10-NGỦ ĐÔNG   
Mùa đông rớt giọt sầu 
nặng lòng lữ thứ biết về đâu 
phố nâu màu mắt nhòa bóng đậu 
chim câu nhạt ảnh lạc đường bay   
Gió thiêm thiếp ngủ trời quên nắng 
cỏ may run rẩy dưới tượng đài 
còn ai gãy khúc bi ai 
đánh thức ban mai vực dậy ngày   
Dòng sông im ỉm neo con sóng 
lạnh cóng con đò vắng tóc mây 
em bỏ hồn xuân ở nơi này? 
tình tôi hứng đặng giấc đầy đủ đông       
13-HOA RÊU   
Đời chôn dưới đáy địa đàng 
trăng vàng chênh chếch hở hàng giấc mộng 
sầu ngoi in suối nước trong 
xiêm y trút bỏ nỗi lòng từ bi   
Mùa thu cởi áo ra đi 
gót chân đạp dấu biệt ly nát nhừ 
cỏ non ngóc đầu tư lự 
cổ thụ lừ đừ dư dứ lá khô   
Ta vùng vẫy trong chiều thô lổ 
xô bóng tàn ngã đổ hồn yêu 
mộ sâu tắm gội cô liêu 
tình sầu nở đóa rêu xanh ngày         
15-CHƠI VỚI THƠ...     
Chơi với thơ là chơi với lửa 
đốt xác thân chăm bón linh hồn 
nở trên cánh đồng tự do đóa hoa Anh Túc 
đầu độc trái tim mê hoặc tình   
Chơi với thơ là chơi với nước 
vắt tủy xương tuôn chảy thành sông 
đưa yêu thương vào miền biển động 
cho con sóng mềm lòng vỗ bờ đá xanh rêu   
Ta đặt cược tử sinh vào ảo mộng 
em mở sòng không cho ta đặng thắng thua 
nếu ta thắng -chữ kia xin trao lại 
còn ta thua- nghĩa này xin em hãy vùi sâu...       
17-    
18-RESTORE   
Có một ngày tôi cố tình delete 
Nhưng lại quên không nhấn Empty 
Để con tạo Restore trở lại 
Nên bây giờ tôi hóa vô tri   
Văn chương trả lại cho trời 
Xác thân trả lại cho người bán tro 
Chỉ còn một chút hồn trơ 
Vất va, vất vưởng nào mơ làm người? 
19-BÓNG XUÂN   
Xuân cận kề bên má 
tình ta nào có đươm hoa 
em vẫn là người lạ 
hương thầm da diết khoảng trời xa   
Phố chong đèn đêm lạnh giá 
Xá đợi mơ hơi thở mặn mà 
ánh trăng tà soi kẽ lá 
mảnh đời ta rệu rã phôi pha   
Xuân ngọc ngà bóng yêu ma 
đặt môi hôn lên tàn tạ 
ta với ta xa xôi quá 
kìa ai hát khúc tình ca       
22-HẮT XÌ     
Một luồng gió lạnh luồn qua cửa sổ 
Tắc kè thức giấc kêu vang 
ta rùng mình "hắt xì" vài chục cái 
mới hay trời đã ban mai   
Thời trai trẻ thỉnh thoảng" hắt xì" 
lũ bạn cười bảo người yêu mày nhắc 
còn bây giờ ta biết chắc 
phổi như con lắc khô hạn từng ngày   
Năm ngón tay hai ngón ố vàng 
ta vẫn đầu độc mình với khói si 
đêm đốt thuốc nuôi thừa mộng mị 
ngày hút bụi đường chăn xác thân hư   
Dòng sông đời nhiễm đầy độc tố 
năm ngón tay hai ngón ố có là đâu 
chỉ tội mùa thu quá u sầu 
lá vàng queo quắt dấu bể dâu   
Thôi thì bói quẻ " hắt xì" chơi : 
"hắt xì" tiếng một chắc nợ đòi 
tiếng đôi liên tục hẳn nhớ người thương 
ba tiếng dập dồn kẻ thù sẽ đến 
bốn tiếng "la -phan" thần chết tìm về   
Qua rồi giấc ngủ chán chê 
sống thừa đã lắm nên mê ' hắt xì"     
 23-"    
24-XUÂN YÊU     
Xuân này mai nở nhân đôi 
có nàng kiều nữ lôi thôi theo về 
theo về với cả đam mê 
đam mê hoang dại miền quê bốn mùa   
Bốn mùa thỏa thích nô đùa 
nô đùa như thuở hái mua kén chồng 
kén chồng ở tuổi lông bông 
lông bông như gã trồng Hồng bến sông   
Bến sông con sóng phải lòng 
phải lòng hồng nở hương nồng ái ân 
ái ân trời đất hiến dâng 
hiến dâng hồn xác tế thần tình yêu     
25-GIÓ XUÂN   
Tuổi về cùng gió 
chò hỏ ngồi trông 
bếp lửa ửng hồng 
hỏi lòng xuân chín hay chưa?   
Tình qua song cửa 
đếm bước nhân duyên 
có con gõ kiến 
phá ổ mùa đông   
Vú sửa căng bóng 
hương bay vào mộng 
vị ngọt thơm nồng 
lòng xuân đầy nhớ mong   
Sao em chưa chịu lấy chồng? 
để tôi phải gửi vào phòng gió xuân...     
26-NGỦ ĐI EM...     
