢ YÊU THƯƠNG) MỘT TÊN LẾU LÁO, BỊP BỢM TUYÊN TRUYỀN CHỐNG ĐẢNG VÀ NHÀ N...
  • Đi tìm cái tôi đã mất
    PĐTT : Nguyễn khải là một nhà văn tôi luôn kính trọng. Khi đọc " Đi tìm cái tôi đã mất" tôi thật sự thích thú. Ông đã mạnh dạn nó...
  • Hoàng Văn Hoan và vụ thanh trừng sau 1979
    Tác giả: Balazs Szalontai .Tiến sĩ Balazs Szalontai từng dạy ở Đại học Khoa học Công nghệ Mông Cổ và hiện là một nhà nghiên cứu độc lập ở Hu...
  • Điệp viên giỏi nhất của CIA ở VN
    Quân đội Mỹ sử dụng nhiều tình báo trong cuộc chiến Việt Nam Tiếp theo phần một loạt bài về các điệp viên ít được biế...
  • Nguyễn Công Khế
    TƯ LIỆU LỊCH SỬ: Nguyễn Công Khế dùng thủ đoạn ti tiện đuổi Huỳnh Tấn Mẫm ra khỏi nghề báo, cướp ghế Tổng biên tập báo Thanh Niên Nếu nhà b...
  • LỜI XƯNG TỘI DƯỚI GIÁO ĐƯỜNG
    Một đêm cầu nguyện dưới Giáo Đường Lạy chúa nhân từ rũ lòng thương Dang tay cứu vớt linh hồn nhỏ Lỡ trót vươn vào tội lỗi sâ...

NHÓM

  • Ảnh nghệ thuật (32)
  • Bạn viết (52)
  • Báo chí (604)
  • BLOGGER (105)
  • Cảm xạ học (9)
  • Cây bonsai (362)
  • CHÂM (1)
  • Chân dung (75)
  • Chủ nghĩa Hiện sinh (5)
  • CHUYÊN ĐỀ (87)
  • chuyện xưa (70)
  • Cười chút chơi (80)
  • đó đây (65)
  • Đông phương học (118)
  • Đông y (4)
  • Gia đình (1)
  • Giáo dục (94)
  • Hán nôm (20)
  • HỌA THƠ (11)
  • HOÀI TRINH (4)
  • HOÀI TRINH- Măc Tường Ly (1)
  • HỘI HỌA (22)
  • Hôn nhân- gia đình (11)
  • khoa học- kỹ thuật (45)
  • KIẾN TRÚC (5)
  • LSTV (1)
  • Luật (1)
  • LÝ LUẬN - PHÊ BÌNH (347)
  • Mai vàng (10)
  • MỘT ĐỜI THỰC HƯ (18)
  • Nghe nhạc (65)
  • NHẠC (2)
  • NHẠC THƠ (52)
  • Phật học (141)
  • phiếm (436)
  • Sống (366)
  • TẠP VĂN (302)
  • Tập Thơ (11)
  • Tây ninh (1)
  • Tham nhũng (64)
  • Thế giới (145)
  • THƠ (98)
  • THƠ CHÂM (48)
  • thơ hay (505)
  • Tiếng Việt (59)
  • Triết học (41)
  • Truyện hay (205)
  • Truyện kiếm hiệp (1)
  • TRUYỆN NGẮN (11)
  • Tư liệu (353)
  • Vẽ đẹp Việt nam (28)