Ngủ đi em cho mộng căng buồm 
thuyền ra sông lớn xuôi dòng biển xanh 
Ngủ đi em cho gió hiền lành 
dang tay bế lá nhuộm vàng mùa thu   
Ngủ đi em cho trọn phong lưu 
đội trời đạp đất chu du cõi người 
ngủ đi em cho giọt tình rơi 
buồn vui thấm gối đơn côi nồng nàn   
Ngủ đi em cho lộ dung nhan 
thật thà về với thế nhân địa đàng 
ngủ đi em cho đặng ái ân 
trái tim mở cửa hiếng dâng hình hài   
Ngủ đi ta cho đủ tàn phai 
cho em ở mãi thiên thai động vàng     
27-  
28-ĂN MÀY DUYÊN NỢ   
Ngày to hó 
tiền không có 
buồn như con chó gầm giường 
em thương xin hãy nhún nhường 
chia mây xẻ gió cho vừa lòng nhau   
Đêm nhốn nháo 
bụng cồn cào 
đói như lũ gián bụng bầu 
em có lòng xin hãy khẩn cầu 
ông tơ bà nguyệt về hầu trời cao   
Nhớ chàng Mặc Tử bịnh đau 
bán cả trăng vàng cũng chẳng ai mua 
" Con vua thì lại làm vua 
con sãi ở chùa thì quét lá đa" (*)   
Nhân gian bốn bể tà ma 
ăn mày duyên nợ cũng là phận dân   
(*) ca dao   
29-HƯƠNG CÔ PHỤ     
Mùi hương thiếu phụ cô phòng 
vừa cay con mắt vừa nồng con tim 
ban mai thi thoảng dỗi hờn 
đêm sâu dằn vặt nỗi lòng hiến dâng   
Bốn mùa mưa nắng lần khân 
vào ra giấc mộng gối chăn gọi tình 
nửa phiêu linh nửa nguyên trinh 
bềnh bồng mây gió gập ghình sóng xô   
Thờ ơ phố chợ xô bồ 
tơ hơ góc đợi giả vờ ngây ngơ 
lượn lờ rơi xuống câu thơ 
đậu vào nỗi nhớ lẳng lơ khuyết tròn   
Mùi hương thiếu phụ không chồng 
làm cay con mắt làm nồng con tim 
lim dim hơi thở ta tìm 
bông hoa hàm tiếu gợi tình mãn khai     
30-EM- NGƯỜI ĐÀN BÀ DẪN LỐI TRÁI TIM     
Ta nhắm mắt tìm em trong bóng tối 
người đàn bà của xứ sở đơn côi 
người đàn mang trái tim nguồn cội 
người đàn bà với tội lỗi đam mê   
Trong giấc mộng trăm năm hiến tế 
người đàn bà lõa thể chân quê 
người đàn bà khiến vầng trăng vay lệ 
người đàn bà khiến mặt trời trả bóng thế nhân   
Ta nhắm mắt tìm trong vô tận 
thuở hồng hoang nào ai biết trái ngang 
chỉ thật thà em ăn trái cấm 
sinh thành ta trong khát vọng yêu thương   
Em- người đàn bà của thiên đường phạm tội 
đọa đày trong bóng tối dẫn lối trái tim ...     
31-TẶNG TA MỘT CÀNH HỒNG     
Tiếng chim hót hừng đông 
nắng ấm tựa cửa lòng 
bên ly cà phê nóng 
một cành hồng nhú bông   
Đêm còn trong giấc mộng 
nhìn gió rét ngoài song 
ký ức về náo động 
xôn xao bến chờ mong   
Bóng ta soi đục trong 
dòng đời trôi nhếch nhác 
ánh trăng vàng bàng bạc 
tình lưu lạc mênh mông   
Tiếng chim hót trong lồng 
mặt trời lên lầu vọng 
chừng như xuân lấy chồng 
tặng ta một cành hồng     
32-XUÂN CHÍN     
Không gian 
thời gian 
nào hiện hữu 
khi trái tim yêu đã nồng nàn 
anh đâu còn vội vàng cầu vọng 
đi trong giấc mộng tìm kiếm nàng tiên   
Xin được làm người điên giữa mọi miền 
dọn vườn tình ái đón nhân duyên 
em có đến hay là không đến 
hoa ái ân vẫn nở bên thềm   
Không có ngày 
cũng chẳng có đêm 
chỉ có trái tim êm đềm lắng đọng 
theo dòng sông chảy về biển rộng bao dung   
Lại một mùa Xuân chín 
trái Địa đàng lung linh 
đợi em cắn trái tình 
cho loài người tái sinh     
33-Ô CỬA ĐỢI     
Thành phố so đo 
nắng mưa co rúc 
mắt em hun hút góc chiều trông 
ô cửa đợi khép hờ khát vọng 
tường rêu phong bóng rỗ mênh mông   
Gió chạy rông kiếm tìm con sóng 
vỗ bến lòng an ủi hoàng hôn 
đêm bế bồng tóc ru gối mộng 
vồng ngực căng phồng dấm dúi yêu thương   
Trái tim tan chảy vô thường 
sầu tuôn xuống phố náo nương chân người 
ở đi chỉ mỗi môi cười 
trên ô cửa đợi một đời đầy vơi     
34-NHỮNG BÔNG HOA HỒNG CHƯA CÓ CHỦ     
Lại một ngày Valentine 
những bông hoa hồng anh trồng nào biết tặng ai 
em xa rồi...xa xa mãi 
tình đã trao ai 
đêm dài đắng cay   
Ngày Valentine 
cơn say cháy đỏ 
rực rỡ màu tim 
những bông hoa hồng kiếm tìm 
bàn tay hái tặng bàn tay   
Ngày Valentine 
những bông hoa hồng anh hái 
cắm đợi chờ trang trải 
nợ tình nhân...     
35-VÌ TÔI ĐÃ CÓ EM RỒI     
" Chúa đã bỏ loài người 
Phật cũng bỏ loài người" * 
Thì thôi em hãy cùng tôi tươi cười   
Mỗi sớm mơi 
chiếc áo tôi mặc còn thơm mùi tóc 
ly cà phê tôi uống ngọt vị môi em   
Trưa êm đềm 
nóng bát canh 
chén cơm tôi ăn 
ấm áp tay cầm   
Chiều rơi trên đồi 
hoa sim nở rồi 
chân em dắt díu 
hoàng hôn yên bình   
Đêm chong đèn 
em se sợi tình 
xương mai mình hạc 
trăng ghen dỗi hờn 
" Chúa đã bỏ loài người 
Phật cũng bỏ loài người " 
Thì thôi kệ nhé! 
vì tôi đã có em rồi   
(*) Trịnh Công Sơn     
36-SAO CHÚNG MÌNH KHÔNG THỂ Ở BÊN NHAU     
Ta và em có điều chi khác biệt 
để chúng mình không thể bên nhau 
để trái tim đau đớn khát khao 
để hoàng hôn tím màu thương nhớ   
Em yêu những nụ hồng hé nở 
yêu cái lạnh của mùa đông tuyết rớt hững hờ 
yêu câu thơ cháy bùng ngọn lửa 
yêu tiếng hót loài chim thorn birds dại khờ   
Ta yêu đêm thu trăng mờ lá rụng 
yêu đến tận cùng sự tuyệt vọng linh lung 
yêu ngọn gió lưng chừng khiến mùa xuân lấp lững 
yêu bóng chữ ngập ngừng hò hẹn thiên thai   
Chung một nỗi sầu ngẩn ngơ tròn khuyết 
lại chẳng song hành nhật nguyệt chung đôi 
em không nói và ta chưa bao giờ hỏi 
sao chúng mình không thể ở bên nhau!   
Dòng sông đời vẫn cuồn cuộn tuôn trào 
gió vẫn ngao du chân trời góc bể 
nào có u mê để vụng về kể lể 
yêu mãi trường tồn ở cuối chân quê...       
37-HÃY YÊU ĐI EM   
Hãy yêu đi em để quên nỗi đau xác thịt 
Trăng không còn cô tịch 
đêm thôi tịch mịch tiếng dế gọi tình   
Hãy yêu đi em để sóng yên bình 
tâm thanh thịnh nhìn đời nhục vinh 
hạnh phúc phục sinh trong thương và nhớ 
đau đớn vày vò nở đóa hoa xinh   
Hãy yêu đi em để quên người phụ bạc 
giọt lệ trang đài nào khóc dối gian 
em hãy mở trái tim cho ánh sáng ngập tràn 
đôi chân dẫn lối thiên đàng em lên   
39-VÀ TÔI ĐÃ YÊU     
Em đã cho tôi 
một vùng trời thơ mộng 
Em đã cho tôi 
một cuộc sống yên bình 
Em đã cho tôi 
một trái tim định hình 
Em đã cho tôi 
một linh hồn ba sinh   
Tôi đã quên những cuộc tình đầy toan tính 
Tôi đã quên những danh lợi hư vinh 
tôi đã quên lòng muộn phiền hận thù 
và tôi đã quên đời mê mụ mong cầu   
Tôi đã yêu 
như yêu lại mối tình đầu 
Và tôi đã yêu 
yêu cả giấc ngủ... nghìn thu     
40-BẾN XUÂN   
Trên cành nắng quái 
đôi bướm lượn bay 
ong say hút mật 
xuân tất bật xiêm y   
Gió tỉ ti 
rung cánh mai vàng 
tình rơi hoang đàng 
trên chuyến đò ngang   
Bến xuân chạng vạng 
dòng sông mơ màng 
ta buông thời gian 
câu đời quên lãng     
41-  
41-TÌNH Ở ĐÂU?     
Tình đã ở đâu để Phố buồn 
hoa Mai rớt cánh giữa chừng Xuân 
gió thả lên mây màu tóc trắng 
chiều buông sương khói lệ trào dâng   
Nỗi nhớ thiêu thân dưới ánh đèn 
phồn hoa nhộn nhịp bóng bon chen 
ta vẫn lọc lừa trong ngõ hẹn 
đợi phút Xuân tàn nhặt xác tim   
Tình đã ở đâu để Phố chìm 
dòng sông lặng sóng tự tình đêm 
dưới đáy mong chờ ta tan tác 
bởi ánh trăng xiên thấu hẹn thề     
42-EM VẪN ĐỨNG TRÔNG CHỪNG HẠNH PHÚC     
Ta đã đi qua bao khát vọng 
trầm tích đam mê ở cuối chân trời 
nơi em đứng trông chừng hạnh phúc 
bằng niềm tin mở cửa thiên đường   
Ta uống cạn đôi bầu nhật nguyệt 
rửa nhục vinh trong suối trinh tuyền 
phơi trái tim trên thảm cỏ mềm 
neo linh hồn vào cây thánh giá   
Ta hóa đá nỗi buồn ly biệt 
gửi niềm vui cho gió núi mây ngàn 
vùi ước mơ xuống cánh đồng sự sống 
sau một kiếp người cày xới cô đơn   
Em vẫn đứng trông chừng hạnh phúc 
với đôi chân dẫn lối thiên đường...     
43-LỘC XUÂN     
Xuân cởi xiêm y chiều gió lộng 
mái tóc em bồng bảy sắc cầu vồng 
ta bên thềm mộng nghe lòng biển động 
con sóng đục trong dồn dập vỗ bờ mong   
Mai tung cánh bướm tận tầng không 
mắt đời gánh gồng phố cũ rêu phong 
cánh cửa thiên đàng em nào đóng 
khiến ta run rẩy giữa chênh chông   
Bóng ôm chầm đất gieo mầm sống 
xuân nẩy lộc trời đón tình rơi 
nơi ta đứng đợi thiên thần tới 
có bước chân người nhẹ lả lơi...     
44-MẬT KHẨU TÌNH 
Em không trao mật khẩu 
sao dám đăng nhập vào 
sẻ chia kho sầu muộn 
chứa lệ tình trong tim   
Những ký tự em định 
ta có thể kiếm tìm 
nhưng mũi chỉ đường kim 
phải được em lập trình   
Bao phen ta dự tính 
liều mình làm hacker 
sợ tim em vụn vỡ 
đành chép thành câu thơ   
Em ơi bao giờ mở 
mật khẩu duyên phận này 
để cho ta gánh đỡ 
một nửa đời ...tàn phai     
45-TÌNH MUỘN     
Bao giờ chim mới sổ lồng 
bay về cánh đồng có kẻ ngồi mong 
dòng sông dòng đời rồi chảy cạn 
lộ trái tim yêu dưới đáy sầu   
Vầng trăng thả lá diêu bông 
em ở bên chồng có mộng qua sông 
lồng son khóa vàng bạc đóng 
ta có tấm lòng nào mở được đâu 
Bao giờ chim mới sổ lồng 
cho ta xin cọng lông hồng làm vui...     
46-NÀY XUÂN ƠI ! 