Danh sách Blog của Tôi

Nhãn

  • Ảnh nghệ thuật (32)
  • Bạn viết (52)
  • Báo chí (604)
  • BLOGGER (105)
  • Cảm xạ học (9)
  • Cây bonsai (362)
  • CHÂM (1)
  • Chân dung (75)
  • Chủ nghĩa Hiện sinh (5)
  • CHUYÊN ĐỀ (87)
  • chuyện xưa (70)
  • Cười chút chơi (80)
  • đó đây (65)
  • Đông phương học (118)
  • Đông y (4)
  • Gia đình (1)
  • Giáo dục (94)
  • Hán nôm (20)
  • HỌA THƠ (11)
  • HOÀI TRINH (4)
  • HOÀI TRINH- Măc Tường Ly (1)
  • HỘI HỌA (22)
  • Hôn nhân- gia đình (11)
  • khoa học- kỹ thuật (45)
  • KIẾN TRÚC (5)
  • LSTV (1)
  • Luật (1)
  • LÝ LUẬN - PHÊ BÌNH (347)
  • Mai vàng (10)
  • MỘT ĐỜI THỰC HƯ (18)
  • Nghe nhạc (65)
  • NHẠC (2)
  • NHẠC THƠ (52)
  • Phật học (141)
  • phiếm (436)
  • Sống (366)
  • TẠP VĂN (302)
  • Tập Thơ (11)
  • Tây ninh (1)
  • Tham nhũng (64)
  • Thế giới (145)
  • THƠ (98)
  • THƠ CHÂM (48)
  • thơ hay (505)
  • Tiếng Việt (59)
  • Triết học (41)
  • Truyện hay (205)
  • Truyện kiếm hiệp (1)
  • TRUYỆN NGẮN (11)
  • Tư liệu (353)
  • Vẽ đẹp Việt nam (28)

Lưu trữ Blog

  • tháng 12 2012 (114)
  • tháng 1 2013 (4)
  • tháng 3 2013 (6)
  • tháng 4 2013 (27)
  • tháng 5 2013 (54)
  • tháng 6 2013 (61)
  • tháng 7 2013 (55)
  • tháng 8 2013 (40)
  • tháng 9 2013 (145)
  • tháng 10 2013 (271)
  • tháng 11 2013 (123)
  • tháng 12 2013 (130)
  • tháng 1 2014 (11)
  • tháng 2 2014 (34)
  • tháng 3 2014 (109)
  • tháng 4 2014 (135)
  • tháng 5 2014 (107)
  • tháng 7 2014 (73)
  • tháng 8 2014 (55)
  • tháng 9 2014 (43)
  • tháng 10 2014 (79)
  • tháng 11 2014 (113)
  • tháng 12 2014 (112)
  • tháng 1 2015 (53)
  • tháng 2 2015 (35)
  • tháng 3 2015 (85)
  • tháng 4 2015 (102)
  • tháng 5 2015 (97)
  • tháng 6 2015 (113)
  • tháng 7 2015 (157)
  • tháng 8 2015 (193)
  • tháng 9 2015 (4)
  • tháng 10 2015 (29)
  • tháng 11 2015 (67)
  • tháng 12 2015 (120)
  • tháng 1 2016 (20)
  • tháng 2 2016 (25)
  • tháng 3 2016 (45)
  • tháng 4 2016 (70)
  • tháng 5 2016 (94)
  • tháng 6 2016 (130)
  • tháng 7 2016 (78)
  • tháng 8 2016 (140)
  • tháng 9 2016 (119)
  • tháng 10 2016 (102)
  • tháng 11 2016 (54)
  • tháng 12 2016 (34)
  • tháng 1 2017 (8)
  • tháng 2 2017 (8)
  • tháng 3 2017 (26)
  • tháng 4 2017 (8)
  • tháng 5 2017 (20)
  • tháng 6 2017 (27)
  • tháng 7 2017 (33)
  • tháng 8 2017 (20)
  • tháng 9 2017 (16)
  • tháng 10 2017 (28)
  • tháng 11 2017 (25)
  • tháng 12 2017 (17)
  • tháng 1 2018 (20)
  • tháng 2 2018 (10)
  • tháng 3 2018 (15)
  • tháng 4 2018 (7)
  • tháng 5 2018 (12)
  • tháng 6 2018 (14)
  • tháng 7 2018 (11)
  • tháng 8 2018 (4)
  • tháng 9 2018 (23)
  • tháng 10 2018 (4)
  • tháng 11 2018 (7)
  • tháng 12 2018 (1)
  • tháng 1 2019 (1)
  • tháng 2 2019 (3)
  • tháng 3 2019 (4)
  • tháng 4 2019 (1)
  • tháng 5 2019 (1)
  • tháng 6 2019 (5)
  • tháng 7 2019 (2)
  • tháng 9 2019 (1)
  • tháng 11 2019 (1)
  • tháng 1 2020 (4)
  • tháng 2 2020 (3)
  • tháng 3 2020 (4)
  • tháng 4 2020 (1)
  • tháng 5 2020 (2)
  • tháng 7 2020 (2)
  • tháng 8 2020 (2)
  • tháng 9 2020 (6)
  • tháng 10 2020 (6)
  • tháng 11 2020 (3)
  • tháng 1 2021 (3)
  • tháng 2 2021 (1)
  • tháng 4 2021 (1)
  • tháng 5 2021 (4)
  • tháng 6 2021 (2)
  • tháng 7 2021 (1)
  • tháng 8 2021 (4)
  • tháng 9 2021 (2)
  • tháng 10 2021 (1)
  • tháng 11 2021 (1)
  • tháng 2 2022 (1)
  • tháng 3 2022 (2)
  • tháng 4 2022 (1)
  • tháng 7 2022 (4)
  • tháng 8 2022 (2)
  • tháng 10 2022 (4)
  • tháng 11 2022 (2)
  • tháng 12 2022 (3)
  • tháng 1 2023 (4)
  • tháng 3 2023 (3)
  • tháng 5 2023 (1)
  • tháng 8 2023 (3)
  • tháng 9 2023 (2)
  • tháng 10 2023 (3)
  • tháng 11 2023 (7)
  • tháng 12 2023 (1)
  • tháng 7 2024 (1)
  • tháng 10 2024 (2)