Này Xuân ơi! 
chớ vội bỏ đi 
cho tôi còn kịp ngỏ lời yêu thương   
Yêu em 
yêu đã đủ đường 
mà sao lóng ngóng mỗi đường nhà em   
Có phải vì đường nhà em trải thảm nhung mềm 
mà chân tôi lỏm lồi sỏi đá 
có phải vì đường nhà em có nhiều tình yêu đứng đợi 
mà tim tôi chưa một lần sám hối ăn năn 
Có phải vì đường nhà em rực rỡ sắc màu tội lỗi 
mà tình tôi quen theo bóng trăng tàn   
Có phải vì... 
tôi chưa đủ ngang tàng 
phá cửa động vàng thả bướm nhân gian   
Này xuân ơi! 
xin chớ lỡ làng 
cho tôi còn có thiên đàng để yêu     
47-NỢ...     
Kiếp này chưa thoát khỏi thân 
đành trong nhân quả mà hành trả vay 
thiện lương tôi sống với ngày 
tĩnh tâm tự tại đón tình đêm sâu   
Trăng ơi, sao mãi u sầu 
cho tâm bối rối mộng cầu hợp tan 
mùa Thu rớt lá nhẹ nhàng 
em tôi cởi áo lỡ làng gửi đâu?   
Khiến tôi nợ đến bạc đầu 
nhân duyên chín kiếp xỏ xâu đợi chờ...     
48-GIẤC MƠ HOA     
Người mặn mà nên tôi khao khát 
người nồng nàn nên tôi đắm đuối say 
năm tháng u hoài trong cơn mê tình ái 
khắc khoải đợi chờ giấc ngủ thiên thai   
Người đã đi rồi tôi còn mang vụng dại 
nhặt lá thu phai sưởi bóng trang đài 
neo hiện tại vào lòng dĩ vãng 
thả tương lai theo gió núi mây ngàn   
Người ngạo nghễ muối mình đến khô cạn 
phơi phận đời đắng chát vị cô đơn 
trao nợ duyên vào định mệnh dỗi hờn 
bóp nát trái tim chết ngạt yêu thương   
Thật thà dẫn lối thiên đường 
kiêu sa người trải con đường mơ hoa 
tôi cắn môi hôn vỡ mặn mà 
linh hồn giập nát tình qua nồng nàn     
49-ĐẾ VƯƠNG NHẤT DẠ   
Lời nói gió bay 
đừng yêu bằng lỗ tai em ạ 
hãy nhìn ra trái tim óng ả 
mỗi thật thà đang mong nhớ môi hôn   
Em đừng trốn trong lời ru của gió 
hãy theo mùa thu vào bến đợi chờ 
để được nhìn nỗi lòng của sóng 
vỗ bờ thương năm tháng chẳng mòn   
Em sẽ thấy con thuyền tình neo đậu 
gối chăn thơm hương hoa bưởi quê nhà 
và em sẽ là hoàng hậu của ngai ta 
đế vương nhất dạ trọn đời nào xa       
50-CHỖ NGỒI...     
Tôi đi tìm chỗ ngồi 
chỉ thấy mênh mông khoảng trống 
trên con đường đời chật chội 
người ta đi rất vội   
Tôi đi tìm khoảng trống 
chỉ thấy mênh mông chỗ ngồi 
trên con đường đời chật chội 
người ta vẫn đi rất vội   
Khoảng trống mênh mông chỗ ngồi 
và chỗ ngồi mênh mông khoảng trống 
tôi đều không có bóng...     
51-VỘI VÀNG ...   
Dòng đời hối hả trước sau 
vội vàng người lướt qua nhau vội vàng 
vội vàng vai chạm đài trang 
gánh mang sợi tóc mỏng manh tơ trời   
Vội vàng chiếc lá rớt rơi 
vội vàng chiều xuống chơi vơi con đường 
đến đi như lẽ vô thường 
chỉ riêng tôi đứng mà thương phai tàn   
Vội vàng ngày tháng thênh thang 
vội vàng em bước cao sang qua cầu 
còn tôi ở lại cúi đầu 
nhìn dòng nước đẩy lá sầu đi đâu...     
52-    
53-MỘT NGÀY NHƯ MỌI NGÀY   
Một ngày như mọi ngày(*) 
tôi dấu đi nhiều ánh mắt của mình 
khi đi qua những đứa trẻ chưa vào hè 
tóc đỏ hoe hứng cái nắng như chẻ tre 
bổ xuống đời 
mưu sinh   
Một ngày như mọi ngày... 
tôi tránh đi những cái nhìn nửa mời nửa xin 
như tránh đi môt cuộc tình 
toan tính   
Một ngày như mọi ngày... 
tôi nhìn theo bóng của mình mà đi 
thờ ơ rơi mải miết 
dưới ánh nắng chì chiết 
mà nghe cái lạnh khóa dần đôi chân   
Một ngày như mọi ngày... 
tôi nghe mùi yêu thương 
chết sình nhân nghĩa 
khiến tôi hắt xì lia lịa 
đêm co mình trong cơn sốt động kinh   
Một ngày như mọi ngày... 
tôi không còn nhận ra thế giới của tôi 
thế giới người tình 
trong câu chuyện cổ tích 
ngày xưa mẹ kể 
con nghe...   
(*) Trịnh Công Sơn     
53-CHỮ...     
Tôi không phải nhà thơ 
Cũng không phải là thợ 
Tôi chỉ là thằng khờ 
Ôm túi chữ ngủ mơ   
Trăng lên, trăng xuống, trăng mờ 
Vẽ sao huyền ảo vần thơ của trời 
Tôi ngồi chờ đợi chữ rơi 
Ghép qua, ghép lại cho đời thêm vui 
Thương em mê muội ngọt bùi 
Thương tôi lủi thủi chôn vùi niềm tin   
Tôi không đủ sức cầu vinh 
Cũng không gánh nổi cuộc tình 
Tôi chỉ giữ được tim mình 
Đừng cho con chữ làm thinh 
Gió, mây, sông, núi điêu linh 
Chữ tôi nhũn giữa chợ tình bán mua   
Em buôn trinh tiết được mùa 
Tôi hong con chữ đã thừa đớn đau       
54-    
55-VỚI TAY     
Với tay chạm đến mặt trời 
nỗi đau cháy sạm chiều âm u 
mưa nào đã cạn lòng sân 
nuốt con sông vào dòng nước lũ   
Miền Trung 
"Chó đâu còn ăn đá" 
gà nào cần có muối để ăn" 
cụ già đôi mắt trắng ngần 
trồi lên hụp xuống tha nhân lòng trời   
Chiếc bè thức tỉnh nhỏ nhoi 
vớt nào được tương lai thế hệ 
quyền u mê chối từ kinh kệ 
hành "ông trời xuống tắm" trần gian   
"Tham lam " rút ruột moi gan 
thiên nhiên nhân ái đành cam phụ phàng 
hỏi trời đất trong mưa lũ 
phận con dân trú ngụ nơi mô?   
Với tay chạm chữ thánh hiền 
mới hay sách nát bạc tiền còn nguyên...     
56-CHỦ NHẬT ĐI CHỦ NHẬT VỀ     
Em thả neo trong lời kinh tịnh độ 
ta treo mình nơi móc áo từ bi 
ngày chủ nhật xiêm y bình dị 
giọt cà phê rơi đáy cốc xuân thì   
Thời gian chi li đếm dòng ký ức 
nỗi nhớ háo hức hớp từng ngụm ngọt bùi 
đời mua vui nhặt hoài ảo mộng 
đêm trăng về có bóng ở ngoài song   
Em hiện diện sau hồi chuông cứu rỗi 
ta buông tình xin xá tội đơn côi 
góc phố rong chơi còn mong mỏi 
bước chân triệu hồi nguồn cội đam mê   
Chủ nhật đi chủ nhật về 
riêng ta vẫn đứng bên lề cuộc đua     
57-LUẬT NGƯỜI     
Em bảo ta là người kỳ dị 
đèn xanh thì dừng đèn đỏ lại đi 
bị công an thổi chỉ cười khì 
móc tiền đóng phạt chẳng xin cho   
Ừ, có lẽ ta quen nếp cũ 
từ cái thuở ngã tư chẳng có luật gì 
ngó trước sau đường vắng mới dám đi 
cộ xe đông quá thì dừng mà nghỉ   
Hay có thể ta là người tự kỷ 
chút bon chen đã thấy sợ rồi 
chốn tranh đua ta đành đứng đợi 
khi vắng người ta lại tự đi   
Ta nào biết luật lệ chi 
nên đâu nhìn đèn xanh đèn đỏ 
lòng tự do để tâm bỏ ngõ 
chuyện đứng đi trông cậy đất trời   
Thói quen ta đã lỗi thời 
em thương thì hãy kịp lời cản ngăn 
đỏ xanh xanh đỏ đỏ xanh 
luật người phân rõ ngọn ngành đứng đi           
59-MỘT CHIỀU HỮNG HỜ   
Chiều nay con chữ vẩn vơ 
ghép qua ghép lại ỡm ờ vô duyên..     
Em buôn son phấn kiếm tiền 
thơ tôi đem bán người điên kẻ khờ 
có ai mua chút thờ ơ 
thương em tôi vội hững hờ bước qua   
Gió đưa lá chết la đà 
xác thân em bán thịt da ai cười 
dở hơi nhúm chữ rụng rơi 
vô tình gió thổi nên lời ngu ngơ...     
60-DÒNG SÔNG CHIA NỬA     
Thương em nửa mảnh tình trôi dạt 
xứ lạ quê người phiêu bạt vần thơ 
rơi chơ vơ giữa đời băng giá 
thẻo đất quê nhà nửa lạ nửa quen   
Con sông buồn xẻ chia hai nhánh 
một nửa về đông một nửa về tây 
như dòng máu hai miền tuôn chảy 
biết bao giờ về một nhịp tim   
Ta rong ruổi dặm trường tìm kiếm 
giữa mênh mông giấc mộng giao mùa 
nhặt chiếc lá thả dòng sông chia nửa 
bến bờ không bồi lở muôn trùng....xa     
61-BÀN DU CA CỦA KẺ KHÔNG NHÀ     
Ta đã ở đây 
trên đỉnh cao sầu muộn 
nhìn dòng sông chết cả đôi bờ 
câu thơ rơi xuống vật vờ 
nhớ thương chẳng đủ dại khờ phục sinh   
Thì thôi bỏ lại ân tình 
vai trần nhật nguyệt một mình phong lưu 
tự do về đi quyến rũ 
mùa thu rớt lá hát ru hải hà   
Bản du ca hoang dã 
của kẻ không nhà 
ngân nga vách đá 
thật thà nở hoa   
Nước non đọng giọt châu sa 
mặn mòi ta uống chén canh luân hồi 
"kiếp sau xin chớ làm người 
làm cây thông đứng giữa trời mà reo"(*)   
(*)Thơ Nguyễn Công Trứ     
61-HÃY ĐƯA ANH VÀO     
Hãy đưa anh vào vườn hạnh phúc 
để nghe đêm rên rỉ phồn sinh 
kích thích cây tình đâm chồi nẩy lộc 
nở hoa thơm đậu trái thật thà   
Da thịt anh sẽ dưỡng nuôi cành lá 
linh hồn anh sẽ ướp mặn mà 
cho con suối nhỏ chảy về biển cả 
ôm một kiếp người độ lương bao dung 
Hãy đưa anh vào để rẩy run 
trái tim thiếu phụ nóng vô cùng 
khối sầu hóa thạch tan vỡ vụn 
lộ mảnh phận duyên đỏ góc đời   
Em hãy đưa anh vào nguồn cội 
bón mầm phôi cha đất mẹ trời 
khơi dòng tinh khiết về muôn lối 
mở cửa thiên đàng đón nhân gian     
62-
63-VỌNG...   