Tổng số lượt xem trang

Giới thiệu về tôi

phamdinhtructhu
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Bài đăng phổ biến

  • CHUYỆN " QUÝ BÀ" MUA DÂM- PHẦN 1
    Trước đây tôi đã nghe rất nhiều chuyện lạ ở VN: nào là chuyện “ông ăn chả, bà ăn nem”, nào là "Hội những máy bay bà già thích thị...
  • Cách chăm sóc cây bông trang nở hoa tuyệt đẹp
    Bông trang trong trang trí và nghệ thuật Bonsai Mọc thành từng bụi to và cao hơn hai mét. Bông trang lá to nhiều màu hơn như màu hồng, cam, ...
  • Phọt phẹt và "bựa"
    *  Phọt phẹt Người mẹ cứ "vạch vú" ra bắt con bú, thằng con không chịu cứ khóc. Ông nội ngồi bên dỗ cháu: "Bú ngoan đi cháu...
  • “Đạo bất đồng bất tương vi mưu”
    Khổng Tử từng đến kinh đô nước Chu, thỉnh giáo Lão Tử về Lễ chế. Một ngày, Khổng Tử cưỡi một chiếc xe cũ do trâu kéo, lắc la lắc lư tiến vào...
  • Nguyễn Công Khế
    TƯ LIỆU LỊCH SỬ: Nguyễn Công Khế dùng thủ đoạn ti tiện đuổi Huỳnh Tấn Mẫm ra khỏi nghề báo, cướp ghế Tổng biên tập báo Thanh Niên Nếu nhà b...
  • Những “con kên kên” trong giới báo chí Việt Nam - kỳ 2
    Nhà báo” Huy Đức, Hoàng Linh, Năm Cam và Ba Tung: Cuộc chơi của tiền và quyền lực ngầm Chúng tôi tiếp tục gửi đến bạn đọc câu chuyện nổi...
  • Sự Thật Về Đại Học Fulbright
    TS Nguyễn Kiều Dung Lời mở đầu: Cựu TT Phan Văn Khải nhầm rồi. Ông muốn thành lập đại học đẳng cấp quốc tế thì phải hỏi các giáo sư, các nh...
  • (không có tiêu đề)
    1 - NHƯ NHỮNG DẤU YÊU 2- TA GỌI TÊN EM “DỊU DÀNG NGỰC BỰ 3- MÁNG CŨ  4-NỤ TÌNH E ẤP SƯƠNG MAI  5- THƯƠNG  6-NGƯỜI ĐÀN BÀ NGÂY THƠ 7- EM HỌC...
Chủ đề Đơn giản. Hình ảnh chủ đề của luoman. Được tạo bởi Blogger.