Trăm năm gió núi ru hời 
Linh sơn Thánh mẫu rồi bời ruột gan 
khói nhang cầu vọng giàu sang 
tiếng chuông độ vội thanh âm bạc vàng   
Vong hồn tử sĩ lang thang 
nương mây tìm chốn náo thân mưa bùn 
cầu Quan ba nhịp bung xung 
chiều Xuân lá rụng cát hung phận người   
Trông lên đá lạnh khí trời 
dưới chân run rẩy đất dời mạch long 
tang bồng một thuở non sông 
mọt sâu dục khoét nát lòng nghĩa nhân   
Bình tâm khoác áo cơ hàn 
mà xem gấm vóc khoe khoang Tiên Rồng 
bao giờ Phụng gáy trời đông 
tự do lại đến tháo gông bẻ cùm     
65-GÁNH NỢ THIÊN HÀ     
Ta tìm em trong niềm tuyệt vọng 
ta tìm em trong giấc mộng lá diêu bông 
sa mạc mênh mông đâu là miền bóng 
một ốc đảo xanh em sống yên bình   
Bao nhiêu năm bóng chẳng nên hình 
đội lốt yêu tinh theo dòng nhục vinh 
con sóng vô minh vỗ bờ toan tính 
mang những cuộc tình lần lượt trôi xa   
Bước qua bão giông nghe lòng biển cả 
sầu em rung động bướm hoa 
giây phút giao bôi còn đợi trả 
khiến ta gánh nợ thiên hà tìm em     
66-NGÔN NGỮ YÊU THƯƠNG     
Ta nhận ra em từ câu thơ chiết tự 
những ẩn dụ tình bén lửa giấc mơ 
những ngây thơ giả vờ thục nữ 
cho bóng chữ bay trọn vẹn hình hài   
Hơi thở nồng nàn chưa chạm đã say 
đêm da diết tỉnh mộng lên ngày 
ánh sáng em lặng thầm trang trải 
những buồn vui nhân ngãi kiếp thương vay   
Ta mãi hoài thai một vùng trời thực tại 
nếm cô đơn trong men rượu tri tình 
đợi bình mình đón trái tim ngôn ngữ 
đưa em về với ký tự yêu thương       
67-CHÉN CANH MẠNH BÀ     
Đêm mơ rơi xuống Hoàng tuyền 
đậu lên ghềnh đá Tam Sinh đợi chờ 
con sóng Vong Xuyên vỗ bờ cô độc 
cầu Nại Hà vắng tiếng người qua   
Đài Vọng Hương thấp thoáng bóng ai 
có phải là duyên đoạn nơi này 
chén canh Mạnh Bà thơm nước mắt 
đâu giọt tình ta ngọt đắng cay   
Một bước qua cầu thoát nỗi nhớ 
mà sao không thể nhấc bước chân 
thế nhân lương thiện hà tất sợ 
chỉ bởi lòng yêu chẳng muốn quên   
Em- người đàn bà không tuổi không tên 
gieo câu thơ nỗi nênh thân phận 
vẫn trường sanh khát khao vô tận 
nên ta còn chưa thể uống chén canh Mạnh bà    
68-TÌNH MÂY GIÓ     
Lang thang trên miền khổ hạnh 
nắng hạn phơi thân 
nỗi buồn bốc hơi trắng ngần 
sao mắt em còn chưa xanh?   
Lang thang vào vùng giá lạnh 
cô đơn vỡ tan tành 
mây rơi ướt lá mộ vàng 
sân ga thấm lệ nồng nàn giấc thu 
Trên bầu trời cao khát khao quyến rũ 
ngôi sao nào chiêu dụ ngục tù 
có không em phù du giấc mộng ? 
sợi tơ hồng buộc chặt gió mây   
Tình đưa đẩy đời đầy oan trái 
đắm đuối say mua bán trả vay 
Thu vẫn tàn phai mùa dài thương nhớ 
duyên em tôi nợ gió thổi mây bay     
69-MỞ CỬA NHÂN GIAN     
Thương nằm mở cửa nhân gian 
vén đêm hé lộ thiên đàng em -ta 
thả ong hút trọn mật hoa 
thổi hương mời gọi mặn mà mưa mây   
Sương rơi cỏ uống đủ đầy 
khơi dòng suối ấm ban mai tẩy trần 
đất rung chuyển nhịp ái ân 
dưỡng nuôi nhựa sống trào dâng cõi tình   
Nhân gian mở cửa tử sinh 
vào ra khắng khít bóng hình bất ly 
dương tàn nguyệt tận là chi 
yêu thương ta cỡi gió đi mây về     
70-GIỌT LỆ THI NHÂN     
Kiều về giấc mộng Liêu trai 
tàn phai một nắm tro bay Tiền đường 
hồn lay động sóng vô thường 
người say vớt bóng lùa thương vỗ bờ   
Bến mơ sương trắng lệ mờ 
khói mang nhân ảnh ậm ờ thịt da 
gió se se lạnh dáng ngà 
đêm bay rờn rợn lửa ma oán hờn   
Người neo thuyền mộng cô đơn 
Kiều mang tình kiếp sầu mơn phím đàn 
sắc âm chia cắt lỡ làng 
thời gian đứt đoạn không gian nát nhừ   
Chuông chùa thức tỉnh thực hư 
mắt ngân ngấn lệ tình dư dứ tình       
71-MƯỢN ...     
Mượn em một nụ cười ngọc lộ 
Mượn em một ánh nhìn tỏ thấu đêm sâu 
Mượn em một sợi tóc mưa ngâu. 
Mượn em một làn hương lở dở.   
Mượn em một cánh đồng bỡ ngỡ. 
Mượn em một vầng trăng gợi mở. 
Mượn em một con suối nhỏ tinh khôi 
Mượn em một đời thời gian đơn côi.   
Mượn em một dòng ký ức phai phôi. 
Mượn em một đôi tay dắt lối đi về. 
Mượn em một lời thì thầm quyến rũ đam mê. 
Mượn em một dỗi hờn rẩy run mật ngọt   
Mượn em một sớm mai thui chột 
Mượn em một hoàng hôn ủ dột niềm riêng 
Mượn em một vũ điệu thần tiên 
Mượn em một mảnh tim lạc loài tan vỡ.   
Mượn em cánh cửa đi qua luân hồi....     
72-  
73-NHÀ KHÔNG MÁI     
Nhà ta không mái 
cần chi bóng dáng trang đài 
chỉ cần đôi chân dài 
bước từng bước thẳng ngay   
Nhà ta không mái 
cần chi mắt biếc mày ngài 
chỉ cần tóc gió bay 
thơm hương hoa cỏ dại   
Nhà ta không mái 
cần chi đến tiền tài 
chỉ cần mỗi sớm mai 
nở nụ cười khoan khoái   
Thôi thì em cứ chê bai 
nhà ta không mái có gì tàn phai...     
74-TÓC HOA     
Giữa ngàn hoa em dang tay ôm nắng 
để ta ghen với mặt trời già 
ta ước được là hạt mặn mà 
đậu lên đôi má làm hồng môi xinh 
Gió ơi! Gió chớ sinh tình 
đưa hương hoa tóc rập rình nhà ta 
khiến hồn vào cõi Tu la 
làm tiên không đặng làm ma chẳng thành   
Làm yêu nào được trùng sanh 
tình si vạn kiếp quẩn quanh bên người 
ngây thơ em nở nụ cười 
xác thân ta chết dưới đồi tóc hoa     
75-    
76-    
77-LÀM MỚI NHÂN GIAN     
Em chưa về hoa nào chịu nở 
ta chăm sầu nên lá hoài xanh 
mùa thu chỉ ở trong cành 
ngăn dòng nhựa nhớ đợi người đốt đông   
Ta đành đón em trong giấc mộng 
đêm cô phòng đếm tiếng cú kêu 
thời gian chẳng lẻ mua sinh tử 
bằng vốn phong lưu ong bướm vàng   
Sao em không về làm mới nhân gian 
cho mùa thu nở đóa phai tàn 
sầu ta rớt cạn giọt địa đàng 
sẽ chia trái cấm chín tầng mây xanh     
78-MÙA TRÔI     
Kỉ niệm vẫn bồi hồi 
cô đơn tràn muôn lối 
tôi ngồi trong góc tối 
lặng lẽ đợi mùa trôi   
Lá mang đời lầm lỗi 
đậu trên nóc sầu tôi 
lắng nghe tình xưng tội 
sám hối nở trên môi   
Gió nhặt lời gian dối 
đặt vào lòng nguồn cội 
tôi tìm lời trăn trối 
xin người chớ bạc vôi   
Em mang trái tim tôi 
về miền thương cổ tích 
kỉ niệm cười khúc khích 
trong tịch mịch mùa trôi     
79-Ở TRỌ     
Ừ, thì ta ở trọ 
cớ chi em phải đắn đo 
nhận hay cho cũng là cửa ngõ 
đến hoặc đi cùng với âu lo   
Trái tim ta nào biết giỡ trò chọn lựa 
khi nương nhờ vào gió mùa thu 
lưu lạc phương trời hay quay về cội 
lá cũng khô vàng cho cây lại tươi xanh   
Tình yêu cuối bãi đầu gành 
làm sao ngăn được dòng đời chảy nhanh 
hạnh phúc mỏng manh như chỉ treo mành 
nên ta ở trọ trần gian muộn phiền       
80-SÔNG VÀ NÚI   
Những dòng sông luôn tìm ra biển 
nên núi chênh chông chẳng thể soi bóng mình 
đêm tật nguyền với vầng trăng mơ mộng 
vách đá vọng âm tiếng sóng vỗ yên bình   
Gió chém thời gian khắc lên hình 
những con suối nhỏ nhục vinh 
xanh rêu núi đứng vô minh đợi 
đá nứt khe sâu phục sinh tình   
Em hóa dòng sông biến ta thành núi đá 
vọng bóng muôn niên mòn mỏi hình hài...       
81-NHỮNG GIỌT MƯA U UẤT     
Những giọt mưa u uất 
rớt vào tim vỡ lộ một bóng hình 
người đàn bà đi trong đêm cô tịch 
nhặt lá vàng rơi đốt ánh đèn khuya   
Người đàn bà chắp vá vầng trăng khuyết nửa 
thắp lửa tình yêu nơi phố lạnh tiếng cười 
đôi bàn tay khơi tàn tro ngày cũ 
nâng mặt trời lên phơi nắng cuộc tình   
Ta trầm mình vào nỗi nhớ cầu xin 
ngậm sợi tóc trên ngực trần thiếu phụ 
cho thời gian trở về nguồn cội 
nơi em ru giấc ngủ mùa thu...     
82-  
83-SỐNG CHỜ     
Bởi vì yêu em nên đành phải sống 
ngày ăn không ngon đêm ngủ giấc chẳng tròn 
đong nhớ mong vào từng giấc mộng 
ân ái đủ đầy duyên nợ phu thê   
Bởi vì yêu em nên nuôi dưỡng lời thề 
đợi phận về soi sáng chân quê 
vầng trăng non lớn dần theo câu chuyện kể 
tuổi cập kê em lấy chồng xa   
Hai chữ tình yêu còn quá lạ 
ru con rồi em mới biết nhớ người ta 
người vẫn hay hát những bài ca 
buồn diết da dưới ánh dương tà   
Lá thư tha hương thương thương quá! 
dòng hồi âm hẹn biển thề non 
trái tim gánh nhịp ru con 
hai mùa mưa nắng sắt son sống chờ    
84-VÌ...     
Buông câu thơ buồn 
vì thơi gian nhàm chán 
tình trên mạng lãng đãng 
vì ta còn đa mang   
Mùa thu rớt lá vàng 
vì gió hoài lang thang 
con tim nào vỡ tan 
vì ai kia phụ phàng   
Người giàu sang nghênh ngang 
vì đời vốn dối gian 
ta tự phụ cơ hàn 
vì niềm tin phơi gan   
Trăng trên trời mỹ mãn 
vì đêm giấu kỹ càng 
bóng diễn tuồng hở hang 
vì ngày đi vội vàng   
Sự thật chết lỡ làng 
vì ta ngồi thở than     
85-  
86-ĐỢI KIẾP SAU LẠI ĐƯỢC YÊU NGƯỜI...     
Người bỏ tôi cù bơ cù bất 
ngày không chỗ ăn tháng chăng nơi nằm 
mong nhớ vào ra lập ca lập cập 
đêm rẩy run tình mộng dập bầm   
Đông sắc lạnh cào da cấu thịt 
tịch mịch đất trời sương muối cốt xương 
đã bảo là thương sao người biền biệt 
để nỗi buồn tôi mải miết đi hoang   
Ái ân nào dẫn lối thiên đàng 
tình bất tử trong muộn màng hạnh phúc 
tôi sẽ chết trong lòng địa ngục 
đợi kiếp sau lại được yêu người       
88-THUYỀN MỘNG     
Tay chạm vào ngọn sóng 
lòng vương vấn dòng sông 
long đong con thuyền mộng 
neo đậu bến tình không?   
Dòng sông thôi ra biển rộng 
phận duyên có bắc cầu vồng 
con nước lớn ròng hy vọng 
vầng trăng thiếu phụ hoài mong   
Chạm tay vào ngọn sóng 
sao đo được đáy lòng 
long đong con thuyền mộng 
bến không chồng ai trông?     
89-      
90-DƯỚI ĐÁY TÀN PHAI   
Nỗi buồn em dẫn dụ 
trời đất tù mù phố mộng du 
mùa thu chưa về thả lá 
cho câu thơ đậu trái tình ta   
Áo rơi sứt chỉ đường tà 
gió bay qua cầu có thổi lời thương 
mùa thơm hoa bướm tư tương 
mắt em xa vắng ẩm ương giọt thầm   
Cơn mưa quyến rũ tình cầm 
thân âm ấm thở nồng nàn trăm năm 
bóng em tan chảy bờ ân ái 
nhận chìm ta dưới đáy tàn phai     
91-BỎ LẠI NỖI BUỒN PHÍA SAU LƯNG     
Bỏ lại nỗi buồn phía sau lưng 
ta chỉ còn lại nửa vầng trăng khuyết 
nào đủ đâu để sẻ chia lời ly biệt 
cho bóng đặng đầy đưa tiễn người đi   
Bỏ lại nỗi buồn phía sau lưng 
ta chẳng còn chi để làm hành lý 
trọ chốn nhân gian tìm tri kỷ 
đem linh hồn chôn dưới cội hoa   
Bỏ lại nỗi lại buồn phía sau lưng 
ta chỉ còn là nửa chừng tàn tạ 
chẳng hóa thành ma chẳng thể bay xa 
chẳng có quê nhà để thương nhớ phôi pha     
92-HỌA CỐT     
Chỉ muốn cắn vào môi 
để nếm vị son thơm ngọt mặn 
chỉ muốn hôn lên đôi mắt lá răm 
cho cay nồng ướt đẫm mùa thu   
Ta yêu em bất chấp trời già khuyến dụ 
lương duyên này chỉ chuốc lấy sầu bi 
ta trộm vay cả đời mê mụ 
trả lại nụ cười quyến rũ hồ ly   
Ta mặc kệ Chúa đày vào địa ngục 
nguyện hiến tim cho em mãi nhu mì 
ngắm bình minh nắng tràn hoan hỉ 
sống làm người hoàn mỹ ở nhân gian ...     
93-
94-TRÁI TIM THẬT THÀ     
Có điều gì làm em sợ hãi 
khi trong tim đã có yêu thương 
hãy bỏ lại sau lưng nhưng toan tính vô thường 
để nhẹ nhàng bước trên con đường tự do rộng mở   
Em hãy yêu đời để yêu lại chính mình hơn thế nữa 
để tự tin nhận ra sự dối lừa 
để không còn bào chữa cho những kẻ quên lời hứa 
lựa chọn nhục vinh bằng lý trí vô minh   
Em hãy đón nhận hạnh phúc với lòng thanh tịnh 
hãy để nỗi sợ hãi ra đi trong sự yên bình 
và hãy cùng anh tạo dựng bến tình 
bồi đắp bóng hình thức tỉnh dòng sông   
Biển bao dung vòng tay độ lượng 
trái tim thật thật thà có bao giờ lẩm lỗi đâu em!     
95-SỢI DÂY DUYÊN PHẬN     
Tôi ngồi đây 
ngồi đây 
đợi em đến cho tôi trả nợ 
kiếp này trả chưa hết 
nguyện được trả đến kiếp sau   
Tôi ngồi đây 
ngồi đây 
ngắm trăng tròn trăng khuyết 
lắng nghe đời mải miết 
đi tìm chiếc bóng người dưng   
Tôi ngồi đây 
ngồi đây 
nhìn tôi đang đủ đầy 
xác thân lẫn linh hồn lẩy bẩy 
run   
Tôi ngồi đây 
ngồi đây 
chỉ vì sợi dây duyên phận 
tôi cắt rồi nên nợ trả chưa xong         
97-    
98-EM...     
Em là ánh trăng treo 
neo trên dòng tâm thức 
chìm trong tình rưng rức 
giữa dòng đời đa mang   
Em là chiếc lá vàng 
đậu trên miền dĩ vãng 
rơi vào thu lãng đãng 
trong mộng tình hợp tan   
Em là ngọn gió lang 
lắt lay cành thương nhớ 
núp dưới tàng lở dở 
lắng nghe mùa nhạt phai   
Em là cánh chim bay 
trên bầu trời rừng rực 
trầm mình nơi đáy vực 
để lại đời phồn thực   
Em là môi háo hức 
phụn ngụm rượu nồng say 
hút máu tôi tê tái 
cạn nỗi buồn trả vay   
Em là cơn mưa dại 
gội phù du man trá 
đưa hồn tôi đi xa…     
99-EM MANG MÙA HẠ VÀO TA     
Ve đã lên cành rỉ rả hát ca 
cơn mưa đêm qua còn say đến lạ 
đất nở hoa em hồng đôi má 
nắng hạ mềm rám khỏe thịt da   
Em bước ra từ con bướm lả 
hạt phấn rơi tha thướt mượt mà 
tinh khôi quá ! 
mắt trong êm ả 
nuốt chửng ta vào phố nõn nà   
Gót chân son khua lòng sỏi đá 
phơi phới lăn theo dấu đường xa 
lối cỏ mòn gió tròn hơi hả 
thả lên mây bóng dáng thật thà   
Em mang mùa hạ vào ta 
tim yêu thắm đỏ đón đưa mặn nồng...       
100-GIẤC MƠ TRĂN TRỐI     
Ta gửi vào em nỗi niềm sự sống 
chủ nhật mưa dầm ướt đẫm lời kinh 
giọt tình sám hối tuôn vô lối 
xanh xao tội lỗi phố rối bời   
Đời vui bãn ngã bước chân vội 
người lướt qua người đất bạc vôi 
tiếng chuông độ lượng còn chưa tới 
sông chẳng đường về với biển khơi   
Em ơi ! Có thấy lá rơi 
từng chiếc lìa cành nổi nhớ trôi 
cuốn vào lòng cống sầu tăm tối 
cô đơn rả rời bóng vỡ đôi   
Ta cuộn vào chăn giấc mơ trăn trối 
sự sống này em hãy dưỡng nuôi...